Trong phòng yên tĩnh, lư hương trong góc toả ra từng làn khói nhẹ nhàng, song bầu không khí im ắng lại ẩn giấu khí thế giương cung bạt kiếm.

“Ta cũng không muốn làm khó con đâu, thật sự là vì thời gian trước đã xảy ra một chuyện. Năm đó ta liên tục nhờ đại bá mẫu của con hỗ trợ làm hộ tịch cho tỷ đệ bọn con, nhưng người làm giúp hộ tịch ngày đó giờ bị hạch tội, những hộ tịch giả làm trong thời gian trước có khả năng sẽ bị hủy, thậm chí có thể liên lụy đến bọn ta.” Tô thị thở một hơi dài: “Con nghĩ xem, di mẫu chỉ là một nữ tử trong nhà, nghe được chuyện này sao mà không sợ cho được?”

“Là bọn con đã liên lụy đến di mẫu, không biết có cách nào giải quyết được không?” Triệu Ngưng thấy bà ta nhắc tới việc này, thầm nghĩ quả nhiên là vậy.

“Dù sao cũng là họ hàng, sao gọi là liên luỵ được. Ta chỉ cảm thấy mối hôn sự này rất tốt, muốn gả tỷ tỷ của con qua đó, nhưng tỷ tỷ con hiếu thuận chỉ muốn ở nhà hầu hạ mẫu thân thêm một hai năm, thế là cứ cự tuyệt. Ai ngờ vừa hay xảy ra cớ sự ấy, ta bèn nghĩ tới chuyện gả con qua đó, giải quyết được chuyện hộ tịch mà việc hôn sự cũng ổn thoả.” Tô thị ra vẻ trù tính cho Triệu Ngưng, ánh mắt lại lộ rõ vẻ gian xảo, dò xét vãn bối trước mặt.

Đe doạ thêm dụ dỗ, trong lòng Triệu Ngưng đã hiểu ra, việc hôm nay nàng không muốn chấp nhận thì cũng phải chấp nhận, nếu không đệ đệ của nàng sẽ phải đi tòng quân, mà nàng cũng bị trị tội vì làm giả hộ tịch.

Tội này nói nhỏ không nhỏ nói lớn không lớn, nhỏ ở chỗ chỉ cần nói vài câu, bỏ vài đồng bạc là xong xuôi, lớn ở chỗ phải đeo gông về quê nhà, nếu gặp mùa đông có thể chết cóng giữa đường. Trong chuyện này nếu có lối đi, nặng hay nhẹ phải tùy vào việc có thể dùng quan hệ mà khơi thông hay không, nàng hiểu rõ nếu hôm nay đắc tội Tô thị e sẽ bị phạt với cái danh trọng tội.

Tô thị thấy Triệu Ngưng sa sầm mặt mày, trong lòng đã có tính toán, vội rèn sắt khi còn nóng: “Nếu con nghe di mẫu, di mẫu sẽ lo liệu cho con một phần hồi môn, còn cho con thêm năm trăm lượng bạc, mời tiên sinh cho đệ đệ của con.”

Triệu Ngưng ngộ ra, di mẫu sốt ruột như vậy, xem ra mối hôn sự này không phải do bà ta lựa chọn, hẳn là có một thế lực nào đó lớn hơn phủ Trung Tĩnh hầu đã chấp thuận cuộc hôn sự này. Hơn nữa mối hôn sự này chắc chắn có chuyện gì cực kỳ bất ổn, bà ta không muốn gả nữ nhi nhưng lại không thể không gả, cho nên mới nghĩ ra kế này.

Nàng không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy Tô thị viện nhiều lý do như vậy cũng biết Tô thị muốn lợi dụng mình, sẽ không dễ trở mặt với nàng. Nàng hiểu ra được hiện giờ nàng có một phần cơ hội mặc cả, phải tính toán cái lợi cho mình mới được.

Triệu Ngưng ra vẻ khó xử: “Di mẫu suy xét cho tỷ đệ bọn con thật chu toàn, đương nhiên A Ngưng vô cùng cảm kích. Nhưng đệ đệ còn nhỏ tuổi lại yếu ớt bẩm sinh, ngày sau sẽ càng tốn nhiều tiền bạc, ngoại trừ mời thầy giáo thì thêm vài năm nữa còn phải cưới vợ sinh con, cũng tốn một khoản lớn. Nếu không lo được việc này, con nào có thể yên tâm mà xuất giá.”

“Ta giới thiệu cho con một mối hôn sự tốt như vậy, chỉ cần con gả qua đó, được lòng phu quân, cả gia sản của người ta đều là của con mà, còn lo không nuôi nổi đệ đệ ư? Huống hồ, thằng bé cũng là ngoại tôn tử của ta, sao ta không giúp đỡ nó chứ?” Tô thị thấy Triệu Ngưng không dao động, đành hạ quyết tâm: “Ta bỏ thêm cho con năm trăm lượng bạc nữa, con tích trữ cho mình hoặc đưa cho đệ đệ cũng được, con thấy sao?”

“Di mẫu thật tốt với tỷ đệ bọn con, A Ngưng xin cảm tạ.” Triệu Ngưng thấy vẻ mặt tiếc rẻ của Tô thị thì trong lòng cũng không khoái chí, chỉ càng thấy muộn phiền hơn.

“Vậy chuyện hôn sự cứ quyết định thế nhé.” Tô thị đáp.

Triệu Ngưng lại nói: “Con phải về nhà lần nữa, sắp xếp chuyện của đệ đệ cho ổn mới được.”

Tô thị đồng ý yêu cầu này, sai bảo: “Ta bảo Vương bà tử đưa con về, để bà ta phụ giúp con, đi nhanh về nhanh.”

Triệu Ngưng biết đây là bà ta muốn giám sát, song Vương bà tử cũng có chỗ hữu dụng nên nàng không nói gì, rời phủ Trung Tĩnh hầu.

Mất thêm năm trăm lượng bạc, tuy Tô thị cảm thấy khó chịu song việc cũng đã thành, bà ta thầm nghĩ đợi hai ngày nữa viện cớ gì đó rồi đòi đại ca và đại tẩu thêm là được, vì thế vui vẻ đi gặp nữ nhi.

Ngũ cô nương Triệu Nhược ngồi trong phòng nói: “Mẫu thân sắp xếp mọi việc xong rồi à?”

“Xong rồi, dĩ nhiên sẽ không gả con qua đó.” Tô thị nói.

Triệu Nhược lộ ra dáng vẻ ngây thơ đáng yêu: “Con biết mẫu thân thương con nhất mà.” Lúc ấy nàng ta ngồi kế bên Tô thị, tận mắt nhìn thấy Tô thị đồng ý ngay lập tức, không hề nghĩ cho nàng ta một khắc nào.

“Có điều sắp tới con phải trốn trong phòng, không được ra ngoài đâu đấy.” Tô thị dặn dò.

“Sao cơ? Khó lắm con mới có được thiếp mời của phủ Kinh Quốc công, tháng sau phải qua đó thưởng trà tụ tập với mọi người.” Triệu Nhược hoảng hốt. Trước kia Triệu gia xuất thân là tướng quân, vẫn luôn bị mọi người khinh thường, đến khi lão hầu gia nhận tước mới được tiến vào vòng quý nhân nơi kinh thành. Nhưng bình thường Lưu thị của đại phòng ra ngoài chỉ dẫn theo nữ nhi của bà, không dẫn Triệu Nhược theo. Lần này cuối cùng Triệu Nhược cũng nghĩ ra cách, vất vả lắm mới chen được chân vào vòng quan hệ với đám quý nữ, cơ hội khó có được sao cam tâm bỏ lỡ.

“Hiện giờ trên danh nghĩa là con định thân, đương nhiên không thể ra ngoài.” Tô thị thấy nữ nhi chưa từ bỏ ý định, cau mày nói: “Không lẽ con muốn gả cho Lục Vân Kỳ?”

“Danh nghĩa của con ư, không lẽ về sau nó là Triệu Nhược, con là Triệu Ngưng à?” Triệu Nhược khó tin hỏi.

“Vậy thì có sao, không phải chỉ là cái tên à?” Tô thị thấy vẻ mặt nữ nhi không vui, bèn an ủi: “Chúng ta đồng ý chuyện này, con có biết đại bá và đại bá mẫu của con cho nhà ta bao nhiêu bạc không? Sau này ta sẽ cho con thêm của hồi môn mà.”

“Đây đâu phải chuyện tên họ, không lẽ sau này nó thành đích nữ, mẫu thân cũng đâu còn nữ nhi khác, con lại thành con của tiểu nương nào đó à?” Triệu Nhược rơi lệ. Nghĩ đến mẫu thân lúc nào cũng lo nghĩ cho đệ đệ mà không quan tâm mình, nàng ta càng đau khổ hơn.

“Nói năng bậy bạ!” Tô thị trách mắng, bà ta suy nghĩ một lát cũng thấy nữ nhi do mình sinh ra không thể biến thành thứ nữ được, bèn nói: “Con cứ tạm lánh mặt đã, đợi Triệu Ngưng lên kiệu hoa gạo nấu thành cơm, con lại xuất hiện, đại bá và đại bá mẫu của con nhất định sẽ nghĩ cách giúp chúng ta xử lý chuyện này, đến khi đó bọn họ chỉ có thể nhận con vào đại phòng.”

Triệu Nhược nghe mẫu thân đáp vậy thì hiểu ra, nếu đúng như thế, nàng ta sẽ là nữ nhi đại phòng, là nữ nhi của Trung Tĩnh hầu, có xuất thân giống như Triệu Nhu. Nàng ta ngừng khóc, vui mừng nói: “Thật vậy ư? Mẫu thân đúng là toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho nữ nhi.”

Tô thị thấy lòng nữ nhi hướng về đại phòng thì có phần không vui, nhưng nghĩ đến quang cảnh về sau thì vẫn dỗ dành nàng ta: “Đời này của ta chỉ có thể dựa vào con và Nam Nhi, đương nhiên phải nghĩ cho hai đứa con rồi. Nếu con trở thành nữ nhi của đại phòng, đừng quên mẫu thân.”

“Đương nhiên con phải nghĩ cho mẫu thân rồi.” Triệu Nhược cười đáp, càng mong ngóng Triệu Ngưng mau chóng thành thân.

Dưới sự trông coi của các bà tử, Triệu Ngưng lại quay về tiểu viện trong hẻm Đồng Hoa. Tỷ đệ bọn họ ở tiểu viện này ba năm, đa phần gia cụ trong phòng do Triệu Chuẩn tự tay làm ra, còn đệm giường linh tinh thì do tự tay Triệu Ngưng mua sắm. Cứ như vậy hai tỷ đệ từ từ bày trí xong tiểu viện này, tiếc là bây giờ phải rời đi.

Triệu Ngưng lặng lẽ nhìn một vòng, trong lòng không nỡ.

Lúc Triệu Chuẩn ở Vân Châu có học nghề thợ mộc, hiện giờ đang bổ gỗ đóng giúp hàng xóm một cái rương, nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên: “Tỷ tỷ, tỷ về rồi à? Làm việc có thuận lợi không?”

Triệu Ngưng đè nén nỗi buồn trong lòng, nói: “Cũng không có gì bất trắc. Chẳng qua lúc về tỷ có gặp bà tử của di mẫu, bà ấy đến đây chuyển lời, sau này chúng ta sẽ vào kinh, cho đệ vào thư viện đọc sách, còn tỷ ở hầu phủ làm việc vặt.”

Triệu Chuẩn không tin, nhíu mày nói: “Sao bà ta lại đột ngột nhớ đến chúng ta vậy?” Hai người lưu lạc bôn ba từ sớm, dọc đường thấy rất nhiều việc, hiểu chuyện sớm hơn người khác. Triệu Chuẩn biết ngày xưa bọn họ mất năm trăm lượng bạc mới mua được hộ tịch, mà ba năm nay cũng chẳng có ai ngó ngàng tới.

“Đương nhiên không phải nhớ hai ta rồi. Là nữ nhi của bà ta, theo lý mà nói chúng ta phải gọi là biểu tỷ, đại sư chùa Pháp Hoa nói tỷ ấy bạc mệnh, tốt nhất phải đến am ni cô tu hành một thời gian hoặc tìm một người xấp xỉ tuổi, bát tự tương hợp, đi thay cũng được. Bà ta thương nữ nhi nên muốn tỷ thay biểu tỷ tu hành.” Triệu Ngưng không định nói cho đệ đệ biết tình hình thực tế, sợ cậu mất công lo lắng. Có điều nàng biết đệ đệ không dễ bị lừa, suy nghĩ cả đường, cuối cùng cũng nghĩ ra một lý do mà cậu sẽ tin.

“Bà ta muốn tỷ tỷ đi tu hành, chẳng phải rất khổ sao?” Trong lòng Triệu Chuẩn bất mãn, lo lắng nói.

“Tỷ đi thay cô nương nhà họ thôi, dĩ nhiên không khổ, chỉ niệm kinh tu hành hai năm là chúng ta có thể kiếm được bạc, rời khỏi nơi đây. Dẫu sao hộ tịch bây giờ của chúng ta cũng không ổn thỏa.” Triệu Ngưng uyển chuyển khuyên nhủ.

Chuyện hộ tịch là nỗi lo luôn giấu trong lòng bọn họ, Triệu Chuẩn không nghĩ ra cách nào tốt hơn, đành hỏi: “Vậy lúc tỷ tỷ tu hành, đệ có thể đi thăm tỷ không?”

“Dù sao cũng là am ni cô, đệ đến đâu có ổn, bao giờ rảnh rỗi tỷ sẽ đi thăm đệ.” Triệu Ngưng an ủi: “Có điều ở đó tỷ sẽ viết thư cho đệ, nhờ di mẫu chuyển cho, đệ chớ lo lắng.”

“Vâng.” Triệu Chuẩn nhận diện được chữ viết của tỷ tỷ, giữa hai người đã ước định một vài ám hiệu, có thể nhận ra liệu có ai viết thay thư từ hay không, vì thế lập tức tán thành phương pháp này, song vẫn nhíu mày như cũ.

“Dù sao hiện tại có thể nói là chúng ta bị bọn họ nắm thóp, đợi khi chuyện này qua đi, chúng ta nhận bạc cũng xem như nắm được một điểm yếu của bọn họ, dĩ nhiên sẽ không bị truy cứu nữa, sau này không dính dáng đến bọn họ là được.” Triệu Ngưng khuyên nhủ để cậu yên tâm.

Triệu Chuẩn không muốn tỷ tỷ lo lắng cho mình thêm, bèn nói: “Đệ cũng sẽ chăm chỉ đọc sách, học tập thành danh, sau này không để tỷ tỷ chịu khổ như thế này nữa.” Hai tỷ đệ bọn họ phiêu bạt đến giờ, trong lòng đều biết rõ có một số việc dù muốn giải quyết nhưng sự tình đã định, sầu lo mãi cũng chẳng được gì, chi bằng tính toán cho tương lai. Những năm qua đều là tỷ tỷ che mưa chắn gió cho cậu, đợi cậu trưởng thành hơn, tất nhiên không để tỷ tỷ âm thầm lo lắng nữa.

Triệu Ngưng cười đáp: “Yên tâm, tỷ cũng tính toán rồi. Mấy món chay của am ni cô ở kinh thành rất nổi danh, tỷ ở đâu cũng được, cũng có thể học vài món để ngày sau hưởng thụ.”

Triệu Chuẩn chậm rãi gật đầu. Hai tỷ đệ bàn bạc xong xuôi, cầm bái thiếp của phủ Trung Tĩnh hầu đến thư viện rồi thuê một tiểu viện ở phía tây kinh thành.

Triệu Chuẩn kể lại chuyện buổi sáng: “Hôm nay đệ đã dâng lễ bái sư cho tiên sinh, tặng lễ nhập môn, từ ngày mai có thể vào thư viện nghe giảng.”

Trước kia hai tỷ đệ không dư dả, bài vỡ lòng là do Triệu Ngưng dạy đệ đệ học chữ, mượn sách của tú tài rồi chép lại, học được không ít chữ. Bây giờ có thể vào thư viện đọc sách, đương nhiên Triệu Ngưng rất mừng: “Sau này đệ cứ yên tâm học tập, đừng lo những việc khác.”

Hai người đứng giữa căn viện trống trải, Triệu Chuẩn không khỏi buồn rầu: “Tỷ tỷ nhớ thường xuyên về thăm đệ nhé.”

“Được.” Sau khi Triệu Ngưng đồng ý thì dặn dò đệ đệ thêm một lượt, cuối cùng mới yên lòng, vừa định rời đi, Triệu Chuẩn đã níu nàng lại để nàng ôm mình thật chặt.

Triệu Ngưng cúi đầu nhìn chỏm tóc của đệ đệ, trong lòng cũng rất đau buồn, nhưng ngoài mặt vẫn nói: “Đừng khóc mà.”

“Không khóc, không khóc, đệ chỉ không nỡ thôi.” Trong lòng Triệu Chuẩn có một cảm giác rất khó tả, trong tiềm thức của cậu, cậu có cảm giác mọi chuyện sẽ không như lời Triệu Ngưng nói, nhưng lại không nghĩ ra điểm nào đáng nghi, cuối cùng hóa thành sự bồn chồn không thể buông bỏ lúc tạm biệt.

Triệu Ngưng mỉm cười, chờ đệ đệ ôm thỏa thích thì mới rời khỏi tiểu viện, yên tâm quay về phủ Trung Tĩnh hầu chờ gả đi.

Của hồi môn mà Lưu thị, phu nhân đại phòng phủ Trung Tĩnh hầu hứa hẹn vừa được đưa đến tam phòng, Tô thị cười không khép miệng, trong lòng thầm tính toán có thể thay thế một ít đồ tốt, như thế nhìn bề ngoài không kém mà bản thân bà ta vẫn có thể lặng lẽ bỏ túi riêng.

Triệu Ngưng ở tạm một gian phòng vừa được quét dọn, bình tĩnh chờ đợi hôn kỳ được tổ chức vào một tháng sau. Cho dù chỉ là cô nương tam phòng ở hầu phủ thì ăn mặc hàng ngày cũng tốt hơn trước mấy lần, bây giờ Triệu Ngưng mặc xiêm y cắt may tinh xảo, nhưng đối với nàng mà nói cũng không khác gì lúc khoác tạp dề ở tửu quán Phúc Thuận trước đây. Chỉ nghe nói gia chủ mới Lục Vân Kỳ cực kỳ khó sống chung, khiến nàng không khỏi lo lắng.

Trong thời gian này lại có thân thích lục tục kéo đến thêm của hồi môn, song đều bị Tô thị ngăn lại, dù sao Triệu Ngưng cũng không biết bọn họ, càng mừng vì được yên tĩnh. Nàng ngồi thừ trong phòng cả ngày, nghe chim chóc hót dưới mái hiên, bỗng nhiên phát hiện có tiếng thút thít xen vào.

Triệu Ngưng nghiêng tai lắng nghe, lặng lẽ hé mở cửa sổ ra một khe hở, tiếng khóc càng lúc càng rõ ràng hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play