“Thế mà thái thái lại bảo muội theo ngũ cô nương đến Lục phủ, nghe nói ở Lục phủ, từ vị ngồi trên đến sai vặt hay nha hoàn bên dưới đều là người độc ác tàn nhẫn, sao muội khổ thế này.” Nha đầu kia tên là Thược Dược, đã khóc tới mức mặt mày sưng húp.

Nha đầu còn lại tên là Đỗ Quyên cũng rưng rưng nước mắt: “Thái thái sắp xếp, chúng ta phải nghe theo mà, nói không chừng cô nương được vị ấy xem trọng, ngày tháng chúng ta qua đó cũng thoải mái hơn.”

“Sao tỷ có thể trông chờ được vậy!” Thược Dược mở miệng nạt: “Tỷ tưởng rằng người trong phòng vẫn là ngũ cô nương của chúng ta à!”

“Sao cơ?” Đỗ Quyên hỏi.

Thược Dược nói: “Tỷ đúng là cả ngày chỉ lo thêu thùa trong phòng, không biết gì chuyện trong nhà hết. Tỷ nghĩ tại sao thái thái lại đưa hai đứa nha đầu bình thường chỉ làm tạp vụ như chúng ta theo hầu chứ.”

“Ý muội là, mấy tỷ tỷ kia vẫn theo hầu ngũ cô nương như cũ, còn người mà chúng ta theo hầu lại không phải ngũ cô nương?” Đỗ Quyên hít một hơi lạnh, dường như không thể tin nổi.

“Này, tỷ đừng để lộ ra, nếu mà ồn ào chúng ta sẽ tiêu đời đó.”

Triệu Ngưng ở trong phòng nghe vậy thì nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhìn hai nha hoàn lập tức lắp bắp kinh hãi, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt.

“Vào trong rồi nói.” Triệu Ngưng quay vào phòng ngồi. Nàng đã đoán trước Tô thị sẽ không đưa nha hoàn đắc dụng cho mình, đối mặt với tình hình hiện giờ nàng cũng không quá ngạc nhiên.

“Cô nương.” Bọn nha hoàn lên tiếng.

“Nếu tam thái thái sắp xếp bọn muội theo ta đến Lục phủ, ngày mai đã thành thân rồi, chúng ta cũng xem như là người cùng thuyền, bọn muội có hiểu như vậy là sao không?” Triệu Ngưng nói.

“Vâng.” Bọn nha hoàn thấy Triệu Ngưng không nổi nóng, sợ sệt đáp.

“Nếu không thoát được, bọn muội sẽ phải theo ta qua đó, tình hình Lục phủ thế nào bọn muội cũng đã biết, nhưng việc hôn sự này dù gì cũng do Thánh thượng ban hôn, tuy danh tiếng của Lục đại nhân khiến người ta hãi hùng nhưng cũng không thể đánh giết chúng ta một cách công khai được. Mà chỉ cần ta ở trong phủ ngày nào, ắt sẽ bảo vệ bọn muội ngày đó. Đợi một thời gian nữa ta sẽ tìm cớ cho bọn muội rời khỏi phủ, cho nên đừng quýnh quáng khi vừa ra trận thế này.” Triệu Ngưng từ tốn giải thích, trấn an tâm trạng hoảng hốt của hai tiểu nha hoàn.

“Cô nương?” Bọn nha hoàn nghe nàng nói sẽ cho họ rời phủ thì đều kinh ngạc vui mừng, nhưng lại lo lắng: “Nhưng thân phận của ngài…”

“Chỉ cần hầu phủ vẫn giữ ý định này, chưa chắc sẽ xảy ra biến cố làm lộ tẩy. Chỉ cần không lộ tẩy, chúng ta đều an toàn, cho nên hôm nay bọn muội khóc cũng khóc rồi, sợ cũng sợ rồi, bắt đầu từ ngày mai phải cùng ta dìm việc này xuống, dù có thế nào cũng không được để người của Lục phủ nhìn thấu chuyện này.” Triệu Ngưng nói.

“Vâng.” Đỗ Quyên lớn tuổi hơn lập tức đáp lời, Thược Dược nhỏ tuổi hơn một chút, dù sợ sệt nhưng cũng đồng ý.

“Từ nay về sau, chúng ta sẽ giúp đỡ lẫn nhau.” Triệu Ngưng lấy hai đôi hoa tai từ trong tráp bên cạnh, lần lượt đưa cho bọn họ.

Đỗ Quyên và Thược Dược nhìn nhau, rồi cùng nhận lấy.

Triệu Ngưng cũng không nói thêm gì. Nàng biết nỗi sợ không dễ biến mất, nếu đã hiểu rõ tình cảnh hiện tại, chỉ có dựa vào bản thân mới là quan trọng nhất.

Chớp mắt đã đến ngày diễn ra hôn lễ. Vì là Thánh thượng hạ chỉ, cho dù thường ngày huân quý cả triều kiêng kỵ Lục Vân Kỳ, song hôm nay đa phần đều tham dự. Trong lúc nhất thời, khách khứa đầy nhà chật ních cả sân.

Hiếm khi Lục phủ náo nhiệt như vậy, đám tôi tớ Lục gia tất bật ngược xuôi dưới sự chỉ huy của quản gia Tiền Duệ.

Hôm nay Triệu Ngưng rời giường từ sớm, để các ma ma hầu hạ ăn vận chỉnh tề, phủ khăn voan rời khỏi phủ Trung Tĩnh hầu. Triệu Ngưng cứ ngỡ sẽ phải diện kiến phu nhân phủ Trung Tĩnh hầu nhưng lại chẳng thấy bà đâu, mới đoán rằng có lẽ Tô thị không nói việc gả thay, trong lòng không khỏi tò mò không biết kế tiếp phủ Trung Tĩnh hầu sẽ xảy ra chuyện gì.

Thành thân là một chuyện rườm rà, dù ngày thường Triệu Ngưng cũng bận rộn luôn tay nhưng nàng không thấy nhọc nhằn gì, vậy mà lại cảm thấy thời gian ngồi chờ trong phòng tân hôn thật mệt mỏi.

“Không biết chừng nào cô gia mới đến nữa.” Thược Dược lo lắng thì thầm: “Không biết ngài ấy có như lời đồn, mặt mày dữ tợn, râu dài thành chòm, trên đầu còn có ba vết sẹo không.”

“Đủ rồi, cẩn thận người khác nghe thấy.” Đỗ Quyên trách mắng.

Thược Dược vội im lặng, nhưng vẻ hoảng loạn trên mặt vẫn khó mà giấu giếm. Ngày đó nghe Triệu Ngưng nói xong, tuy cô bé đã bình tĩnh hơn song càng nghĩ càng sợ, cảm xúc sợ hãi này đã dâng lên tột đỉnh khi đến Lục phủ.

Lúc này, Đỗ Quyên thấy Triệu Ngưng vẫn bình thản ngồi đó, tâm trạng vốn khẩn trương lại bị nàng ảnh hưởng, chậm rãi bình tĩnh.

Trời càng lúc càng tối, mấy hỉ nương mang đủ vật phẩm phủ khăn bước vào, tân lang cũng sắp tới.

Mọi người trong phòng càng thêm hốt hoảng, ngay cả Triệu Ngưng cũng hít thở nhanh hơn. Nàng đã bảo Đỗ Quyên thăm dò thử, trong phủ không có nha hoàn trẻ tuổi chỉ có vài ma ma lớn tuổi, trong lòng cũng biết Lục Vân Kỳ là người tàn nhẫn chứ không phải hạng háo sắc. Nàng đã suy nghĩ lý do thoái thác, chỉ không đoán được đến lúc đó Lục Vân Kỳ sẽ có phản ứng gì.

Trong lúc mọi người thấp thỏm đợi Lục Vân Kỳ đến, có tiếng quát từ tiền viện vang lên.

“Có thích khách!”

Ngoài tiền viện, khách khứa dự tiệc còn chưa rời đi hết, bỗng thấy một thích khách che mặt mặc y phục đen nhảy qua tường rào, cả bữa tiệc lập tức hỗn loạn. Giữa bóng đao ánh kiếm, các tân khách sốt sắng trốn một góc, đám thủ vệ Minh kính ty mặc áo thêu chim hạc vung đao Vân Văn chém về phía bọn thích khách.

Trong hỉ phòng, các ma ma nghe tiếng ồn ào không ngớt từ tiền viện, sắc mặt không khỏi trắng bệch, cả người run rẩy. Triệu Ngưng là người đầu tiên hồi phục tinh thần, lập tức nói: “Chúng ta phải đóng chặt cửa phòng và cửa sổ, trong phòng có nhiều rương hòm, mọi người mau kéo qua chặn cửa lại đi.” Triệu Ngưng vừa nói vừa dẫn đầu đóng cửa sổ lại, rồi chỉ vào bình phong bên cạnh: “Đặt bình phong này cao lên, để mọi thứ lộn xộn một chút, phòng bị có thích khách lập tức xông vào”

Các ma ma vốn đang vô cùng hoảng loạn chỉ sợ thích khách kéo đến, giờ thấy Triệu Ngưng bình tĩnh vững vàng, bọn họ nhìn nhau giây lát rồi lập tức làm việc được phân công.

Lục Vân Kỳ đứng nhìn mọi sự, sắc mặt không đổi, mãi đến khi bọn thích khách đã bị giết gần hết, chỉ còn một kẻ cầm đầu võ nghệ cao cường thấy tình hình không ổn định chạy về phía hỉ phòng.

Sắc mặt Lục Vân Kỳ không chút thay đổi, vung đao nhảy lên chắn đường kẻ đầu sỏ, lưỡi đao sắc bén chém từ bên trái đến ngực gã, một cánh tay bị chém bay, máu me tung tóe văng lên bàn tiệc bên cạnh.

Lão đại nhân ngồi ở bàn tiệc sợ đến mức suýt nữa ngất đi, thủ vệ Minh kính ty lập tức tiến tới bắt kẻ cầm đầu.

Kẻ cầm đầu bị trọng thương, vẻ mặt đầy đau đớn, trong giọng nói không thể giấu được lòng thù hận: “Lục Vân Kỳ, rõ ràng mày là hậu nhân nhà tướng nên hành sự quang minh lỗi lạc, bây giờ lại dùng âm mưu quỷ kế đảo loạn triều đình, giết chết Văn đại nhân. Mày nhận giặc làm cha, liệu còn nhớ xuất thân của mình không hả?”

Lục Vân Kỳ chậm rãi bước lên phía trước, lạnh lùng nói: “Từ đầu chí cuối, Lục Vân Kỳ ta chỉ trung với một mình Thánh thượng, nào có chuyện nhận giặc làm cha? Ngược lại bọn bây là kẻ không rõ lai lịch. Áp giải xuống dưới, nghiêm hình tra hỏi.”

“Tuân lệnh.” Các Tú y sứ Minh kính ty kéo thi thể xuống, lập tức có người thuần thục tạt nước tẩy rửa mặt đất.

Khách khứa cả đại sảnh đều im lặng, sau khi phục hồi tinh thần thì nhao nhao cáo từ.

Lục Vân Kỳ không có phản ứng thừa thãi, vẻ mặt lạnh nhạt tiễn đưa quan khách.

Nhất thời tiền viện không truyền đến tiếng động nữa, mọi người trong hỉ phòng cũng đoán được thích khách bên ngoài đã bị bắt đi nên thoáng yên tâm, đúng lúc này có tiếng đẩy cửa từ phía cửa chính truyền đến. Mọi người mới nhận ra là tân lang đến, vội vàng dọn dẹp rương hòm chặn cửa.

Mùi máu từ ngoài tràn vào khắp phòng, trong nhất thời sắc mặt ai nấy trong phòng càng thêm khó coi.

Đỗ Quyên lớn tuổi một chút nên vẫn chịu được, nhưng Thược Dược nhỏ tuổi hơn đã bật khóc. Triệu Ngưng nhỏ giọng an ủi cô bé, ngoài cửa có tiếng ồn ào, tất cả các ma ma đều cung kính cúi người xuống thỉnh an, tình cảnh này khiến Thược Dược sợ đến mức im bặt.

Triệu Ngưng quay đầu, đèn lồng đỏ thẫm treo dưới mái hiên, ánh sáng chiếu rọi trong phòng đến từ cặp đèn long phượng, ngoài phòng sáng tỏ bởi ánh đèn lồng đỏ, trong ngoài đều trang trí bởi sắc đỏ, khắp nơi tràn ngập ánh sáng đỏ sậm.

Dưới ánh sáng nhập nhòe là một thanh niên mặc hỉ phục, mặt mày nghiêm nghị, vóc người cao lớn, ánh mắt lạnh nhạt, đang chăm chú nhìn tình cảnh trong phòng.

Trên đường đến đây Triệu Ngưng đã mường tượng dung mạo của Lục Vân Kỳ, tuy thế nhân đồn rằng diện mạo hắn xấu xí, nhưng nàng đoán có lẽ đối phương chỉ có khí chất nghiêm nghị, sẽ không quá khó coi. Dù sao Lục Vân Kỳ cũng từng là Trạng nguyên võ cử, có thể vào kỳ thi đình, ắt không thể quá xấu xí được.

Nhưng nàng không ngờ, lại là hắn.

Lục Vân Kỳ hơi nhíu mày, hôm nay bên ngoài xảy ra chuyện lớn như vậy, các ma ma làm lâu năm trong phủ đều hãi hùng, vậy mà một tiểu thư hầu phủ được nuông chiều từ bé lại giữ bình tĩnh như vậy. Trong lòng hắn thầm tán thưởng, nhưng ngoài mặt vẫn lạnh lùng: “Cô là cô nương tam phòng phủ Trung Tĩnh hầu à?”

Theo lý thuyết tân nương phải đội khăn voan, đợi tân lang dùng gậy hỉ mở ra, nhưng vì trận náo động vừa rồi nên Triệu Ngưng đã vén khăn voan bỏ xuống giường, hiện tại không khí trong phòng đầy áp lực, không một ai nhắc nhở nàng. Mà chính nàng còn đang khiếp sợ vì gương mặt trước mắt, chỉ nhìn chằm chằm đối phương, mãi đến khi Lục Vân Kỳ lên tiếng nàng mới hoàn hồn đáp: “Đúng vậy.”

“Những chuyện ngày trước ta sẽ không quản, nhưng hôm nay cô đã gả vào phủ, sau này hãy an phận thủ thường trong phủ, đừng gây ra chuyện gì.” Giọng điệu Lục Vân Kỳ không tàn nhẫn, nhưng ai cũng nghe được ý tứ uy hiếp trong đó. Huống hồ, hỉ phục của hắn thấm máu tươi của thích khách, giống như tu la khát máu trong lời đồn đãi.

“Vâng.” Triệu Ngưng đáp lại, nàng nhìn Lục Vân Kỳ, không có vẻ gì là sợ sệt.

Lục Vân Kỳ nhận ra phản ứng của Triệu Ngưng có hơi kỳ quái, nhưng cũng coi như thức thời, hắn chẳng muốn gây khó dễ với một cô nương, thế là không nói thêm gì xoay người rời đi.

Trong phòng lại lâm vào sự im lặng chết chóc, Triệu Ngưng hiểu ra Lục Vân Kỳ đang ám chỉ mình, hắn đã biết rồi chuyện phủ Trung Tĩnh hầu đổi cô nương đại phòng thành tam phòng.

Triệu Ngưng không khỏi nhẹ nhàng lắc đầu, bản thân nàng cũng không phải vị cô nương tam phòng đó, vậy mà hắn lại không nhìn ra.

Nhưng nàng cũng không quá đắc ý. Nàng thừa biết, thân là Chưởng ty sứ Minh kính ty, nếu hắn muốn điều tra chuyện gì ấy là việc quá dễ dàng. Sở dĩ hiện giờ Lục Vân Kỳ còn chưa biết, không phải là do tam thái thái giấu giếm quá giỏi mà là vì hắn không hề để ý đến hôn sự này, cũng không bận tâm đến vị thê tử là nàng, điều này lại giúp nàng đỡ phải giải thích dài dòng.

“Phu nhân, vậy…” Hỉ bà là người được mời từ bên ngoài về, cũng đã làm việc xướng lễ này hơn hai mươi năm, chứng kiến không ít quý nhân thành thân, nhưng lần đầu gặp chuyện thế này.

“Chuyện hôm nay không thể truyền ra ngoài, lui ra hết đi.” Triệu Ngưng nói.

Hỉ bà vội vàng đáp ứng rồi lập tức lui xuống, chỉ muốn rời khỏi Lục phủ ngay, không bao giờ quay lại. Chẳng mấy chốc trong phòng chỉ còn lại Triệu Ngưng và hai nha hoàn hồi môn của nàng. Thược Dược thấy không còn ai, lại khóc nấc lên: “Cô nương, nô tì không dám ở trong phủ này một khắc nào nữa.”

“Ta định đợi thêm một thời gian sẽ viện cớ gì đó, bảo thái thái đưa giấy bán thân của bọn muội sang đây, rồi sai người thả bọn muội ra. Nhưng nếu muội thật sự không thể chờ được, vậy ngày kia lại mặt* muội hãy quay về luôn đi.” Trong lòng Triệu Ngưng vốn định đợi qua khoảng thời gian này sẽ đưa bọn họ trở về, nhưng giờ thấy người đã sợ tới mức này, có muốn cũng không giữ được. Nghĩ vậy, nàng quay đầu nhìn Đỗ Quyên.

*Lễ lại mặt: ngày đôi phu thê về nhà mẹ đẻ của tân nương, thường diễn ra trong vòng hai đến năm ngày sau lễ cưới.

Đỗ Quyên lắc đầu: “Cô nương, nô tì ở lại hầu hạ ngài.” Vừa rồi nàng ấy vẫn nhớ rõ, khi xảy ra chuyện phản ứng đầu tiên của Triệu Ngưng là xốc khăn voan lên đứng chắn trước mặt bọn họ.

“Được.” Triệu Ngưng gật đầu, lúc trước nàng đã quan sát hai nha hoàn này, Đỗ Quyên có vẻ bình tĩnh hơn, trong lòng nàng cũng tin tưởng nàng ấy hơn. Ở nơi xa lạ, nàng cần một người có thể cùng nàng vượt qua những cửa ải càng lúc càng khó khăn.

Đã không còn sớm, sau khi Đỗ Quyên và Thược Dược hầu hạ Triệu Ngưng rửa mặt thì rời khỏi phòng. Thược Dược nhỏ giọng hỏi: “Đỗ Quyên tỷ tỷ, tỷ muốn ở lại thật à?”

“Muội cũng biết tính tình thái thái mà, nếu chúng ta cứ vậy mà về, sợ là chẳng có kết cục tốt đẹp.” Đỗ Quyên khuyên nhủ cô bé. Hai người đều bị bán vào phủ Trung Tĩnh hầu từ lúc bảy tám tuổi, mà tính tình của tam thái thái vốn chẳng hề dễ chịu.

“Cho dù quay về làm một nha đầu suốt ngày làm việc nặng nhọc, cũng tốt hơn là ở lại chỗ này lo lắng sợ hãi.” Thược Dược liên tục lắc đầu.

Đỗ Quyên thấy cô bé đã quyết định, chỉ thở dài: “Thôi, dù sao tỷ cũng quyết định sẽ ở đây rồi.”

Hai người thì thầm bàn bạc chuyện rời đi, Triệu Ngưng nghe được loáng thoáng nhưng không bận tâm. Vừa rồi, cảm xúc khiếp sợ khi thấy Lục Vân Kỳ đã lấn át mọi cảm xúc khác của nàng trong đêm nay.

Bảy năm trước, Triệu Ngưng và đệ đệ Triệu Chuẩn ở biên giới Vân Châu. Mùa thu có một nhóm kỵ binh Nhu Nhiên tập kích tấn công thôn xóm, Triệu Ngưng dẫn đệ đệ chạy trốn, vào khoảnh khắc sinh tử sắp bị Nhu Nhiên đuổi kịp, Lục Vân Kỳ đã dẫn một đội nhân mã tiêu diệt quân địch, còn giúp đệ đệ lên cơn sốt cao tìm đại phu, trong lòng Triệu Ngưng vẫn luôn cảm kích không thôi.

Khi đó nàng cứ ngỡ Lục Vân Kỳ chỉ là một quân lính bình thường lập được chiến công, không ngờ hắn là ấu tử của tổng binh Lục Đại. Càng không ngờ thiếu tướng quân uy danh hiển hách năm xưa giờ đã thành Chưởng ty sứ đầy tai tiếng xấu.

Nàng từng tận mắt chứng kiến hắn cầm thương, đánh lui binh lính Nhu Nhiên đánh lén chiến hữu, bảo vệ bá tánh chạy trốn. Triệu Ngưng không khỏi hốt hoảng, chàng thiếu niên khí phách hăng hái năm xưa lại trở nên u ám thế này.

Nhớ đến vô số lời đồn đại về Lục Vân Kỳ, sự hoang mang nhanh chóng tràn ngập cõi lòng Triệu Ngưng, những năm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play