Sau khi về văn phòng, cả buổi chiều tổng giám đốc Trang chẳng còn tâm trí đâu mà làm việc, trước đây anh chưa bao giờ cảm thấy công việc phiền phức hay mệt mỏi, vậy mà chiều nay xem một bản báo cáo đã thấy phiền lòng rối bời.
Trang Dịch nhớ lại ánh mắt Chung Lâm nhìn anh buổi trưa, hệt như đang nhìn một người xa lạ, trong lòng anh không khỏi cảm thấy khó chịu.
Đã qua giờ tan làm từ lâu mà bóng đèn trong phòng tổng giám đốc vẫn sáng choang. Trang Dịch đứng im sau mặt kính. Anh đã nhìn chiếc Toyota Supra lạ lẫm đỗ ở chỗ đậu xe kia rất lâu. Sắp tám giờ, đèn nê ông nhấp nháy nhộn nhịp, một bóng người quen thuộc đi về phía chiếc xe đó, có thêm một người đang đi bên cạnh.
Tồng giám đốc Trang kề sát vào mặt kính, lờ mờ cảm thấy người đi bên cạnh Chung Lâm có mái tóc màu xanh dương nhạt, trái tim tức thì nguội lạnh một nửa.
- Này, cậu có thấy cái người mấy hôm nay đến tìm boss không, cái người tóc xanh dương nhạt ấy, cũng đẹp trai lắm á a a a.
Lời buôn chuyện nghe được hồi trưa văng vẳng bên tai, Trang Dịch cảm thấy đầu mình đã nhú sừng, anh lặng lẽ ngồi trở lại sô pha, nhớ đến dáng vẻ Chung Lâm ngồi xổm bên cạnh, cười tươi rói trải khăn bàn, lấy đũa cho anh của trước đây.
Gần đây anh mới để ý, muỗng đũa và hộp cơm sẽ thay đổi màu sắc và kiểu dáng, cách bày trí rất tinh tế, món ăn được nấu cân bằng dinh dưỡng. Mỗi lần Chung Lâm xuất hiện đều xinh đẹp và tỉ mỉ, quần áo mặc trên người chưa bao giờ trùng lặp, có lúc vòng eo được siết lại thật nhỏ trông hết sức gợi cảm, có lúc thì mặc đồ rộng rãi mềm mại trông vô cùng ngoan ngoãn.
Trang Dịch bỗng nhớ tới một buổi trưa nọ, anh nhìn thấy một vùng da trắng như tuyết qua chiếc quần jean rách gối. Lúc đó Hách Hựu cứ líu ríu bên cạnh phiền muốn chết, tổng giám đốc Trang không hiểu sao lại nổi giận. Kể từ đó, mỗi lần Chung Lâm đến đưa cơm là anh sẽ đuổi Hách Hựu ra ngoài.
Tổng giám đốc Trang đang nhú sừng nhớ lại rất nhiều chuyện. Chung Lâm cũng mang cơm cho người tóc xanh kia sao? Cũng mỉm cười với người ta sao?
Người ta cũng sẽ lén để ý đến vòng eo nhỏ nhắn và đôi chân trắng nõn của Chung Lâm sao?
Trang Dịch càng nghĩ càng thấy khó chịu, bóng đèn trong văn phòng nhanh chóng tắt ngóm. Giữa tấm kính phản quang, trên vệt hơi nước mờ ảo, lờ mờ hiện ra một khuôn mặt trông vừa tội nghiệp vừa tủi thân, một lúc sau đã biến mất không dấu vết.
Về đến nhà cũng thấy lành lạnh, không có hơi người. Trước đây Trang Dịch chưa bao giờ cảm thấy nhà mình trống trải, bây giờ lại thấy căn nhà này lớn một cách vô lý.
Anh lặng lẽ đi vào bếp định rót miếng nước uống, nhìn thấy máy pha cà phê trên quầy bar thì ngẩn người. Vào cuối tuần, Chung Lâm luôn hứng khởi pha cà phê ở đây, sau đó thuận tiện mang cho anh một ly.
Cà phê Chung Lâm pha thật sự rất thơm.
Trang Dịch ngày càng bực bội, bưng ly nước định quay về địa phận nửa bên trái của mình. Lúc đi ngang qua phòng khách, anh lại nhớ Chung Lâm rất thích cuộn mình trên sô pha. Ngày cuối tuần đương nhiên là anh sẽ không ở phòng khách, có lần tình cờ đi ra từ phòng làm việc, nhìn thấy omega mà anh cưới về mặc một chiếc áo lông xù, rụt tay vào ống tay áo, nằm lún dưới sô pha đọc tiểu thuyết, đọc mà rưng rưng nước mắt, sau đó ngẩng đầu lên cười chào hỏi anh.
Kể từ đó, anh thường xuyên vô cớ đi ra ngoài rót nước uống, dù cho trong phòng làm việc của anh có đầy đủ trà nước.
Muốn gặp Chung Lâm quá. Trang Dịch ủ rũ đi được vài bước, không lâu sau lại quay trở về. Anh rút văn kiện buổi chiều chưa xem xong ra từ cặp tài liệu, ngồi xuống chỗ sô pha Chung Lâm thường ngồi rồi giả bộ lật xem.
Chung Lâm nói, hôm qua đã về một chuyến rồi, hôm nay cũng sẽ về nhà ngủ.
Đợi tới đợi lui vẫn không thấy cậu về, đã hơn mười giờ rồi, Trang Dịch chưa ăn cơm chiều nên đói đến nỗi bụng kêu òng ọc. Tổng giám đốc Trang chẳng có tí kỹ năng chăm lo cho bản thân nhíu mày mở chiếc tủ lạnh chưa từng động đến ra. Anh không biết nấu cơm, định thử vận may xem trong tủ lạnh có cơm dì giúp việc đã chuẩn bị không, ai ngờ trong tủ lạnh toàn là nguyên liệu nấu ăn. Rau củ đã hơi héo, không dễ gì mới lôi được hai chai sữa tươi ra, vậy mà còn hết hạn.
Vậy là sao? Trang Dịch không thể nhịn được nữa, tìm thấy số điện thoại của công ty giúp việc trên miếng hít tủ lạnh, định hỏi xem tại sao dì giúp việc được thuê gần đây lại lười biếng như thế, còn không thèm nấu cơm cho anh.
Đúng là anh không mấy khi về nhà ăn cơm, nhưng số tiền bỏ ra để mua thức ăn không hề ít, tháng nào anh cũng bổ sung tiền mặt vào ngăn kéo tủ giày. Chung Lâm không về nhà ăn cơm, dì giúp việc cũng không thèm mua rau luôn?
- Anh Trang, có phải anh nhầm lẫn gì không ạ. Dì giúp việc bên chúng tôi chỉ phụ trách dọn dẹp vệ sinh thôi ạ, dịch vụ bên anh là dọn dẹp vệ sinh toàn bộ căn nhà sáu trăm tám mươi mét vuông, trong khoảng thời gian từ hai giờ đến sáu giờ chiều mỗi ngày, bao gồm thay giặt ga giường mỗi tuần một lần, giặt thảm mỗi tháng một lần, và...
Trang Dịch không cầm vững điện thoại trong tay nữa.
- Nhưng ngày nào nhà tôi cũng có người nấu cơm.
- Vậy ư, chắc là vợ anh đã thuê người khác rồi. Anh Trang bên mình còn thắc mắc gì không ạ?
Trang Dịch áp trán lên cánh cửa tủ lạnh lạnh ngắt, giọng nói hơi run: - Bên mấy người có phụ trách phối sẵn quần áo sẽ mặc rồi treo trong phòng để quần áo không?
- Xin lỗi anh Trang, bên chúng tôi tạm thời không cung cấp dịch vụ này ạ. Bởi vì rất khó nắm bắt gu thẩm mỹ riêng của khách hàng, độ khó của dịch vụ này quá cao, thật sự xin lỗi ạ.
Trang Dịch cúp điện thoại, bất lực ngồi sụp xuống sàn nhà. Gu thẩm mỹ riêng, sở thích riêng, đúng rồi, với những thứ nếu không quan sát tỉ mỉ thì sẽ không bao giờ phát hiện ra này, dựa vào đâu anh vẫn luôn cho rằng đó là dịch vụ có thể mua được bằng tiền?
Trong chớp mắt, sự tủi thân tích tụ hơn mười ngày trời biến thành hối hận, anh đúng là một khúc gỗ. Vợ yêu nhà anh tốt như thế, đã bị anh làm cho chạy mất tiêu rồi. ( app truyện TᎽT )
Tiếng mở cửa vang lên, Trang Dịch vội vàng chạy ra. Chung Lâm đội mũ đen mang theo hơi lạnh bước vào, cậu vừa thay giày vừa cười nói chuyện điện thoại: - Không thành vấn đề, tụi mình là gì của nhau chứ, nói rồi đó, cậu đợi mình dưỡng sức mấy hôm rồi mình sẽ giải quyết.
Dưỡng sức cái gì? Giải quyết cái gì? Trang Dịch đang có rất nhiều lời muốn nói thì bỗng nghẹn lại. Chung Lâm ngẩng đầu lên thấy anh thì khẽ gật đầu, không đợi Trang Dịch mở miệng, Chung Lâm đã xoay người đi qua bên phải: - Mình về đến nhà rồi, yên tâm đi. Hầy, chẳng phải dạo này mình đang chạy dự án sao, cậu cũng biết mà, công việc này lúc bận lúc rảnh. Đợi mình làm xong chắc chắn mình sẽ đi quẩy với cậu!
Tiêu rồi, tiêu thật rồi. Trang Dịch nhìn chằm chằm bóng lưng của Chung Lâm, hốc mắt đỏ hoe.
Chung Lâm cúp điện thoại của Bùi Giác, tò mò lật tìm khắp nơi trong phòng nghe nhìn của mình. Không ngờ cậu lại sưu tầm nhiều đĩa nhạc gốc đến vậy, đỉnh thật. Đang lật tìm hăng say, đột nhiên cậu nhìn thấy một chiếc hộp nhỏ bí mật nằm tuốt trong tủ, Chung Lâm vươn tay lấy ra, nhẹ bẫng không có chút trọng lượng nào. Cậu tò mò mở ra, lấy chiếc áo sơ mi rách bên trong ra, chỗ tay áo bị rách còn dính vết máu, dọa Chung Lâm sợ đến mức vội ném đi.
Cái gì thế này? Phiên bản trưởng thành của cậu có sở thích gì thế này? Chắc cậu không có xu hướng SM đâu nhỉ.
Chiếc hộp để trên đùi kêu lạch cạch, bên trong vẫn còn không ít đồ lặt vặt. Chung Lâm cầm một chiếc vòng tay màu vàng cam, trên đó có ghi “Đại hội thể thao mùa hè 2015 đại học TK”. Theo lời Bùi Giác, cậu tốt nghiệp từ học viện âm nhạc trung ương, sao lại có vòng tay của đại hội thể thao trường đại học TK?
Sao trong hộp lại có nhiều món đồ khó hiểu thế này? Chung Lâm nghĩ không ra, bèn đậy nắp lại. Mấy thứ khác thì cứ giữ lại, có điều cậu phải vứt chiếc áo sơ mi dính máu này đi, cậu nhát lắm, không muốn giữ lại để dọa mình đâu.
Tổng giám đốc Trang trằn trọc mãi mới ngủ được, mơ thấy ác mộng cả đêm. Trong mơ anh vốn đang ngồi trên tàu cao tốc, không khí vui vẻ và hài hòa. Sau đó không biết vì lý do gì mà tàu dừng lại, anh đứng dậy đi ra cửa toa để kiểm tra, kết quả cánh cửa sau lưng lập tức đóng sầm. Anh liều mạng đập cửa kính, sau đó chạy đến đầu tàu gọi người lái tàu. Người lái tàu xinh đẹp kia không thèm nhìn anh lấy một cái, đoàn tàu cao tốc dài ngoằng bắt đầu lăn bánh. Trong mơ, tổng giám đốc Trang đuổi theo con tàu suốt một đêm, con tàu lúc gần lúc xa trước mắt nhưng chẳng thể nào đuổi kịp.
Sáng sớm thức dậy, Trang Dịch bước ra khỏi phòng với hai quầng thâm mắt uể oải, không có ai phối đồ cho anh, Trang Dịch mặc nguyên bộ vest toàn một màu đen, kết hợp với vẻ mặt như nhà có tang, đúng là bớt đẹp trai hẳn.
Đột nhiên anh bị một chiếc áo trong thùng rác thu hút sự chú ý. Rõ ràng chiếc áo đó không phải của Chung Lâm, là sao? Omega của anh dẫn trai lạ về nhà rồi sao?
Trang Dịch lén lục thùng rác, nhân lúc Chung Lâm chưa dậy, anh lặng lẽ giơ chiếc áo sơ mi vừa rách vừa dính máu lên xem, càng xem càng tức. Anh ngửi thử, cảm nhận được chút ít pheromone quen thuộc. Lẽ nào là người quen gây án? Tổng giám đốc Trang trừng hỏa nhãn kim tinh quan sát kỹ lưỡng, hòng tìm thấy chút manh mối về tên trai lạ kia, đột nhiên anh sờ thấy một chỗ thêu nổi trên cổ tay áo.
Anh khó tin mà giơ lên nhìn, thấy rõ cái tên được thêu trên đó.
Trang Dịch.
Đây là áo sơ mi của anh? Hóa ra tên trai lạ kia lại là mình?
Vừa mân mê chỗ được thêu, một đoạn ký ức hiện lên trong đầu, Trang Dịch nhớ ra rồi, chiếc áo sơ mi đặt may riêng này từng được anh mặc khi tham gia tiệc sinh nhật của một cậu ấm nào đó. Lúc ấy anh nghe thấy tiếng kêu cứu yếu ớt vọng ra từ một phòng khách không có người, anh đã đá cánh cửa bị khóa trái rồi cứu một omega suýt bị xâm hại, còn bất cẩn bị người ta tức quá hóa giận mà rạch cho một nhát.
Sau khi xuất viện, không hiểu sao chiếc áo sơ mi dính máu của anh lại biến mất, lúc đó Trang Dịch hoàn toàn không để tâm.
Hóa ra omega đó là Chung Lâm sao?
Chung Lâm đã giữ chiếc áo sơ mi cũ rách này, giữ nhiều năm như thế, tại sao đột nhiên lại vứt nó đi.
Tổng giám đốc Trang chậm tiêu lúc này mới nhận ra, omega mà anh vốn định cưới về với mong muốn cả hai không xen vào chuyện của nhau, có lẽ đã sớm giữ anh trong tim rồi. Đợi đến khi anh nhận ra thì omega nhà anh đã không cần anh nữa.
Dạo gần đây tâm trạng Trang Dịch không ổn định nên đã quên mất mình sắp đến kỳ mẫn cảm, giờ phút này tâm trạng lên xuống thất thường khiến toàn thân Trang Dịch run rẩy. Trong giai đoạn đặc biệt này, ý chí của alpha luôn rất yếu ớt, nước mắt Trang Dịch lã chã rơi xuống, vốn dĩ anh đã có được một người vợ yêu kiều, nhưng anh đã đánh mất vợ yêu của mình rồi.
Chung Lâm ngáp dài bước ra khỏi phòng, bỗng sững sờ tại chỗ.
Xin hỏi đối tượng liên hôn là một alpha mặt lạnh cao to mạnh mẽ đột nhiên ôm đùi cậu khóc lóc thảm thiết một cách tội nghiệp, rốt cuộc là có ý gì?
Không lừa mấy người đâu, thật sự chỉ là đối tượng liên hôn thôi, là kiểu đã ký thỏa thuận không xen vào chuyện của nhau ấy.