Tại một tiệm rèn đồng cách đó không xa, cấp dưới Tư Kính báo cáo: “Đã điều tra rõ ràng. Tiệm rèn đồng Ngô Ký sẽ thay đổi chưởng quầy mỗi năm, bề ngoài vẫn là cửa tiệm chế tạo hàng trang sức thủ công như cũ, trên thực tế là ngầm chế tạo đồ sắt, vũ khí mà gã thích khách lần trước sử dụng xuất xứ từ nơi này. Thuộc hạ đã sai người bắt mấy thợ thủ công ở cửa tiệm, nhưng có một tên thợ không biết đã trốn ở xó nào, hiện giờ vẫn đang tìm.”
“Nhanh chóng tìm ra kẻ tẩu thoát, áp giải về tra khảo.” Lục Vân Kỳ vừa dứt lời đã nhìn thấy một bóng dáng có phần quen mắt từ đằng xa. Hắn đang nhớ lại xem mình gặp người này ở đâu, thoáng thấy một kẻ mặc y phục ngắn bằng vải thô đang nhắm về cô nương phía trước.
Tư Kính cũng nhìn thoáng qua theo hướng đó, lập tức thốt lên: “Là tên thợ đã bỏ trốn!”
Mặc dù quyền hành của Minh kính ty rất lớn, nhưng nếu vì bắt người mà gây náo loạn kinh thành thì vẫn sẽ kéo đến không ít phiền toái, Tư Kính thầm hối hận trong lòng, biết trước đã không sơ sẩy để người tẩu thoát.
“Đuổi theo!” Lục Vân Kỳ và Tư Kính gần như nhảy ra ngoài cùng một lúc, chạy về chỗ tên thợ kia.
Sau khi Triệu Ngưng phát hiện có điều khác thường thì sinh lòng cảnh giác, nghe thấy phía sau có người vội vàng chạy đến, nàng quay đầu nhìn thấy một kẻ tay cầm thanh sắt nung đỏ hồng đang đuổi tới thì không khỏi rùng mình, vội kéo Đỗ Quyên chạy về phía trước: “Chạy ngay!”
Đỗ Quyên chẳng rõ nguyên do, nhưng vẫn cắm đầu chạy theo Triệu Ngưng về phía trước. Chạy được chốc lát, tiếng bước chân sau lưng càng lúc càng gần, trong lòng Triệu Ngưng biết là không ổn, nhớ lại con đường mình vừa đi qua, bèn kéo nữ tì chạy vào một con ngõ ở bên trái. Cũng may bình thường Triệu Ngưng và Đỗ Quyên có sức khỏe tốt, lại thường xuyên lao động, cả hai nhanh chóng chạy đến trước một thùng nước, Triệu Ngưng chộp lấy một xô nước ở bên cạnh rồi nhanh chóng múc nước đầy xô, vừa múc nước vừa không quên bảo Đỗ Quyên: “Cầm gậy gỗ lên.”
Mà tên thợ kia định bắt cóc hai cô nương làm con tin, không ngờ hai nàng lại chạy nhanh như vậy, bây giờ thấy bọn họ dừng lại, trong lòng gã còn chưa kịp vui mừng thì phía sau đã có tiếng vút xé gió, một lưỡi đao chạm khắc hoa văn tường vân đâm xuyên qua ngực gã.
Theo tiếng bịch khi tên thợ ngã xuống là tiếng thở phào nhẹ nhõm của Triệu Ngưng, nàng buông xô nước trong tay xuống. Tư Kính bước lên xem xét thi thể của tên thợ, lắc đầu với Lục Vân Kỳ.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT