Hôm sau thức dậy, Triệu Ngưng thấy trong phòng không có ai, vội thay y phục. Nhìn qua cửa sổ đánh giá tiểu viện mà mình sẽ ở, bây giờ chỉ có một bà tử lau dọn đang vẩy nước quét dọn ở ngoài sân, không còn ai khác.

Người đâu rồi? Triệu Ngưng cảm thấy kỳ lạ. Lúc trước Tô thị đã kể cho nàng không ít chuyện, nàng biết phụ mẫu Lục Vân Kỳ mất sớm, mặc dù có thúc thúc thẩm thẩm nhưng không sống cùng phủ, đương nhiên không cần phải kính trà như quy củ. Chỉ là đêm qua trong phòng có rất nhiều người, giờ lại chỉ còn một ma ma, ngay cả Đỗ Quyên Thược Dược cũng không thấy đâu, khiến nàng không khỏi lo lắng.

Triệu Ngưng định ra ngoài tìm người thì thấy bóng dáng Đỗ Quyên và Thược Dược, một người bưng chậu nước một người bưng hộp thức ăn cùng đi về phía nàng.

“Có chuyện gì vậy?” Triệu Ngưng hỏi.

Đỗ Quyên nhẹ nhàng đáp: “Bọn họ đặt nước ấm và hộp thức ăn ở cửa viện, không hề vào đây.”

“Thế à?” Vừa nãy Triệu Ngưng còn lo lắng sẽ có người làm khó Đỗ Quyên và Thược Dược, may mà không phải, nàng thở phào mỉm cười.

“Cô nương, sao ngài còn cười được vậy.” Hai mắt Thược Dược đỏ hoe, cứ như đã khóc cả đêm hôm qua.

“Bọn họ còn cho chúng ta ăn uống đầy đủ đã tốt hơn ta tưởng tượng rồi.” Triệu Ngưng kéo cánh tay Thược Dược lại, an ủi nói: “Được ngày nào tốt ngày đó.”

Thược Dược gật đầu, sau khi mở hộp thức ăn, cô bé lại rầu rĩ: “Nhưng bọn họ cũng chẳng hỏi khẩu vị cô nương thế nào, có kiêng kỵ gì không, chỉ mang ba phần ăn đến, không hề dư thừa. Nếu có món nào đó cô nương không thích ăn, vậy chẳng phải cô nương sẽ đói bụng à?”

Triệu Ngưng giơ tay xoa đầu cô bé: “Yên tâm, ta không kiêng kỵ món nào cả.”

Thược Dược thấy Triệu Ngưng lại an ủi mình, cố gắng không khóc nữa.

Ăn bữa sáng xong, Triệu Ngưng bèn đi dạo một vòng quanh sân, phát hiện trong viện không thiếu thứ gì, chẳng qua là trước đây không có ai ở, mặc dù phòng ốc đều bày trí đầy đủ nhưng có vẻ trống trải mất đi sự sống.

Triệu Ngưng về phòng ngủ sắp xếp của hồi môn, cùng Đỗ Quyên và Thược Dược dọn rương hòm vào nhà kho nhỏ, tiện thể tháo mấy dải tơ lụa đỏ thẫm xuống, lấy rèm che ra treo ở từng khu vực riêng biệt, nơi uống trà, ăn cơm, nói chuyện phiếm đều bày trí khác nhau.

“Chúng ta dọn bàn vuông này đến trước cửa sổ đi.” Triệu Ngưng ngắm nghía nội thất trong phòng, lên tiếng.

“Nếu dời qua đây thì liệu có bị nắng hắt vào không?” Đỗ Quyên hỏi.

“Không sao, chúng ta che rèm là được, khi nào có nắng thì buông rèm xuống.” Triệu Ngưng sắp xếp lại toàn bộ vật dụng trong phòng một phen, khiến phòng ốc vốn trống trải trở nên dồi dào sinh khí.

Bận rộn cả ngày, giữa trưa và buổi tối, Triệu Ngưng thấy có bà tử mang hộp thức ăn và nước ấm để pha trà đến hai lần, không thiếu gì cả.

Triệu Ngưng đã hiểu thái độ của Lục phủ đối với mình, sẽ không thiếu sót việc gì, cũng chẳng làm chuyện dư thừa. Chẳng qua trước mắt nàng còn có việc phải tìm Lục Vân Kỳ hỏi han một chút, nàng đứng dậy dẫn theo Đỗ Quyên ra ngoài. Đến tiền viện, bọn họ nghe có tiếng người bàn bạc.

“Mấy cô nương ở hầu phủ đó cũng đâu phải thứ hiếm lạ gì? Chẳng qua chỉ là cô nương tam phòng, còn không được tính là nữ nhi của hầu gia, gả cho đại nhân chúng ta là nhờ phúc đức tổ tiên cả, còn muốn nhảy hồ trốn gả nữa chứ.” Quản gia Tiền Duệ nói với một phụ nhân* trung niên đứng trước mặt: “Tiền ma ma, người phải đứng về phía bọn con đấy.”

*Phụ nhân: Thường được dùng chung cho mọi phụ nữ đã kết hôn.

“Các người đừng có quá đáng, dù sao cũng là Thánh thượng ban hôn, phải nể mặt bề trên nữa.” Vị phụ nhân được gọi là Tiền ma ma vẫn cúi đầu thêu giày.

Tiền Duệ gật đầu: “Con biết chừng mực mà, chỉ không đối xử quá tử tế với bọn họ, để bọn họ biết ý không cho rằng Lục phủ chúng ta là hạng dễ dãi thôi.”

Tiền ma ma gật đầu không nói thêm gì, trên tay vẫn thoăn thoắt làm việc, đường may khéo léo nhanh nhẹn nối tiếp nhau.

Triệu Ngưng biết chuyện Triệu Nhu của hầu phủ tìm chết không thể gạt Lục gia được, chỉ không ngờ phủ Trung Tĩnh hầu còn đổ lên đầu mình. Tuy Lục Vân Kỳ có danh tiếng rất kém ở kinh thành, nhưng trong phủ có không ít thuộc hạ trung thành, hiển nhiên bọn họ rất chán ghét phu nhân vừa gả vào này.

Nghe thấy đối phương đang nói xấu mình, Triệu Ngưng do dự không biết có nên sang đấy hay không. Tiền Duệ có vẻ cảm nhận được gì đó, hét lớn: “Ai đấy?”

Triệu Ngưng đành phải dẫn Đỗ Quyên bước ra.

Tiền Duệ nhất thời có phần ngại ngùng, nhưng lại cảm thấy không thể mất khí thế, bèn quát: “Lén la lén lút, trốn ở đây làm cái gì?”

Triệu Ngưng nói: “Ta có việc muốn tìm đại nhân.”

Tiền Duệ hừ lạnh: “Đại nhân không có ở phủ, hiện đang đi tra án, nếu phu nhân không có việc gì mời ngài quay về.”

Triệu Ngưng cũng không tức giận trước thái độ của cậu ta, dịu dàng bình tĩnh hỏi: “Cậu đây là?”

“Ta là quản gia của phủ này.” Tiền Duệ nói.

“Là Tiền quản gia nhỉ.” Triệu Ngưng biết Tiền Duệ từng đến phủ Trung Tĩnh hầu đưa sính lễ, cho nên nhớ rõ tên họ cậu ta. Nàng hỏi: “Ta muốn hỏi chuyện lại mặt ngày mai.”

Tiền Duệ lạnh nhạt nói: “À, về chuyện lại mặt, sợ là một mình cô nương phải tự về phủ rồi.”

“Được.” Triệu Ngưng có được đáp án, xoay người quay về.

Tiền Duệ vốn định ra đòn phủ đầu với Triệu Ngưng để tiêu diệt khí thế của nàng, nhưng thấy Triệu Ngưng biết được đáp án cũng không mất mát, cậu ta lại cảm thấy giống như vừa đánh một quyền vào nệm bông.

“Hừ, việc của đại nhân nhà ta không đến lượt các người xen vào.” Tiền Duệ cả giận.

Tiền ma ma nhướng mắt nhìn cậu ta: “Nghe nói nha hoàn bên cạnh phu nhân sợ tới mức khóc lóc cả đêm, nhưng xem ra phu nhân là người bình tĩnh.”

Tiền Duệ nói: “Nếu cô ta thật sự bình tĩnh, sao lại nhảy hồ.”

Trong mắt Tiền ma ma hiện lên vẻ nghi hoặc, bà nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Ngày mai lại mặt, dù đại nhân không đi nhưng con cũng phải chuẩn bị lễ vật đàng hoàng, ngoài mặt không được xảy ra sơ sót gì.”

“Con biết rồi.” Tiền Duệ khó chịu đồng ý, xoay người rời đi.

Tiền ma ma nhìn vãn bối chẳng hề khôn khéo, chỉ đành thở dài.

Vừa rồi Tiền Duệ hành xử rất vô lễ, Triệu Ngưng lại không hề khó chịu, cũng không vì chuyện Lục Vân Kỳ không cùng nàng về nhà lại mặt mà cảm thấy sốt ruột. Sau khi bằng lòng gả thay, nàng đã chuẩn bị tâm lý rồi.

Huống hồ bây giờ nàng phát hiện Lục Vân Kỳ là ân nhân cứu mạng tỷ đệ bọn họ, chỉ một lòng muốn báo ơn, gây dựng quan hệ tốt với người của Lục phủ. Có điều lòng phòng bị của bọn họ rất mạnh, phải chờ thêm một khoảng thời gian nữa.

Mải nghĩ về chuyện này, Đỗ Quyên thấy cả đường đi Triệu Ngưng không lên tiếng khiến nàng ấy lo lắng không thôi, bèn đổi chủ đề: “Ngày mai cô nương muốn đưa Thược Dược về thật à?”

“Muội ấy không muốn ở lại, ta đâu thể ép muội ấy được. Chỉ khó ở khế ước bán thân của muội ấy.” Trước khi xuất giá, Triệu Ngưng đã kiểm kê của hồi môn, không hề có khế ước bán thân của hai nha hoàn bên người, trong lòng đã hiểu Tô thị không yên tâm về nàng, muốn để bọn họ thoát ra thì phải mất chút công sức.

“Dù sao cũng vậy.” Đỗ Quyên nói thêm: “Nhưng có một chuyện muội ấy nói rất có lý, người của Lục phủ đối xử với cô nương như vậy, về sau ba bữa cơm hàng ngày, nếu cô nương cảm thấy đói bụng e là không dễ sai khiến phòng bếp.”

“Sao phải sợ chứ?” Triệu Ngưng cười nói: “Trong viện có phòng bếp nhỏ cơ mà, nồi chén gáo bồn đều nằm trong của hồi môn, chúng ta có thể tự nấu, ta nấu cơm ngon lắm đấy. Vừa hay ngày mai chúng ta lại mặt, trên đường về mua chút rau xanh, làm vài món ăn vặt, khi nào có việc cầu cạnh người khác lại lấy dùng.”

“Vậy nô tì sẽ giúp cô nương một tay.” Đỗ Quyên thấy nàng không rầu rĩ nữa thì cũng vui theo.

Hôm sau, Triệu Ngưng đưa Đỗ Quyên và Thược Dược về phủ Trung Tĩnh hầu. Tuy Lục phủ lạnh nhạt với nàng nhưng đồ gì nên có đều chuẩn bị chu đáo, lúc ra cửa còn cho xe ngựa đưa nàng về. Triệu Ngưng tự thấy vừa lòng, dù sao nàng và người của hầu phủ cũng chẳng thân thiết, miễn không mất mặt đôi bên là được.

Phủ Trung Tĩnh hầu, Tô thị ở cổng phụ đón Triệu Ngưng vào phủ.

“Có mỗi con về thôi à?” Tô thị thấy Lục phủ hành động như này cũng không lấy làm lạ, nếu Lục Vân Kỳ là người dễ đối phó, nào có chuyện khiến ai nấy đều sợ mất mật. Huống chi chính bà ta nảy ra ý định gả thay, trước mắt không có sơ suất đã là chuyện mừng rồi, nào còn bận tâm gì khác.

“Vâng, di mẫu.” Triệu Ngưng đáp.

“Trước mặt người khác phải gọi ta là mẫu thân, đừng có nhầm lẫn.” Tô thị vội bấu vào tay áo nàng, nhắc nhở.

Triệu Ngưng gật đầu, cũng không thay đổi xưng hô. Nàng cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn mình rất kỳ lạ, giống như không ngờ nàng có thể bình yên trở về.

“Mặc dù cô gia không về cùng, nhưng đã là lại mặt thì phải đến bái kiến trưởng bối trong nhà chúng ta, ta dẫn con đến gặp lão thái thái.” Tô thị nói.

Trước khi xuất giá Triệu Ngưng từng sống ở hầu phủ một khoảng thời gian, biết mẫu thân huynh đệ của Triệu Thành Thuận, cũng biết lão phu nhân của Trung Tĩnh hầu vẫn còn tại thế. Có điều lão thái thái đã lớn tuổi, mấy năm gần đây thần trí dần trở nên mơ màng, chỉ nhớ mang máng được trưởng tử, trưởng tôn và vị trưởng tôn nữ gả xa kia, còn lại chẳng nhớ một ai. Hiện giờ đang tĩnh dưỡng trong viện Thanh Hòa nằm ở góc đông nam của hầu phủ, bọn vãn bối chỉ đến quấy rầy khi có chuyện quan trọng.

“Vâng.” Triệu Ngưng hỏi: “Còn đến đâu nữa không?”

“Không cần, đại bá mẫu của con bị bệnh, không tiện gặp khách.” Tô thị không muốn nhắc đến đại phòng, chỉ bảo: “Thăm lão thái thái xong thì về đây dùng cơm, ta đã sai người bày biện một bàn tiệc, nhà chúng ta ăn một bữa cơm thân mật.”

Trong lòng Triệu Ngưng biết chắc Lưu thị đã biết chuyện gả thay, nhưng đại phòng và tam phòng vẫn chưa thỏa thuận được bước tiếp theo, còn đang giằng co. Có điều việc này chẳng liên quan đến nàng, Triệu Ngưng đáp: “Vâng. Vậy con đến bái kiến lão thái thái trước, nhờ thái thái phái một tỷ tỷ dẫn đường giúp con.”

Tô thị bảo Đại nha hoàn Hải Đường đích thân đưa Triệu Ngưng qua đó, đợi khi Triệu Ngưng rời đi, bà ta mới về phòng nữ nhi Triệu Nhược.

“Muội muội của con đã về rồi, con trốn trong phòng không gặp ai, còn ra thể thống gì!” Tô thị nhìn nữ nhi đang suy sụp, tức giận sôi máu.

“Bây giờ con ra ngoài kiểu gì đây? Đại bá mẫu không muốn nhận con, thân phận của con lại bị người khác đoạt mất, đi ra ngoài mọi người sẽ nói con thế nào?” Triệu Nhược thấy mẫu thân tức giận thì cũng không hề sợ hãi, trên mặt càng hiện rõ vẻ tủi thân.

Nhớ tới việc này, Tô thị càng thêm giận dữ. Ngày đấy thành thân Tô thị giữ Lưu thị trong viện mình, nói cho bà biết về chuyện gả thay, sắc mặt Lưu thị lập tức thay đổi. Dù qua hôm sau Lục phủ chưa um sùm nhưng Lưu thị vẫn từ chối gặp người của tam phòng, càng đừng nói đến chuyện đưa Triệu Nhược về dưới danh nghĩa đại phòng.

“Con phải kiên nhẫn chứ. Hôm nay cố mà hòa thuận với Triệu Ngưng, ta thấy nó có thể bình an quay về, nói không chừng là có thể đứng vững ở Lục gia đấy.” Tô thị tính toán.

“Vì sao con phải ở chung với cô ta chứ?” Tâm tư của Triệu Nhược đều đặt vào chuyện thân phận, càng không muốn gặp Triệu Ngưng đã đoạt lấy thân phận của mình, dù rằng Triệu Ngưng là người bị bọn họ ép buộc.

“Thôi, không muốn ra ngoài thì đừng có ra ngoài, con nghỉ ngơi đi, chúng ta tìm cách khác.” Tô thị trầm ngâm giây lát, nảy ra một kế: “Tháng sau là đại thọ tám mươi tuổi của tổ mẫu con, đến khi đó đại thái thái chắc chắn không thể cản chúng ta tham dự, nếu có ai hỏi con, ta sẽ nói con là nữ nhi của bá mẫu con.”

Triệu Nhược suy nghĩ tính khả thi của kế này, cũng thấy động lòng, nói: “Cũng có thể xem là một cách.”

Bên này hai mẫu tử nảy ra kế mới, bên kia, không khí đại phòng vô cùng áp lực.

“Mẫu thân, Triệu Nhược còn muốn làm nữ nhi của phụ thân à, muội ấy và tam thẩm đúng là si tâm vọng tưởng!” Triệu Nhu tức tối. Nàng ấy lớn hơn Triệu Ngưng và Triệu Nhược một tuổi, cũng đã tới tuổi nghị thân. Trong lòng nàng ấy luyến mộ một người tên Bùi Hoài Chân, là công tử dịu dàng như ngọc, người trong mộng của biết bao cô nương. Nàng ấy biết Triệu Nhược cũng thích y, vốn dĩ chẳng hề bận tâm, nhưng nay thấy Triệu Nhược muốn có thân phận ngang bằng mình, mà Triệu Nhược vốn xinh đẹp hơn, sao nàng ấy không sốt ruột chứ?

“Nhu Nhi, con yên tâm. Nếu mẫu thân có thể đẩy hôn sự đó về tam phòng để bảo vệ con, dĩ nhiên cũng có cách khiến nó không thể trở thành đích nữ đại phòng của hầu phủ chúng ta.” Lưu thị vỗ về nữ nhi, tâm tư cũng trầm x

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play