Trang Dịch đứng sau mặt kính phản quang trên tầng 11, nhìn xuống hàng cây xanh trước cửa công ty. Chỉ chốc lát sau, một chiếc Ferrari màu đỏ rẽ ra từ dòng xe cộ, dừng ở chỗ đậu xe riêng dưới lầu.

Hách Hựu đang đứng bên cạnh, hiển nhiên cũng chú ý đến sắc đỏ gần như xuất hiện vào mỗi buổi trưa ấy, anh ấy ghen tị tỏ vẻ ngưỡng mộ: - Úi, anh dâu lại đến đưa cơm à, tình cảm của hai người tốt thật đấy.

Trang Dịch không tỏ ý kiến: - Cậu ấy tiện đường thôi.

Giữa anh và Chung Lâm chỉ là quan hệ liên hôn, gia thế tương đương nhưng hầu như chẳng có tiếng nói chung. Anh đi theo con đường được vạch sẵn, bước vào doanh nghiệp của gia tộc để kế thừa vị trí của ba mình, ngày ngày chìm trong họp hành, xã giao, ký kết dự án, những công việc vừa rườm rà vừa áp lực. Còn Chung Lâm thì là nhà soạn nhạc, trong nhà đã có anh trai kế thừa gia nghiệp nên sống rất thoải mái và tự tại. Cả hai chưa từng gặp nhau trước khi kết hôn, sau khi cưới dù sống chung một nhà nhưng phòng ngủ lại cách xa nhau, bên trái là giang sơn của anh, bên phải là của Chung Lâm, không ai làm phiền đến nhau, một ngày cũng chẳng nói với nhau được mấy câu. Chỉ mỗi buổi trưa khi Chung Lâm đến đưa cơm cho anh, nếu có mặt người ngoài thì bọn họ mới trò chuyện hoà hợp vài câu.

Kết hôn đã gần hai năm, Trang Dịch luôn dùng thuốc ức chế để vượt qua kỳ mẫn cảm, còn về Chung Lâm vượt qua giai đoạn đặc biệt bằng cách nào thì anh thật sự không biết. Trước khi kết hôn, bọn họ đã ký một bản thoả thuận sẽ không can thiệp vào cuộc sống của đối phương, không can thiệp vào chuyện của nhau trên mọi phương diện.

Nửa năm trước, ba mẹ hai bên có hỏi han đến chuyện tình cảm của hai người, sau đó ngày nào Chung Lâm cũng rêu rao mà tiện đường đến đưa cơm cho anh. Đúng là tiện đường thật, phòng làm việc của Chung Lâm ở ngay toà nhà bên cạnh, cậu ngủ muộn nên dậy cũng muộn, lúc đến phòng làm việc bèn mang cơm do dì giúp việc trong nhà nấu cho Trang Dịch, cũng không phải chuyện gì quá phiền phức.

Huống hồ còn có thể ứng phó với phụ huynh.

Chiếc Ferrari màu đỏ bắt mắt của Chung Lâm quả thực rất nổi bật, nhân viên trong tòa nhà đều biết vợ của tổng giám đốc vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, tình cảm giữa cậu và tổng giám đốc tốt đến mức khiến người ta phải ghen tị.

Đang nghĩ ngợi thì có tiếng gõ cửa vang lên, Hách Hựu vội đi mở cửa, Chung Lâm mỉm cười bước vào.

Hách Hựu nói chuyện với Chung Lâm vô cùng thân thiết, Trang Dịch đứng bên cạnh nhận lấy túi giữ nhiệt, anh nhíu mày, giọng điệu tiễn khách không mấy khách sáo: - Hách Hựu, cậu rảnh rỗi quá nhỉ?

Người bị điểm danh phê bình thầm trợn mắt, Trang Dịch đúng là đồ keo kiệt. Hách Hựu bắt tay với Chung Lâm ngay trước mặt Trang Dịch rồi mới xoay người rời khỏi văn phòng.

- Tổng giám đốc Trang, anh ăn thử cua hấp hôm nay đi, siêu nhiều thịt luôn, sợ anh ăn không tiện nên đã gỡ thịt cua ra sẵn rồi, mau ăn nhân lúc nóng đi, thịt ngọt với mềm lắm. 

Chung Lâm vừa cười vừa trải khăn ăn lên bàn, sau đó cố tình bổ sung thêm một câu: - Là dì giúp việc gỡ đấy.

Không phải dì giúp việc thì còn là ai được nữa, Trang Dịch nhận lấy đôi đũa, không nói gì. Tính tình anh trầm lặng, không thích nói nhiều. Omega mà anh cưới về nhà thật sự rất xinh đẹp và quyến rũ, lúc nào cũng mỉm cười, đối với anh cũng như đối với bất kỳ nhân viên nào trong công ty cũng vô cùng khách sáo và lịch sự.

- Cua có tính hàn, chấm chung với giấm gừng nhé. 

Chung Lâm vừa nói vừa mở hộp nước chấm, Trang Dịch nhíu mày, anh không thích ăn gừng, bèn cứng nhắc lên tiếng từ chối: - Không chấm.

Chung Lâm ngẩn ra, khựng tay lại, sau đó mỉm cười nói: - Vậy, không làm phiền tổng giám đốc Trang ăn cơm nữa. 

Cậu gật đầu rồi đứng dậy đi ra ngoài. Bóng lưng thẳng tắp biến mất sau cánh cửa, Trang Dịch bỗng dưng thấy hơi khó chịu, nhưng anh không hiểu tại sao trong lòng lại phiền muộn đến thế.

Bữa tối tất nhiên là mạnh ai nấy ăn, Trang Dịch có rất nhiều buổi xã giao nên gần như không về nhà ăn cơm.

Chung Lâm vươn vai một cái, ngẩng đầu lên từ máy tính, trợ lý trong phòng làm việc đã đặt cơm ngoài cho cậu. Đầu ngón tay hơi đau, bị vỏ cua cứng ma sát đỏ bừng, Chung Lâm cong ngón tay lên, vội lùa cơm rồi tiếp tục đeo tai nghe vào.

Trời còn chưa tối hẳn mà ánh đèn nê ông đã sáng choang cả mắt. Chung Lâm ghé vào quán bar của một người bạn, hôm nay Bùi Giác hẹn cậu không say không về. Tăng ca để soạn cho xong bản nhạc, hiếm khi được thả lỏng, Chung Lâm nằm dài trên sô pha, ngả đầu ra lưng ghế mềm mại, mái tóc hơi dài xõa sau gáy, có đôi nét phóng túng bất cần của người nghệ sĩ, chỉ là giữa hàng mày lại phảng phất sự cô đơn.

Bùi Giác thấy Chung Lâm chỉ uống rượu mà không nói lời nào, biết trong lòng cậu đang không vui, mười mươi là có liên quan đến người chồng alpha quanh năm mặt mày cau có của Chung Lâm, như thể ai cũng nợ anh tám triệu bạc. Cậu ấy tận mắt chứng kiến Chung Lâm kết hôn với người mình thầm thương, từ kích động khó ngủ lúc ban đầu, cho đến dần dần ủ dột ít nói.

- Cậu thích anh ta, sao không nói cho anh ta biết? 

Bùi Giác nốc một ngụm rượu, thật sự không quen nhìn cậu ấm nhà họ Chung vốn luôn vô lo vô nghĩ lại ủ dột như thế.

- Trước khi kết hôn anh ấy đã nói rồi, sẽ không thích kiểu như mình. Lúc đó mình đang ngồi ở phòng bên cạnh, chính tai nghe anh ấy từ chối lời đề nghị kết hôn của ba mình. Đến bây giờ mình vẫn còn nhớ rõ giọng điệu cứng nhắc đó. 

Chung Lâm nhìn ánh đèn đong đưa trên đầu, giao nhau rồi lại tách ra, giống như việc cậu đã bày mưu để ép Trang Dịch ở bên cạnh mình, chiếm giữ vị trí bạn đời nhưng vẫn mãi không thể đến gần.

- Anh ấy không thích mình, mình nói chuyện với bạn thân của anh ấy, chào hỏi nhân viên trong công ty anh ấy, anh ấy đứng bên cạnh thấy vậy thì mặt mày sa sầm rất đáng sợ, chắc là không muốn mình có bất cứ liên quan nào đến mối quan hệ bạn bè của anh ấy.

- Đôi khi mình nghĩ, nếu ban đầu không nằng nặc đòi ba đi đề nghị kết hôn, cứ mãi ngắm nhìn anh ấy trên bầu trời thì có lẽ cũng không tệ.

- Hơn nữa, mình đã tận mắt thấy anh ấy từ chối người thích mình, cậu cũng biết mà, là đứa con út nhà họ Bạch ấy, vì theo đuổi anh ấy mà cố tình chạy đến làm trợ lý, tất bật theo trước theo sau, vậy mà ngày đầu tiên tỏ tình đã bị đuổi việc rồi.

- Thật không khéo, lúc đó mình cũng có mặt ở đấy. Trang Dịch đã rất tức giận, cơm mình mang đến cũng không ăn.

Chung Lâm nhắm mắt lại, đưa cánh tay che đi ánh sáng chói mắt trên đầu, cho dù đã ngăn cách nguồn sáng, nhưng vẫn không thể nào phớt lờ hình ảnh hiện lên trong mắt, giống như bao năm qua, một người kiêu ngạo như cậu đã vô số lần hờn dỗi đòi tìm một người đàn ông khác để vui đùa, nhưng lại chưa bao giờ thật sự buông bỏ được Trang Dịch.

Bùi Giác lắc đầu, thở dài: - Người ta cứu cậu một lần, cậu biết ơn là được rồi, hà cớ gì lại thích một người ngoài tầm với như thế, mặc dù không thể phủ nhận tổng giám Trang tài giỏi xuất chúng, tỏ vẻ lạnh lùng đúng là cũng đẹp trai thật. ( truyện trên app t.y.t )

- Kiểu người này thỉnh thoảng ngước nhìn là được rồi, một khi đã thích thì mệt lắm.

- Ừm. 

Chung Lâm đứng dậy gọi một ly rượu nữa, lắc nhẹ trên bàn rồi ngửa đầu uống cạn. 

- Mình phải về rồi, về muộn quá sẽ không hay.

- Không phải chứ A Lâm, hồi đại học hai đứa mình đã thâu đêm suốt sáng bao nhiêu lần, sao cậu bước chân vào cuộc hôn nhân có tiếng không có miếng mà còn phải giữ đạo làm vợ thế hả. 

Bùi Giác chỉ hận rèn sắt không thành thép: - Chẳng phải đã ký thỏa thuận trước hôn nhân, mạnh ai nấy chơi rồi sao, việc gì cậu phải canh giờ về nhà chứ, tổng giám đốc Trang nhà cậu có thèm quan tâm đâu, cũng sẽ không để ý chuyện đó đâu.

Chung Lâm đứng dậy, đè đầu cậu ấy lại, sau đó xoa mái tóc nhuộm đủ màu của Bùi Giác, cười một tiếng: - Mình hoàn lương rồi, đồ ngốc.

Chẳng phải chỉ là ủ ấm một tảng đá thôi sao, cậu có thừa sự kiên nhẫn và tự tin. Chung Lâm ngồi vào ghế phụ, lại vui vẻ như cũ.

Tài xế lái thay được gọi đến chưa từng lái chiếc xe nào đắt đỏ như thế, run rẩy không dám nhấn ga. Chung Lâm ra hiệu bảo đối phương cứ mạnh dạn lên, xe còn chưa kịp tăng tốc thì một chiếc Ford Mustang đột ngột lao ngang qua, tiếng phanh xe chói tai, Bùi Giác vừa ra khỏi quán bar đã sợ tới nỗi mặt mày tái mét.

Nắp capo của chiếc Ferrari đâm vào cái cây ven đường, đã nát bét. Tay Bùi Giác gọi xe cứu thương cứ run bần bật, đầu Chung Lâm bị chảy máu, đã ngất đi rồi.

Cậu ấy vốn định liên lạc với người chồng alpha của Chung Lâm, nhưng điện thoại của cậu cũng bị đâm hư rồi. Bùi Giác hừ lạnh một tiếng, tự leo lên xe cứu thương. Không đợi cậu ấy liên lạc với ba mẹ Chung Lâm, người đang nằm trên cáng đã tỉnh lại.

Cả hai trừng mắt nhìn nhau, một người thì hốc mắt đỏ hoe vì đau, một người thì mặt mày ngơ ngác.

- Mình không sao, đừng để ba mình lo lắng, tim của ba không được khỏe…

Chung Lâm mỉm cười, nhỏ giọng an ủi Bùi Giác, còn chưa dặn dò xong đã hôn mê bất tỉnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play