Lúc bình thường, alpha và omega sẽ giấu pheromone của mình đi, thông thường, chỉ có quần áo hoặc vật dụng cá nhân mới dính chút xíu mùi, nếu không ngửi kỹ sẽ không nhận ra.
Chung Lâm vốn không biết pheromone của alpha trước mặt này có mùi gì, hôm nay xem như đã được mở mang tầm mắt. Tổng giám đốc Trang ôm cậu khóc lóc, vì đang trong kỳ mẫn cảm cộng thêm tuyệt vọng nhận ra rằng mình đã đánh mất vợ, vì vậy mà không thể kiểm soát được pheromone của mình. Một mùi hương nồng nàn lan ra trong không khí, không ngờ lại là mùi long não, nhưng có vị ngọt nên không quá hăng.
Chung Lâm khẽ hít mũi, cậu sững sờ, vậy là sao? Sao cậu lại nghĩ quẩn mà đi cưới một viên long não chứ? Trong đầu nghĩ vậy, cậu còn lỡ miệng nói thành lời luôn.
Tiếng khóc của Trang Dịch tức thì nghẹn lại trong cổ họng, anh vừa nức nở vừa tủi thân nói: - Vợ ơi, pheromone của anh là mùi cây xô thơm, anh không phải là viên long não.
Lần đầu Chung Lâm được gọi là vợ, mặt cậu lập tức đỏ bừng. Tiếc rằng cậu học sinh cấp ba ngầu lòi đang khát khao trở thành một người đàn ông trưởng thành rắn rỏi, vì vậy ghét nhất là nhìn thấy đàn ông khóc lóc sướt mướt, còn là một viên long não nữa chứ, tôi gõ cho anh long não bây giờ.
Chung Lâm lạnh lùng cố kéo Trang Dịch ra khỏi người mình, kết quả toàn thân lại chẳng còn chút sức lực nào. Cậu bị pheromone mùi cây xô thơm của alpha quấn chặt, tay chân mềm nhũn, nhưng đầu óc lại tỉnh táo lạ thường.
Thứ khiến mình mẩy Chung Lâm mềm nhũn là vị ngọt của cây xô thơm, còn thứ giúp cậu tỉnh táo lại là mùi long não trong đó, đúng là cạn lời.
Hồi cấp ba, Chung Lâm thích nhất là ngủ gật trong mấy tiết học không quan trọng, chẳng hạn như tiết sinh học. Những kiến thức an toàn dành cho omega được học trước khi kết hôn, lúc này cũng chẳng còn đọng lại trong đầu Chung Lâm. Chung Lâm với kiến thức giới tính hạn chế hoàn toàn không rõ các triệu chứng thường gặp của alpha trong kỳ mẫn cảm, cậu nghĩ rằng anh chồng alpha của mình là một người mít ướt, còn không biết kiểm soát pheromone của mình.
Thái độ của Chung Lâm khi kéo Trang Dịch ra càng kiên quyết hơn: - Anh đi ra, đừng có túm lấy tôi.
Cảm thấy mình sắp bị hất ra nên Trang Dịch càng ôm chặt hơn. Anh không muốn omega của mình đi tìm người khác, giờ phút này dù là hũ nút thì cũng phải mở miệng thôi, nếu còn không mở miệng thì vợ anh sẽ chạy mất. Tổng giám đốc Trang biết thời thế, tình sâu ý nặng, vừa khóc vừa nói: - Vợ ơi đừng bỏ anh. Anh thích em, anh đâu có không thích em, đừng bỏ anh mà.
- Tôi, gì chứ?
Chung Lâm ngây người tại chỗ, nhất thời quên giãy giụa, bị Trang Dịch được voi đòi tiên lặng lẽ đè xuống tấm thảm.
- Em đừng đi tìm người khác, vợ yêu anh thêm lần nữa đi, yêu anh thêm lần nữa đi mà! Đừng bỏ anh!
Trang Dịch vẫn nói năng lộn xộn, anh ngửi thấy mùi bánh quy bơ quen thuộc. Kể từ khi cưới Chung Lâm về nhà, lúc nào trong nhà cũng có một mùi thơm ngọt ngào. Giờ phút này anh vô thức muốn ngửi nhiều hơn, vì vậy dần ghé sát vào gáy Chung Lâm, vừa ghé sát vừa ra điều kiện: - Người kia cho em được gì thì anh cũng cho em được cái đó, anh còn có thể cho em nhiều hơn, vợ nhìn anh đi mà.
Tổng giám đốc Trang cảm nhận được nguy cơ nặng nề nên đã bắt đầu động não. Vợ vừa hết yêu anh cũng chỉ chừng mười ngày thôi, trước đó vợ đã giữ anh trong tim rất nhiều năm. Chỉ cần anh biểu hiện tốt, chắc chắn sẽ níu kéo được vợ, cái tên tóc xanh phong cách HKT kia sẽ bị đá ra khỏi cuộc chơi ngay lập tức!
Tổng giám đốc Trang tràn đầy tự tin bắt đầu hứa hẹn đủ điều: - Vợ ơi anh có nhiều tiền lắm, anh sẽ cho em hết, nếu em chê anh chưa đủ giàu thì anh sẽ cố gắng kiếm tiền. Nếu em chê cơ ngực anh chưa đủ to thì anh sẽ cố gắng tập gym! Nếu em chê anh chưa đủ đẹp trai thì anh sẽ đi, sẽ đi phẫu thuật thẩm mỹ! Nếu em chê tóc anh chưa đủ xanh thì anh sẽ, anh không thể. ( app truyện TᎽT )
- Không, anh có thể, anh sẽ đi nhuộm tóc!
Thật sự thì Trang Dịch trưởng thành chín chắn rất không muốn làm đối thủ với một tên có phong cách sặc sỡ nổi loạn.
Một tràng lời nói thốt ra khiến sắc mặt Chung Lâm cứng đờ. Chung Lâm bị lời hứa hẹn của Trang Dịch đè bẹp dí trên thảm, lắp ba lắp bắp từ chối: - Không, không phải, anh buông tôi ra trước đã, anh nói chuyện đàng hoàng coi.
Chung Lâm bị pheromone của alpha bao phủ kín kẽ, mặt mày ửng hồng, giọng nói cũng khàn đi, nhưng đầu óc cậu lại nhanh nhạy lạ thường. Cậu giỏi dữ vậy sao, phiên bản trưởng thành của cậu là một người tệ bạc có mới nới cũ? Ước mơ thuần phục alpha của cậu đã trở thành hiện thực rồi ư? Ở nhà có một anh, bên ngoài có thêm một anh nữa?
Kích thích vậy sao.
Mà khoan đã, người kia? Người nào nhỉ? Alpha nào vừa giàu có vừa đẹp trai ngực bự, còn tóc xanh nữa? Là ai thế, muốn làm quen quá đi mất.
- Người kia là ai vậy?
Chung Lâm do dự một lúc rồi vẫn hỏi: - Tôi không nhớ, anh gợi ý chút xíu được không.
- Vợ!
Giọng Trang Dịch lệch hẳn đi, anh tức đến mức sắp rơi nước mắt lần nữa.
- Rồi rồi rồi, tôi không hỏi nữa, xin lỗi.
Chung Lâm cứ bị gọi là vợ đã sớm không chịu nổi, cậu chưa từng trải sự đời, trong ký ức cũng chưa bao giờ tiếp xúc thân thiết với alpha nào như vậy cả, giờ phút này tim Chung Lâm đập rất nhanh, trong lòng như đang nổi bong bóng. Thật lòng mà nói, nếu Trang Dịch lau khô nước mắt thì đúng là gu của cậu.
Chung Lâm “tệ bạc” lại nhỏ giọng đặt câu hỏi: - Mà này, chẳng phải chúng ta là liên hôn à, chúng ta đã ký thỏa thuận trước hôn nhân là không xen vào chuyện của nhau đúng không. Chúng ta, thân lắm hả?
- Ngại quá, tôi quên mất rồi, anh có thể kể sơ tình hình cụ thể được không.
Chung Lâm khẽ nghiêng đầu, lịch sự bổ sung.
Trang Dịch tức thì nhớ lại ngày trước khi đăng ký kết hôn, anh đã lạnh lùng lấy bản thỏa thuận trước hôn nhân ra, ngồi trong văn phòng xác nhận từng câu từng chữ với Chung Lâm.
Anh chớp mắt, tiếp tục nhớ lại ngày đầu tiên Chung Lâm dọn vào nhà, anh đứng giữa phòng khách chỉ tay năm ngón phân chia lãnh thổ. Chung Lâm vừa xách vali bước vào nhà, cậu ngoan ngoãn cúi đầu đứng sau lưng anh, không nói tiếng nào.
Chắc chắn những chuyện này đã đâm một nhát thật đau vào tim vợ rồi, nhưng mà dáng vẻ mỉa mai châm chọc của vợ lúc này cũng đáng yêu thật.
Tổng giám đốc Trang xấu hổ không chịu nổi, ấp a ấp úng một hồi rồi bắt đầu chơi xấu: - Anh mặc kệ, trước đây em thích anh, anh cũng thích em.
Chung Lâm tỏ vẻ như bị sét đánh, cậu run rẩy chất vấn: - Làm sao có chuyện đó được?
Trước giờ cậu luôn thích alpha ngầu lòi mạnh mẽ cơ mà, sao lại thích một anh chàng cơ bắp mít ướt được chứ? Mê trai đẹp tới cỡ đó luôn à?
Tiêu rồi, tiêu hết rồi, vợ sắp bỏ anh thật rồi. Tuy nhiên, thành hay bại là do người, chuyện quá khứ đã không thể cứu vãn, nhưng chuyện tương lai thì vẫn còn cơ hội. Trang Dịch dè dặt ngước mắt nhìn Chung Lâm, nước mắt lại chảy trên mặt: - Anh muốn theo đuổi vợ lại từ đầu.
Đường nét khuôn mặt Trang Dịch trông góc cạnh, xương mày cao, đôi mắt sâu, đuôi mắt hơi cụp xuống, lúc không có biểu cảm gì trông rất lạnh lùng, nhưng giờ phút này lại khóc như hoa lê dính hạt mưa, vừa vô tội vừa quyến rũ.
Chịu không nổi nữa, Chung Lâm nuốt nước bọt ừng ực, hóa ra cậu thật sự mê trai đẹp tới cỡ này. Trai mít ướt cũng ngon đó, nhưng cậu vẫn không thể từ bỏ gu của mình.
Chung Lâm đỏ mặt, nhỏ giọng nhắc nhở: - Đâu có không cho anh, không cho anh theo đuổi đâu. Nhưng mà, anh trưởng thành một chút được không, tôi thích kiểu đàn ông trưởng thành, là kiểu tổng tài bá đạo lạnh lùng ấy, nếu anh đã muốn theo đuổi tôi thì chắc sẽ làm được mà đúng không.
Trang Dịch trợn tròn mắt, anh ngơ ngác gật đầu. Hóa ra anh còn không bằng hình tượng sặc sỡ nổi loạn, hình tượng của anh là đồ mít ướt. Nhưng biết làm sao được, anh không kiểm soát được tuyến lệ của mình. Trước giờ Trang Dịch luôn chuẩn bị sẵn thuốc ức chế để vượt qua kỳ mẫn cảm, vì vậy bây giờ vô cùng lúng túng trước tình cảnh hiện tại.
Thấy Trang Dịch gật đầu, giọng Chung Lâm mềm mỏng hẳn: - Vậy anh đi xuống đi.
Cậu chống hai tay lên ngực Trang Dịch, cố gắng tạo khoảng cách giữa hai người. Nhưng mà cảm giác của cơ bắp dưới tay tuyệt vời quá, Chung Lâm thật sự không nhịn được mà bóp một cái.
Trang Dịch vốn đang cố gắng nhẫn nhịn lập tức rên khẽ một tiếng, mùi cây xô thơm càng nồng hơn. Không có được sự an ủi của pheromone, Trang Dịch ngày càng bị quấy nhiễu nghiêm trọng bởi kỳ mẫn cảm, anh vùi mặt vào vai Chung Lâm dụi loạn xạ, đôi mắt đỏ ngầu: - Vợ thơm quá, cho anh ngửi một chút, anh muốn ngửi.
- Anh, không phải, anh.
Hơi thở nóng rực phả vào vành tai và cổ, toàn thân Chung Lâm tê dại, lúc này cậu mới muộn màng nhận ra: - Tổng giám đốc Trang, anh đến kỳ mẫn cảm rồi phải không.
- Anh buông tôi ra trước đã, tôi đi tìm thuốc ức chế cho anh.
- Làm sao đây vợ, anh khó chịu quá.
Trang Dịch khóc càng dữ hơn, anh thúc hông một cái, rồi lại kiềm chế mà cắn răng, giơ tay miêu tả vị trí tuyến thể của Chung Lâm. Dù anh thật sự rất muốn đánh dấu vợ, nhưng rõ ràng bây giờ vợ không muốn, Trang Dịch nhịn mà run rẩy cả người.
- Vợ cho anh ngửi một chút đi, anh thích bánh quy bơ lắm.
- Tôi không phải bánh quy bơ, tôi là hoa lan vanilla.
Chung Lâm không muốn trở thành bánh ngọt, bèn lập tức phản bác, cậu thấy Trang Dịch nhịn đến mức gân xanh nổi lờ mờ trên cổ, rồi nghe Trang Dịch nói bằng giọng tình sâu ý nặng, không giống như giả bộ.
Thôi thì miễn cưỡng an ủi một chút vậy. Chung Lâm thở dài, khẽ giải phóng một chút pheromone để vỗ về Trang Dịch.
Vô lý thật đấy, xin hỏi đối tượng liên hôn khóc lóc gọi tôi là vợ, còn muốn theo đuổi tôi lại từ đầu, rốt cuộc phải làm sao đây.
Mấy người hỏi tôi thích anh ấy không hả? Nói sao nhỉ, gu của tôi là tổng tài bá đạo. Tôi không có mềm lòng đâu, mấy người nghe tôi giải thích đã, tôi đỏ mặt lúc nào chứ?