Kinh thành, toàn bộ phủ Trung Tĩnh hầu đều bận bịu, tháng sau là sinh thần tám mươi tuổi của lão phu nhân, mọi người trong phủ vui mừng khôn xiết, sắm sửa chuẩn bị mở tiệc.
Trong thượng phòng, đại thái thái Lưu thị đang dặn dò các ma ma mở tiệc chiêu đãi: “Đã có danh sách khách mời rồi, ngày mai sẽ cho tiên sinh viết thiếp mời, viết xong thì gửi đi các nhà, đừng bỏ sót nhà nào đấy.”
Các ma ma vâng mệnh, tam cô nương hầu phủ Triệu Nhu ngồi ở một bên hỏi: “Lần này chúng ta mời nhiều người lắm à?”
Lưu thị uống ngụm trà, chậm rãi đáp: “Những nhà bình thường qua lại với chúng ta đều mời cả.”
Triệu Nhu muốn biết liệu có người mình muốn gặp hay không, đang định dò hỏi cặn kẽ, quản gia lại đột ngột chạy vào, thở hồng hộc bảo: “Thánh chỉ tới rồi, Lý tổng quản đích thân đến đây.”
“Có chuyện gì?” Trung Tĩnh hầu Triệu Thành Thuận vốn đang ngồi một bên nhàn nhã uống trà lập tức đứng dậy, mặt mũi lo lắng.
“Nói là có chuyện vui.” Quản gia lau mồ hôi trán.
“Chắc là Thánh thượng ban lễ, mừng thọ lão phu nhân nhà ta.” Lưu thị cũng đứng dậy, đưa ra suy đoán.
“Mau lên, thay y phục ngay, dọn dẹp từ đường cho gọn.” Trung Tĩnh hầu Triệu Thành Thuận vội vàng đi vào phòng, được tôi tớ hầu hạ thay quan phục chỉnh tề, dắt theo một đám con cháu ra tiền viện quỳ xuống.
Ai ngờ thánh chỉ lại là tuyên việc ban hôn, lệnh cho nữ nhi Triệu gia và Chưởng ty sứ Minh kính ty Lục Vân Kỳ thành thân vào một tháng sau. Trung Tĩnh hầu Triệu Thành Thuận quỳ trước đám người dập đầu tạ ơn, cả phủ Trung Tĩnh hầu đều sa sầm mặt mày.
Đại thái giám Ty lễ giám Lý Hữu Đức cười nói: “Chúc mừng đại nhân có được rể hiền. Lục đại nhân là người được Thánh thượng tin tưởng trọng dụng, ngày sau chính là trợ lực không nhỏ cho hầu phủ ngài.”
“Nhận long ân của bệ hạ, mượn lời lành của công công.” Tuy trong lòng Triệu Thành Thuận không dễ chịu, nhưng ông không dám thể hiện trước mặt tâm phúc của Hoàng đế, hai tay ông dâng lên một túi tiền khá nặng tay: “Vất vả công công đi một chuyến.”
“Làm việc cho Thánh thượng, nào có vất vả gì.” Lý Hữu Đức ngoài miệng nói vậy, nhưng vẫn bỏ túi tiền vào trong tay áo.
Cung kính tiễn Lý Hữu Đức ra khỏi cửa, mọi người lục tục quay về sảnh ngoài, mặt mày ai cũng lo lắng sợ hãi như cũ, chính thê của Triệu Thành Thuận, Lưu thị còn bật khóc.
“Khóc cái gì, đây là chuyện vui!” Triệu Thành Thuận trách mắng: “Nàng biết Lục Vân Kỳ là ai không mà dám khóc lóc um sùm trước mặt người khác vậy?”
Bọn hạ nhân nghe vậy lập tức lui ra ngoài, lúc này trong sảnh chỉ còn phu thê Triệu Thành Thuận và đôi nhi nữ của bọn họ.
“Đương nhiên thiếp biết đó là ai, đó là một kẻ giết người không chớp mắt, cả người trong tộc còn tránh né vị ấy, sao thiếp có thể gả nữ nhi cho kẻ đó được!” Lưu thị khóc thút thít nói.
Lục Vân Kỳ, Chưởng ty sứ Minh kính ty đương nhiệm, dưới trướng có nhiều thuộc hạ, trên giám sát quan lại, dưới quản lý bá tánh, tra xét từng tiếng nói cử chỉ của mỗi người. Bởi vì có công cứu giá, rất được Hoàng đế trọng dụng, lệnh quản lý Chiếu ngục*, phàm những ai bước chân vào Chiếu ngục thì rất khó sống sót bước ra, dù có còn mạng thì cũng thiếu chân gãy tay, đủ thấy thủ đoạn tàn nhẫn thế nào. Người trong thiên hạ nghe thấy tên hắn đều sợ hãi là vì cớ ấy.
*Chiếu ngục: hay còn gọi là Thiên ngục, là nhà tù Hoàng tộc ở Trung Quốc thời kỳ cổ đại, hầu hết các tội phạm ở đây đều là các nhân vật cao quý như Quận chúa, Quận vương, bị Hoàng đế đích thân dùng sắc lệnh để kết tội.
“Phải đó, phụ thân, ngay cả thanh quan như Văn Gia mà hắn cũng dám chém, còn gì mà không dám làm. Người nghĩ cách đi mà, muội muội mới mười sáu tuổi thôi, không thể gả cho một người tàn nhẫn độc ác như vậy được.” Trưởng tử Triệu Khánh Bình nói.
Triệu Nhu ngồi ở một bên, nghe xong ý chỉ thì vẫn luôn ngơ ngác, mãi chưa phục hồi lại tinh thần.
Triệu Thành Thuận cả giận quát: “Ta nào có muốn! Nhưng đây là Thánh thượng đích thân ban hôn, nếu không đồng ý nghĩa là kháng chỉ bất tuân, là tội lớn chém đầu cả nhà.”
“Hay là người đi cầu xin Hạ Thủ phụ xem sao, nhà ta luôn giao hảo với Hạ Thủ phụ, Hạ Thủ phụ cũng được Hoàng đế yêu mến và tin tưởng, có lẽ còn có cách cứu vãn.” Lưu thị nói.
Triệu Thành Thuận cau mày rất lâu, còn đang do dự. Lưu thị lặng lẽ đẩy nữ nhi một cái, Triệu Nhu hoảng hốt nhìn qua thấy Lưu thị nháy mắt ra hiệu, cả người lập tức cứng đờ nhắm nghiền mắt ngã xuống.
“Nhu Nhi, Nhu Nhi!” Lưu thị thấy nữ nhi hôn mê bất tỉnh, chợt hét lên.
Triệu Khánh Bình thấy muội muội xảy ra chuyện, vội giúp mẫu thân dìu muội muội vào gian trong nghỉ ngơi, không quên ra lệnh cho hạ nhân: “Còn không mau gọi đại phu!”
Triệu Thành Thuận thấy thế thở dài, quyết định đến Hạ phủ một chuyến.
Tới Hạ phủ, quản gia vô cùng ân cần đón tiếp người vào cửa.
Thủ phụ Hạ Sung vuốt râu cười vang: “Chúc mừng hầu gia, nghe nói đại nhân vừa được Thánh thượng ban thưởng một mối hôn sự tốt.”
Trong lòng Triệu Thành Thuận càng lạnh thêm. Ông cứ ngỡ năm đó phụ thân ông giúp Hạ Sung ngồi vững vị trí Thủ phụ, hai nhà qua lại thân thiết nhiều năm, còn là thông gia, Hạ Sung sẽ giúp đỡ lại, ai ngờ ông ta lại cho rằng mối hôn sự này tót. Nghĩ đến tình cảnh rối ren trong nhà, Triệu Thành Thuận thấp giọng nói: “Tâm ý của Thánh thượng dĩ nhiên là tốt, có điều con gái lớn nhà ta gả xa, con gái út còn nhỏ tuổi, vốn dĩ muốn giữ ở nhà thêm vài năm, không biết Thủ phụ có cách nào xoay chuyển tình thế trước mặt Thánh thượng không?”
Nụ cười trên mặt Hạ Sung nhạt đi, nói: “Thánh thượng đã hạ ý chỉ, người làm thần tử như ta sao có thể bác bỏ được?”
Triệu Thành Thuận cuống quýt nói: “Thật sự là lão thái thái trong nhà đã lớn tuổi rồi, tuy nói là hồ đồ nhưng trong đám con cái chỉ nhận ra mỗi đứa con gái này của ta, cho nên ta mới có mong muốn này.”
“Phủ đệ của Lục đại nhân cũng ở kinh thành, nếu lão phu nhân nhớ nhung mỗi ngày, cứ gọi nữ nhi về nhà chơi là được mà.” Thái độ của Hạ Sung càng thêm lãnh đạm, nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ ấm áp: “Gần đây bản quan có được mấy con ngựa quý, muốn tặng cho lệnh ái, con ngựa này rất có linh tính, dùng để kéo xe ngựa di chuyển tới lui là tiện nghi nhất.”
Triệu Thành Thuận thấy thái độ của Hạ Sung rất kiên quyết, đến giờ cũng chậm chạp hiểu ra. Hạ Sung là Thủ phụ, thường ngày rất kiêng kỵ Lục Vân Kỳ. Hạ Sung chỉ có một nhi tử song đã mất sớm, tôn nữ duy nhất lại là tức phụ của đại nhi tử mình, bây giờ Hoàng đế lệnh cho phủ Trung Tĩnh hầu và Lục Vân Kỳ thành hôn, đối với Hạ Sung chỉ có trăm lợi mà không một hại.
Việc này chính là dùng nữ nhi của ông để lót đường cho ông ta an hưởng tuổi già đây mà. Triệu Thành Thuận suy nghĩ cẩn thận trong lòng, ngoài mặt vẫn làm ra vẻ không có việc gì: “Nếu Thủ phụ đã nói thế, ta đây xin phép lui về chuẩn bị hôn sự.”
“Đi thong thả.” Hạ Sung đích thân tiễn Triệu Thành Thuận ra ngoài cửa.
Quay về phủ Trung Tĩnh hầu, Lưu thị giống như mới khóc thêm một đợt, khóe mắt vẫn còn đỏ hoe: “Hạ đại nhân nói thế nào?”
Triệu Thành Thuận cả giận nói: “Sao ông ta có thể bận tâm tới chuyện này được? Có khi hôn sự này còn do ông ta thúc đẩy phía sau nữa kìa!”
“Ý của người là…” Lưu thị hiểu ý tứ sâu sa sau câu nói này, sắc mặt thay đổi.
“Chúng ta chấp nhận số phận đi.” Triệu Thành Thuận thở dài.
Lưu thị khó tin nhìn Triệu Thành Thuận: “Chấp nhận số phận? Tâm Nhi của thiếp bị các người tính toán nhiều lần, gả tới một nơi xa xôi như vậy, bây giờ người còn muốn để Nhu Nhi nhảy vào hố lửa sao?”
Triệu Thành Thuận nhất thời nghẹn lời.
Lưu thị lạnh lùng nhìn Triệu Thành Thuận, nói: “Số phận này, thiếp không chấp nhận. Mà cũng không chỉ mỗi chúng ta có nữ nhi, tam phòng cũng có nữ nhi xấp xỉ tuổi này, sao cứ bắt buộc phải là Nhu Nhi của thiếp gả?”
“Phải đó, có lý lắm, muội muội cũng là con ruột của thẩm thẩm mà.” Triệu Khánh Bình nói. Phủ Trung Tĩnh hầu có năm vị cô nương, đại cô nương đại phòng và nhị cô nương nhị phòng đã gả đi, tứ cô nương mất sớm, vị cô nương ở tam phòng cũng ĐÃ đến tuổi định thân.
“Đấy là tội khi quân.” Triệu Thành Thuận không tán đồng.
“Có gì mà khi quân? Thiếp đã nghe thánh chỉ tuyên đọc rồi, Thánh thượng chỉ bảo Triệu gia chúng ta gả đích nữ, nhưng đâu có nói là cô nương phòng nào.” Lưu thị nói.
“Nhưng bọn họ đều biết Lục Vân Kỳ là hạng người gì, ai bằng lòng gả đâu?” Triệu Thành Thuận là huynh trưởng, cũng quan tâm nhiều đến con cháu, đương nhiên biết tính tình bọn họ.
“Thiếp không cần biết bọn họ có bằng lòng hay không, thường ngày nhị phòng còn có kế sinh nhai, tam phòng thì dựa vào chúng ta mà sống qua ngày. Người đi báo cho tam phòng, nếu chịu gả nữ nhi, thiếp sẽ lo của hồi môn, còn cho bọn họ năm nghìn lượng bạc.” Nhà ngoại của Lưu thị có xuất thân không tồi, lại quản lý hầu phủ mấy năm, cũng có mấy phần gia sản riêng.
Triệu Thành Thuận còn đang do dự, đã có ma ma chạy đến bẩm báo: “Tiêu rồi, tam cô nương nghĩ quẩn trong lòng, muốn nhảy hồ.”
“Nhu Nhi, Nhu Nhi của ta!” Lưu thị khóc lóc chạy đến hậu viện. Triệu Thành Thuận do dự một hồi lâu, cuối cùng cũng đi về phía tam phòng.
Tam lão gia Triệu Thành Hàng và thái thái Tô thị, nữ nhi Triệu Nhược đang trò chuyện.
Triệu Nhược hỏi: “Tam tỷ tỷ phải đính hôn thật à?”
“Ý chỉ của Thánh thượng còn giả được à?” Tô thị cười đáp: “Ta thấy phen này bọn họ sẽ khổ sở đây.”
Trong lòng Triệu Nhược mừng rỡ, Triệu Nhu cũng tầm tuổi nàng ta, nhưng thường ngày cứ ỷ vào thân phận đích nữ của đại phòng mà đè đầu nàng ta, luôn miệng nói phu quân tương lai của nàng ấy sẽ tốt hơn phu quân của nàng ta gấp trăm nghìn lần. Không ngờ ông trời có mắt, Triệu Nhu phải gả cho tên đồ tể tàn nhẫn độc ác kia.
“Chà, đúng là tai bay vạ gió.” Tuy Triệu Thành Hàng cảm thán, song vẻ mặt lại chẳng hề để ý.
Tô thị nhỏ giọng: “Chàng ăn nói cẩn thận đấy, dù sao cũng là thánh chỉ, kẻo họa từ miệng mà ra.”
“Là ta lỡ lời, đa tạ phu nhân nhắc nhở. Suy cho cùng cũng không liên quan đến chúng ta, chỉ cần đợi uống rượu mừng là được.” Triệu Thành Hàng vừa dứt lời, bên ngoài đã có người đến bẩm báo: “Đại lão gia đến.”
Triệu Thành Hàng khó hiểu liếc mắt nhìn Tô thị, song vẫn đứng dậy chào đón: “Đại ca.”
“Tam đệ, hôm nay huynh có việc đến nhờ tam đệ.” Triệu Thành Thuận lên tiếng.
“Đại ca nói gì vậy, thật sự là dọa tiểu đệ mà, có gì cứ sai bảo tiểu đệ một tiếng không phải là được rồi sao?” Triệu Thành Hàng vội vàng nói.
“Hôm nay Thánh thượng hạ chỉ lệnh phủ chúng ta gả nữ nhi, trước mắt chỉ có Nhu Nhi và Nhược Nhi là vừa đến tuổi, nhưng Nhu Nhi ốm yếu bệnh tật, huynh và tẩu tẩu của đệ đã bàn bạc rồi, quyết định cho con bé tịnh dưỡng một thời gian, để Nhược Nhi xuất giá.” Triệu Thành Thuận đã chuẩn bị sẵn lý do thoái thác, từ từ nói ra.
Triệu Thành Hàng nhất thời đờ đẫn, vốn dĩ ông ta đang đợi xem đại phòng rối ren, không ngờ đại phòng chuẩn bị đưa họa vào nhà ông ta.
Triệu Thành Thuận nói tiếp: “Toàn bộ phí tổn từ định thân đến xuất giá của Nhược Nhi sẽ do huynh và đại tẩu của đệ chịu, bọn đệ không cần lo lắng đâu.”
Tam thái thái Tô thị ở sau bình phong nói vọng ra: “Mấy năm gần đây đại ca và đại tẩu luôn giúp đỡ bọn muội, hiện giờ có chỗ giúp đỡ lại, đương nhiên phải hết lòng rồi.”
Triệu Thành Hàng nghe thấy tiền bạc vốn đã động lòng, lại thấy thê tử phản ứng như vậy thì nhìn sang đại ca một cách nịnh nọt: “Đương nhiên rồi, chúng ta là người một nhà, nếu đại ca có việc rối ren, tiểu đệ nên phân ưu chứ.”
Triệu Thành Thuận không ngờ sẽ thuận lợi như vậy, vội vàng cảm tạ không ngừng, còn cho thêm hai nghìn lượng bạc rồi mới hài lòng ra về.
Triệu Nhược ngồi bên cạnh Tô thị đã không còn tươi cười nữa, nàng ta nhìn mẫu thân mình, vẻ mặt khó tin.
Triệu Thành Hàng tiễn đại ca đi thì quay lại, cau mày hỏi: “Nàng cam lòng để nữ nhi gả qua đó à?”
Tô thị nghĩ ngợi một lát, đã có chủ ý, thuận tay vỗ vai Triệu Nhược ý bảo nữ nhi yên tâm rồi chậm rãi đi ra từ sau bình phong, cười khẽ bảo: “Làm sao thiếp có thể bằng lòng gả nữ nhi chúng ta qua đó chứ? Không phải bên ngoại chúng ta còn nuôi một đứa ngoại tôn nữ à?”
“Nàng muốn để con bé gả thay?” Triệu Thành Hàng hiểu ý ngay. Nhà ngoại Tô thị có một muội muội mất sớm, người muội muội đó có một đôi trai gái từng được phu thê bọn họ giúp đỡ, bây giờ có thể lợi dụng rồi.
“Dù sao năm đó thiếp cũng giúp không công cho bọn họ mà! Vừa hay con bé đó cũng họ Triệu.” Tô thị nói.
Triệu Thành Hàng tấm tắc khen: “Nương tử tính toán chu đáo, nếu làm vậy chúng ta vừa được bạc vừa không để nữ nhi nhảy vào hố lửa.”
“Dĩ nhiên rồi.” Tô thị cười nói.
Huyện Thông thuộc khu vực Trực Lệ, một tiệm cơm nhỏ có biển hiệu Tửu Gia Phúc Thuận vẫn còn sáng đèn. Tuy việc làm ăn không xuất sắc nhưng món ăn vừa ngon vừa rẻ, cho nên thời gian qua đều nhờ vào khách quen mà duy trì, cũng đã mở được mấy năm.
Sau bếp, tiểu cô nương phụ trách rửa rau thái thịt cởi tạp dề, nói với lão bản nương đang nấu ăn: “Lý thẩm thẩm, hôm nay con xong việc rồi, con về trước nhé.”
Lý thẩm nói: “Ừ, con mang bát mì còn thừa kia về đi, về nhà nhớ hâm nóng lại đấy.”
“Cảm tạ thẩm thẩm.” Tiểu cô nương tên là Triệu Ngưng, dung mạo vô cùng xinh đẹp, thường ngày làm việc gọn gàng chu đáo, khiến lão bản nương rất yêu thích.
Triệu Ngưng đặt bát mì lớn vào trong hộp thức ăn, cầm chắc trong tay, nhanh nhẹn bước xuyên qua đám đông trên đường, đi về phía ngôi nhà nằm trong hẻm Đồng Hoa.
Gian tiểu viện ở phía bắc hẻm Đồng Hoa là nơi mà Triệu Ngưng thuê. Cửa viện nằm ở hướng đông, tổng cộng có năm gian phòng, trong phòng bếp phòng ngủ chất đủ mọi thứ tạp vật, trong viện trồng những luống rau xanh tươi, còn nuôi hai con gà mái đẻ trứng, bày trí rất sạch sẽ.
Triệu Ngưng vừa mới đi đến cửa viện, đệ đệ Triệu Chuẩn mười hai tuổi đã mở cửa ra.
“Nếu tỷ tỷ còn không về, đệ sẽ ra ngoài tìm tỷ tỷ luôn đấy.” Triệu Chuẩn vốn đang thò đầu nhìn xuyên qua khe cửa, thấy Triệu Ngưng bước vào nhà thì vui vẻ chạy đến nói.
“Lý thẩm thẩm nhận nấu một bữa tiệc, hôm nay tỷ giúp thẩm ấy nên về trễ hơn.” Triệu Ngưng đặt hộp thức ăn lên bàn: “Tỷ có mang mì về, đệ lấy dưa muối ra, chúng ta trộn ăn nào.”
“Vâng.” Triệu Chuẩn vội rửa tay rồi đi vào phòng bếp lấy vại dưa muối ra, Triệu Ngưng chia mì thành hai phần, hai tỷ đệ ngồi vào bàn nhỏ cùng ăn bữa tối.
“Ngon quá, mỳ này do tỷ tỷ làm à?” Triệu Chuẩn hỏi.
“Là tỷ làm chứ ai.” Triệu Ngưng cười.
“Oa, tỷ tỷ lợi hại quá, món mì sốt tương mà tỷ vừa học cũng ngon lắm.” Triệu Chuẩn khen ngợi. Cậu biết mấy năm nay tỷ tỷ phụ việc bếp núc ở quán cơm là vì muốn học trù nghệ của bản địa, để sau này có thể tự mở một tửu lâu món ăn phong phú.
“Đệ thật dẻo miệng.” Hai tỷ đệ cười đùa ăn cơm xong, thu dọn bàn, Triệu Chuẩn tự giác đi rửa bát, Triệu Ngưng đang định muối đậu khô thì chợt nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa.