Tối hôm đó Trang Dịch không hề hay biết omega nhà mình đi cả đêm không về, chỉ là buổi sáng thức dậy, nhìn bàn ăn trống trơn bèn ngờ ngợ, không hiểu sao hôm nay dì giúp việc không chuẩn bị bữa sáng cho anh. Anh đi ra huyền quan thay giày, phát hiện đôi dép bông của Chung Lâm vẫn còn đặt trước mắt, đôi tai thỏ màu hồng dựng thẳng.

Trong lòng Trang Dịch ê ẩm, một lúc lâu sau mới bực bội đóng sầm cửa đi mất.

Mạnh ai nấy chơi, đã giao kèo từ trước rồi, anh cũng nên biết từ trước, sao một omega vừa xinh đẹp vừa thu hút như thế có thể để mắt đến một người khô khan tẻ nhạt như anh, sao bên cạnh có thể thiếu ong bướm cho được.

Đã một tuần liền, Trang Dịch không còn nhận được bữa trưa do omega mang đến, cũng không nhìn thấy chiếc Ferrari xinh đẹp và rêu rao kia trong gara. Hồi mới kết hôn, đó là món quà cưới anh để Chung Lâm tự chọn sau khi đưa thẻ phụ cho cậu. Kể từ lúc đó, ngày nào Chung Lâm cũng lái chiếc xe ấy, với lại anh cũng không còn nhận được thông báo giao dịch nào từ thẻ phụ nữa.

Anh đã nghĩ bọn họ sẽ cứ tiếp tục sống tương kính như tân giống vậy, thỉnh thoảng gặp nhau thì gật đầu coi như chào hỏi. Chẳng phải đây là điều anh muốn hay sao, không xen vào chuyện của nhau. Trang Dịch lơ đãng mở họp, không biết gần đây mình bị làm sao nữa.

Sau khi ký nhầm thêm một văn kiện, Trang Dịch đóng nắp bút, bất lực đứng dậy, anh tiếp tục đứng bên cửa sổ nhìn xuống. Chỗ đậu xe quen thuộc đã bị một chiếc xe lạ mặt chiếm mất, lâu rồi không thấy sắc đỏ rêu rao kia xuất hiện. Có lẽ Chung Lâm đã đi công tác, Trang Dịch chỉnh lại cà vạt rồi đi thang máy xuống lầu.

Phòng làm việc của Chung Lâm nằm ở tầng chín tại tòa nhà bên cạnh, anh qua xem một chút thôi, coi như đi dạo trước khi ăn cơm, trợ lý mua toàn mấy món khó ăn, chó nó còn chẳng thèm ăn.

Anh không phải người kiểu cách gì, chỉ là cơm dì giúp việc nấu hợp khẩu vị của anh mà thôi.

Nhìn con số trong thang máy không ngừng tăng lên, Trang Dịch cảm thấy đầu óc mình có vấn đề gì đó rồi, đang lúc do dự thì tiếng nói chuyện thì thầm sau lưng dần to lên.

- Boss Chung đẹp trai quá trời quá đất luôn, siêu đẹp. Trời ơi a a a a, cậu biết không, hôm nay mình đi nộp bản thảo cho anh ấy, anh ấy nói mình có tiến bộ, áu! Nghe anh ấy nói chuyện mà tai mình sắp mang thai luôn rồi! Hu hu tiếc rằng mình là omega, mình nằm mơ cũng muốn trở thành một anh công mạnh mẽ~

Omega trong thang máy đang ghé tai nói nhỏ với beta bên cạnh. 

- Boss Chung khá là nghiêm khắc, nhưng thật sự rất có tài, lần nào anh chỉ dẫn cũng khiến mình như được khai sáng! Như được rưới nước cam lồ vào đầu! Như được thần giúp sức vậy!

Beta cười một tiếng, giọng điệu cũng lấy làm ngưỡng mộ: - Lúc boss không nói chuyện trông đáng sợ lắm, đến giờ mình vẫn không dám nói nhiều với anh ấy.

Trang Dịch nghe lén được một lúc, boss Chung, không phải Chung Lâm đấy chứ. Ngày nào Chung Lâm cũng cười tươi rói, rất dễ tính, trông như một người chẳng bao giờ nổi giận và cũng chẳng có tâm tư gì.

- Này, cậu có thấy cái người mấy hôm nay đến tìm boss không, cái người tóc xanh dương nhạt ấy, cũng đẹp trai lắm á a a a.

Cửa thang máy mở ra, là tầng chín, hai người phía sau bước ra khỏi thang máy, vẫn còn đang nói chuyện khe khẽ. Người tóc xanh dương nhạt nào? Trang Dịch nhíu mày, do dự một lát rồi cũng nhấc chân bước ra khỏi thang máy.

Phòng làm việc của Chung Lâm được trang trí rất đẹp, giống như con người của cậu vậy, rất có gu thẩm mỹ. Không có quầy lễ tân cứng nhắc, không có những món đồ trang trí khoa trương lộn xộn, cũng không có quá nhiều người, bầu không khí rất thoải mái, hoàn toàn khác với công ty đầu tư vừa đơn giản vừa quy củ của Trang Dịch.

Chung Lâm vừa đi vừa cúi đầu xem tài liệu đột nhiên xuất hiện trước mắt, Trang Dịch mở to hai mắt. Omega nhà anh đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, khí chất trên người vừa xa cách vừa sắc bén, đi đến trước mặt anh nhưng cũng chẳng buồn ngẩng đầu, chỉ chìa tay ra.

Nửa ngày trời không có ai đưa cơm cho mình, Chung Lâm ngơ ngác ngẩng đầu. Alpha trước mặt đẹp trai cao ráo, vẻ mặt lạnh lùng, hóa ra không phải người giao cơm. Cậu rút tay lại, nghiêng đầu, cẩn thận tìm kiếm khuôn mặt này trong mớ quan hệ vừa được sắp xếp lại gần đây.

Mấy hôm trước cậu gặp tai nạn giao thông, không quá nghiêm trọng, chỉ bị đập trúng đầu thôi, lúc tỉnh lại thì ký ức lộn xộn, còn tưởng mình đã quay về thời cấp ba. Bác sĩ nói đợi cục máu bầm trong não tan hết thì ký ức sẽ hồi phục, may mà có cậu bạn thân Bùi Giác ở bên sắp xếp lại giúp cậu những chuyện đã xảy ra mấy năm nay, không ngờ cậu đã mở một phòng làm việc và thực hiện được ước mơ của mình. Chung Lâm tràn đầy nhiệt huyết nhận điện thoại của trợ lý, cởi bộ đồ bệnh nhân ra là hăm hở đến phòng làm việc nhận kế hoạch mới.

- Tổng giám đốc Trang? 

Chung Lâm thử gọi một tiếng, chắc alpha mặt lạnh như tiền này là người chồng hờ của cậu rồi. Nghe nói Trang Dịch đã giao kèo với cậu là mạnh ai nấy chơi, hôm qua về nhà thì đúng thật cậu cũng tìm thấy giấy đăng ký kết hôn và bản thỏa thuận trước hôn nhân. Tự nhiên biết mình còn trẻ đã kết hôn, trong lòng Chung Lâm vẫn chưa quen lắm.

Trang Dịch gật đầu với cậu, rồi lại không biết phải nói gì, một lúc lâu sau mới lên tiếng dưới ánh mắt khó hiểu của Chung Lâm: - Sao, sao cậu, không về nhà ở.

- Về nhà? À à, anh nói căn nhà ở trung tâm thành phố đó à, mấy hôm trước tôi không về được, hôm qua có về một chuyến rồi. 

Chung Lâm thờ ơ nhướng mày, không biết người alpha xa lạ này muốn làm gì.

Trang Dịch hơi bối rối: - Sao, sao cậu không mang cơm trưa cho tôi nữa. 

Trong giọng nói pha lẫn chút tủi thân khó nhận ra: - Chỉ là... ba mẹ sẽ quan tâm đến chuyện tình cảm của chúng ta, làm cho có lệ thôi.

- Mang cơm trưa? Ứng phó với phụ huynh không cần phiền phức thế đâu. 

Nói rồi Chung Lâm bèn ghé sát lại, dựa hờ vào người Trang Dịch rồi giơ điện thoại lên chụp chung một tấm, sau đó nhanh chóng đứng thẳng dậy, nụ cười biến mất. 

- Gửi một tấm hình chụp chung vào nhóm chat gia đình là được rồi.

Điện thoại reo một tiếng, chắc là ảnh đã được gửi đi. Nửa người vừa được Chung Lâm dựa vào chỉ thấy tê rần, Trang Dịch đưa tay sờ vai trái của mình, ngây người tại chỗ.

- Tổng giám đốc Trang không còn gì nữa thì cứ bận việc của mình đi. 

Chung Lâm không nhìn anh nữa, tiếp tục cầm bản kế hoạch trong tay, vừa đi vừa lấy cây bút dạ kẹp sau tai ra, chuẩn bị quay về.

Trước kia, mỗi lần Chung Lâm gặp anh là sẽ nhìn anh chăm chú bằng đôi mắt xinh đẹp to tròn ấy, vừa thân thiết vừa hiền hòa, dĩ nhiên là với ai cũng như vậy, không chỉ riêng mình anh.

- Trước đây cậu không phải như thế này. 

Trang Dịch kéo người đang định bỏ đi lại, mọi thứ đều không đúng, sao lại thành ra như vậy.

- Quan hệ giữa chúng ta là liên hôn mà, tôi cần phải làm gì nữa à? 

Chung Lâm gãi đầu, ý gì đây, liên hôn thôi mà, phiền phức vậy ư? Còn phải đưa cơm mỗi ngày, sao rộn chuyện quá vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play