Dưới sự dẫn đường của nha hoàn Hải Đường, Triệu Ngưng tới viện Thanh Hòa, nhìn thấy lão thái thái đầu tóc bạc phơ đang ngồi trên ghế dựa ở ngoài hành lang, biết đấy là lão phu nhân Trung Tĩnh hầu, nàng vội vàng bước lên hành lễ: “Tôn nữ thỉnh an lão thái thái.”
Trên người lão thái thái mặc thường phục đỏ thẫm, trên đầu chỉ búi tóc không đeo trang sức gì, nghe thấy có người kêu mình, bà ngó quanh bốn phía cuối cùng mới thấy Triệu Ngưng đang đứng trước mặt, lập tức bật cười ngờ nghệch.
Nha hoàn bên cạnh vội lên tiếng: “Cô nương, ngài mau đứng lên đi.”
Triệu Ngưng đứng dậy, Triệu lão thái thái ngắm nghía gương mặt cô nương trước mặt mình, cười bảo: “Cháu là tôn nữ của ta à, nghe bọn họ nói ta có năm đứa tôn nữ, nhưng quanh năm suốt tháng chẳng thấy ai, hôm nay có cháu đến thăm bà già này, ngoan lắm.”
Sắc mặt ma ma đứng bên cạnh trở nên quái dị. Khi xưa Triệu lão thái thái cực kỳ minh mẫn sáng suốt, ở trong phủ nói một thì không ai dám nói hai, từ nhi tức đến tôn tử tôn nữ đều đến thăm nom mỗi ngày. Nhưng sau khi tinh thần lão thái thái trở nên trì độn, tất cả mọi người rất ít khi tới đây.
Triệu lão thái thái mừng rỡ muốn đứng dậy, nha hoàn bên cạnh thấy thế vội vàng đi qua đỡ bà, ai ngờ lão thái thái lại xua tay bảo: “Ta không cần ngươi đỡ, kêu tôn nữ qua đây đỡ ta là được.”
Triệu Ngưng vội vàng bước lên dìu bà, Triệu lão thái thái nói: “Cháu đi dạo hoa viên với ta đi.”
Nói là hoa viên nhưng thực ra chỉ là một góc trồng hoa trong viện Thanh Hòa. Trước khi Trung Tĩnh hầu đưa mẫu thân về đây ở đã cho người dọn dẹp tiểu viện một lượt, làm một hoa viên ở góc tây nam, bên trong trồng các loại hoa cúc hoa lan mà người già ưa thích. Mỗi khi lão thái thái vui vẻ sẽ đi dạo ngắm hoa một lát.
Đường đi rất hẹp quá nhiều người không thể đi cùng lúc, Triệu lão thái thái chỉ muốn một mình Triệu Ngưng dìu mình, mấy ma ma đành phải theo hầu phía sau, giữ một khoảng cách phòng khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
“Cháu gả qua đó đã năm năm rồi, cuối cùng cũng về thăm tổ mẫu, tổ mẫu rất nhớ cháu.” Triệu lão thái thái vừa nói vừa lau nước mắt.
Triệu Ngưng biết lão thái thái nhận nhầm mình thành trưởng tôn nữ của đại phòng, thấy thần trí lão thái thái mơ hồ, nàng cười giải thích: “Cháu không phải đại tỷ tỷ.”
“Cháu chính là Tâm Nhi của ta, sao ta nhận sai được!” Triệu lão thái thái vẫn cố chấp: “Quả nhiên là cháu không nhớ ta, cũng không chịu thừa nhận thân phận của mình trước mặt ta.”
Triệu Ngưng biết có nói nữa cũng vô ích, chỉ đành trả lời một cách mập mờ: “Cháu rất nhớ tổ mẫu.”
“Cháu không trách ta ư?” Triệu lão thái thái nghe thấy tôn nữ nói rất nhớ mình, gương mặt hiện rõ sự vui vẻ, vội vàng hỏi lại.
Triệu Ngưng vội đáp: “Sao cháu lại trách người chứ, tổ mẫu đừng nói vậy mà.” Nàng cũng biết đôi chút về chuyện của đại phòng, năm đó khi đại cô nương Triệu Tâm đến tuổi nghị thân, đại thái thái Lưu thị muốn gả nàng ấy cho hài tử bên nhà tẩu tử nhưng lão thái thái không chịu, kiên quyết muốn gả tôn nữ cho một môn hộ cao quý hơn. Ai ngờ vừa mới gả qua, người nhà đấy vì phạm tội mà chịu lưu đày, từ rày về sau cách xa nghìn dặm.
“Ta biết trong lòng mấy đứa oán trách ta. Không chỉ riêng cháu, còn có cô cô của cháu nữa. Năm đó phủ An Bình vương tuyển trắc phi, cô cô của cháu vốn nằm trong danh sách, nhưng ta không muốn nó gả xa nhà bèn tìm cách giữ nó lại. Ai ngờ An Bình vương lại trở thành đương kim Thánh thượng, còn cô phụ của cháu thì mất sớm.” Triệu lão thái thái thở dài.
“Mỗi người một số, lão thái thái đừng quá lo lắng.” Triệu Ngưng nhìn ra lão thái thái vô cùng hối hận, cho dù già đến mức hồ đồ nhưng vẫn nhắc đi nhắc lại mãi, nàng là vãn bối khó mà xen vào, chỉ đành an ủi một câu khô khan.
“Ôi, cháu còn trẻ, sao mà hiểu được. Chúng ta là nhà huân quý trong kinh thành, khi kết thân nhất định phải cân nhắc thật kỹ mới không khiến dòng tộc xuống dốc.” Triệu lão thái thái nói dông dài vài câu, rồi lại thì thầm: “Có điều không thể vào hoàng cung cũng có cái lợi.”
Triệu Ngưng không muốn xen vào chuyện cấm cung, chỉ đáp: “Đường này trơn trượt, người cẩn thận.”
“Cháu biết không? Đương kim Thánh thượng không thích Hoàng hậu cũng không thích Quý phi, mà thích một nữ nhân, nhưng nữ nhân đó có xuất thân không cao, không thể trở về. Nghe nói vị ấy rất xinh đẹp, mặc váy lam nhạt suông dài tựa Tây Thi giặt lụa. Cháu có biết Tây Thi không?” Triệu lão thái thái cứ luyên thuyên mãi rồi lại kể chuyện vẩn vơ, khiến ma ma đi theo sau càng thêm lo lắng.
Triệu Ngưng sợ bà càng nói càng phạm húy kỵ, vội đáp: “Cháu biết, cháu từng nghe một vở tên là "Nằm gai nếm mật", trong đó có nhắc đến vị ấy, người đã từng xem vở này chưa?”
“Vở này tầm thường, không bằng "Tỏa Lân Nang" mà ta nghe năm xưa, vở đấy mới gọi là tuyệt đỉnh.” Quả nhiên Triệu lão thái thái bị chủ đề này của Triệu Ngưng hấp dẫn, bắt đầu nói về vở kịch, không biết qua bao lâu cuối cùng bà mới bảo: “Ta mệt rồi, ta muốn về ngủ.”
“Cháu dìu người về.” Triệu Ngưng dìu lão thái thái về phòng ngủ, đỡ bà nằm xuống giường rồi mới rời đi. Vừa đến cửa viện tam phòng đã có một phụ nhân hớt hải chạy đến: “Hải Đường tỷ, Trương Kim mang bạc về rồi, muốn gặp…”
Hải Đường trách mắng: “Không thấy ta đang bận việc quan trọng sao!”
Lúc này phụ nhân đó mới chú ý tới Triệu Ngưng đứng bên cạnh, bà ta ngại ngùng mỉm cười, vội vàng lui xuống.
Lúc trước khi ở tam phòng chờ gả, Triệu Ngưng đã từng gặp vị phụ nhân này. Lúc đó bà ta cầm một tay nải nhỏ lặng lẽ đưa cho Hải Đường, bộ dạng lén lút. Xem ra thứ mà lần trước bà ta đưa tới có thể là bạc.
Triệu Ngưng vừa đi vừa nghĩ, vào trong phòng, Tô thị và Triệu Nhược đã sắp xếp ổn thỏa chuẩn bị ăn cơm trưa. Mọi người bình thản ăn xong bữa cơm này, Tô thị như sực nhớ ra điều gì, hỏi han nàng: “Ở Lục phủ mấy ngày rồi, có quen chưa?”
“Con đã quen rồi.” Triệu Ngưng đáp.
“Bình thường nếu có chuyện gì quan trọng thì cứ sai bảo hai đứa nha đầu Đỗ Quyên và Hải Đường làm, khế ước bán thân của bọn nó đều ở trong tay ta, bọn nó không dám có lòng riêng đâu.” Tô thị chân thành nói.
Lời của Tô thị giống như lời khuyên nhủ xuất phát từ đáy lòng, kỳ thật lại có thâm ý bên trong, Triệu Ngưng nghe vậy liền hiểu, Tô thị vẫn không yên tâm về nàng. Ngoài mặt Triệu Ngưng không thể hiện thái độ gì, nhưng nàng biết đây là một cơ hội tốt, bèn cười nói: “Vâng. Đúng lúc có việc con muốn nói cho thái thái. Mặc dù Lục phủ ít người nhưng quản gia lại rất tích cực, đã xem bát tự các nha hoàn vừa vào phủ, trùng hợp là bát tự của Thược Dược không hợp nên con định để muội ấy ở lại hầu phủ.” Dĩ nhiên nàng sẽ không nói thẳng là Thược Dược sợ hãi, trên đường tới đây đã nghĩ sẵn cái cớ.
“Vậy chẳng phải con chỉ còn mỗi một nha hoàn theo hầu thôi à, sao lại vô lý như thế được chứ?” Tô thị nhíu mày nói, trong lòng bất mãn với Lục phủ.
“Không sao. Lục phủ còn những nha đầu khác nữa mà, con dùng lâu thì cũng như nhau thôi. Huống chi con vừa gả vào, tốt nhất đừng để xảy ra chuyện gì kẻo lại khiến bọn họ nghi ngờ.” Triệu Ngưng đáp.
Tô thị suy nghĩ thấy làm vậy tương đối ổn thỏa, huống chi bà ta cũng không thật sự quan tâm đến Triệu Ngưng, cảm thấy thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, lập tức đồng ý.
Sắp xếp xong chuyện của Thược Dược, Triệu Ngưng dẫn Đỗ Quyên rời đi, vừa qua một con phố Triệu Ngưng đã ra lệnh cho xa phu: “Đến phố Táo Hoa ở tây thành.”
Xa phu không hỏi nhiều, quay đầu xe đi theo hướng ấy.
Vốn dĩ Triệu Ngưng đã chuẩn bị sẵn lý do, song thấy xa phu không hỏi, nàng không khỏi sửng sốt. Rất nhanh sau đó nàng đã hiểu ra, trên dưới Lục phủ đều có chung một thái độ đối với nàng, nếu chẳng có chuyện gì thì bọn họ chỉ muốn tránh xa nàng, huống hồ đi đến phố Táo Hoa cũng chẳng phải chuyện to tát.
Ngược lại, Đỗ Quyên ở bên cạnh lại nhìn nàng chằm chằm, thầm nghĩ đấy đâu phải là nơi mua thức ăn.
Triệu Ngưng cũng nhận ra ánh mắt lộ vẻ kỳ quái của Đỗ Quyên, nàng không giải thích gì thêm, chỉ hỏi ngược lại: “Muội có biết Trương Kim không?”
Đỗ Quyên ngập ngừng: “Gã là tâm phúc của tam thái thái, hình như…”
“Gã giúp tam thái thái cho vay nặng lãi sao?” Trước đó Triệu Ngưng đã đoán ra chuyện này, sáng nay lại gặp thêm một lần đã giúp xác nhận suy đoán của nàng.
Đỗ Quyên biết cho vay nặng lãi là tội danh không nhẹ, khi nàng ấy nhắc đến thì không khỏi ngập ngừng, thấy Triệu Ngưng cứ nói huỵch toẹt ra như vậy liền đáp: “Nô tì nghe nói là vậy.” Nói dứt lời, nàng ấy tò mò: “Cô nương muốn tố giác tam thái thái à?”
“Chuyện này không cần vội, ta chỉ đang tìm cách lấy khế ước bán thân của muội về thôi.” Triệu Ngưng nói.
“Cô nương có cách sao?” Bây giờ Đỗ Quyên một lòng đi theo Triệu Ngưng, dĩ nhiên không muốn để khế ước bán thân trong tay Tô thị, nếu không sau này Tô thị ép buộc nàng ấy làm việc gì, đúng là tiến thoái lưỡng nan.
“Gã Trương Kim này chính là cách của chúng ta, nhưng để ta cân nhắc thêm đã.” Triệu Ngưng đáp lời.
Đỗ Quyên vô cùng vui vẻ, thấy Triệu Ngưng đăm chiêu suy nghĩ thì cũng không lên tiếng quấy rầy. Không lâu sau, xe ngựa đã đến phố Táo Hoa.
Phố Táo Hoa ở tây thành có thể nói là nơi hội tụ đủ mọi hạng người, lúc Triệu Ngưng còn ở Trực Lệ đã nghe danh nơi này. Vừa ra phố sẽ thấy ngay đủ mọi hạng người, từ bói toán, đoán mệnh, biểu diễn, bán kẹo đường, tụ tập vô cùng náo nhiệt. Đi thẳng về hướng bắc, ngõ thứ hai từ dưới đếm lên chính là nơi có nhiều thợ thủ công nhất kinh thành, từ thợ rèn nông cụ, thợ làm trang sức vàng bạc cho đến thợ xây nhà, thợ mộc làm gia cụ đều ở xung quanh đấy.
Đây mới là mục đích của Triệu Ngưng khi đến đây.
Triệu Ngưng đi tới cuối ngõ, nghe tiếng đập chày vang lên từng hồi từ các cửa tiệm hai bên, tiếng thanh sắt đỏ rực nhúng vào nước, tiếng lửa cháy lách tách, từng luồng hơi nóng từ các cửa tiệm tỏa ra tràn ngập con phố.
Hai người tìm hồi lâu nhưng vẫn không thấy tiệm rèn đồng mà hàng xóm cũ từng nhắc đến. Có thể bọn họ đã dọn đi, cũng có thể đã thay đổi biển hiệu, hiện giờ nàng lỗ mãng hỏi han người qua đường cũng không phải cách hay, Triệu Ngưng chỉ đành đi về trước.
Khi quay trở lại đường chính, Triệu Ngưng không về ngay mà đứng xem trò ảo thuật biểu diễn ở gần đó, người biểu diễn là đôi phu thê đang múa một cặp vòng liên hoàn với kích thước khác nhau, vòng lớn cao ngang nửa người, vòng nhỏ chỉ bằng vòng eo của nữ tử. Trượng phu bắt đầu chui từ vòng lớn nhất, từng vòng từng vòng một, không sót cái nào. Đến vòng cuối cùng, mọi người đều chăm chú nhìn xem hắn làm sao chui qua, chỉ nghe vài tiếng lạch cạch, bờ vai rộng của hắn giống như thu nhỏ lại, cứ thế chui lọt qua. Toàn bộ quá trình diễn ra rất trôi chảy nhanh chóng, sau khi trượng phu chui qua vòng tròn cuối cùng, hắn thu các vòng tròn lại thành một chùm rồi lần lượt nhấc từng vòng một, chỉ trong chớp mắt những chiếc vòng nối liền nhau lập tức tách rời, mọi người đứng xem đều không khỏi ngỡ ngàng.
Nhất thời ai nấy đều trầm trồ khen ngợi. Có người khen hắn giỏi Súc Cốt Công, có người muốn tìm tòi kẽ hở của vòng sắt nhưng lại không phát hiện ra sơ hở, liên tục lắc đầu. Phụ nhân cầm một chiếc chậu sắt để xin tiền thưởng, Triệu Ngưng đứng trong góc bỏ vào một thỏi bạc, khen ngợi: “Lợi hại quá.”
Nương tử kia thấy vậy vui vẻ nói: “Đa tạ khách quý, hình như ngài đến đây lần đầu?”
“Bình thường ta hiếm khi ra ngoài, là lần đầu xem ở đây.” Triệu Ngưng hỏi: “Hình như nương tử ở đây lâu rồi nhỉ? Ta hỏi nương tử một việc được không?”
Nương tử thấy Triệu Ngưng ra tay hào phóng, dĩ nhiên cũng nhiệt tình đáp: “Cô nương cứ hỏi.”
“Ta từng nghe nói trên phố này có một tiệm rèn đồng Ngô Ký, tay nghề rất tốt, ta muốn nhờ bọn họ làm giúp vài món, ai ngờ vừa mới vào xem lại không thấy bọn họ đâu cả.” Trên mặt Triệu Ngưng tràn đầy tiếc nuối.
Nương tử cười đáp: “Nhà đấy đã bán cho người khác, về quê dưỡng lão rồi. Nếu cô nương cần rèn thứ gì có thể tới tiệm rèn Phùng Gia, tay nghề nhà họ cũng tốt lắm. Mấy dụng cụ bếp núc của nhà ta đều do bọn họ làm đấy.”
“Cảm tạ nương tử.” Triệu Ngưng vội vàng cảm tạ.
Theo cách này, Triệu Ngưng lại hỏi thăm những người có tay nghề giỏi sống hai bên phố, cuối cùng tìm được hai cửa tiệm được đa số mọi người để cử. Sau khi đến từng nơi ngắm nghía một lát, so sánh một phen, nàng dừng lại trước một cửa tiệm rèn đồng.
Thoạt nhìn tiệm rèn đồng này cũng không có gì đặc biệt, biển hiệu cũ kỹ, bên trong có ba bốn người thợ đang bận rộn, diện mạo có phần tương tự nhau, chắc hẳn là người một nhà.
“Sư phụ, ông có thể làm ra loại dây đồng thật mảnh không? Là loại mảnh hơn cả sợi tóc ấy.” Triệu Ngưng hỏi, bởi vì tiếng đập nện rất ồn ào nên giọng nàng cũng lớn hơn bình thường một chút.
“Dĩ nhiên là có.” Lão thợ đồng đang nhìn hai nhi tử làm việc, nghe có người đến hỏi, vội bước ra nói: “Cô nương muốn làm chai lọ hay trang sức, nhà ta đều có thể giao thành phẩm cho cô nương.”
“Ta chỉ cần dây đồng, tự ta có cách dùng.” Triệu Ngưng đáp.
“Cô nương muốn mảnh đến mức nào?” Lão thợ đồng bày hàng mẫu cho nàng xem.
Triệu Ngưng cầm lên xem xét, từ loại dày đến mảnh chia thành năm loại, loại mảnh nhất còn mảnh hơn cả sợi tóc, nàng bèn chỉ vào loại đấy: “Ta muốn giống thế này.”
“Loại mảnh này tuy không tốn nhiều vật liệu nhưng lại mất thời gian, toàn bộ đều dựa vào tay nghề, giá cả cũng nhỉnh hơn.” Lão thợ đồng giải thích tỉ mỉ với nàng.
“Ta cần một trăm sợi, miễn sao chất lượng ổn thỏa, giá cả sao ông cứ nói đi.” Triệu Ngưng nói.
Lão thợ đồng thấy nàng hào phóng thì vui vẻ báo giá.
Triệu Ngưng lập tức thanh toán tiền cọc, cầm trước một ít thành phẩm về, hẹn bảy ngày sau sẽ đến lấy hàng. Trước khi đi nàng còn hỏi: “Ông có quen biết thợ bạc hay thợ rèn nào không? Tay nghề cũng phải khéo léo một chút.”
“Cô nương hỏi ta là đúng người rồi, đi về hướng bắc qua ba cửa tiệm, tay nghề của cửa tiệm Lưu Ký kia là khéo léo nhất đấy. Ta và lão Lưu đều lớn lên ở phố này.” Lão thợ đồng hạ giọng nói thầm: “Ta nói cô nương biết, mấy cửa tiệm trang sức nổi tiếng trong kinh thành đều nuôi thợ kim hoàn riêng, nhưng đôi khi công việc quá tải bọn họ sẽ chia bớt cho Lưu Ký, bấy nhiêu thôi là đủ thấy tay nghề của ông ấy rồi.”
“Ta biết rồi, cảm tạ ông.” Triệu Ngưng bước ra khỏi cửa hàng, đi đến Lưu Ký, cũng mua tơ vàng và chỉ bạc tương tự như vậy, tốn không ít bạ. Nàng luôn là người tiết kiệm, hiếm khi hào phóng thế này, nhưng nghĩ đến việc cần làm thì cũng không tiếc nuối quá nhiều. Lúc chuẩn bị rời phủ, nàng phát hiện nơi ngõ nhỏ vừa tiến vào lại trở nên ồn ào náo động, lớn lên nơi biên cương đã rèn cho nàng tính cảnh giác cao độ.