Triệu Ngưng lớn lên ở Vân Châu, nơi mà phần lớn tổ tiên dân chúng đều là con nhà lính, nhiều đời tòng quân. Từ năm Vĩnh Hưng thứ nhất, quân lương phát xuống luôn bị nợ nần, không ít gia đình đã bỏ trốn. Đến năm Thiên Chính thứ chín, Binh bộ Thị lang đến tuần tra, có tin đồn truyền ra, vì để ứng phó cấp trên mà tướng quân trấn giữ Vân Châu muốn điều động dân thường không phải con nhà lính đến phòng thủ biên cương, trong đó có đệ đệ Triệu Chuẩn của nàng.

Khi đó Triệu Chuẩn mới chín tuổi, mấy năm trước còn bệnh nặng một hồi, mất mấy tháng mới hồi phục hơn nửa cái mạng, nếu phải ra biên ải trấn thủ thì không khác gì đâm đầu vào chỗ chết. Triệu Ngưng suy nghĩ mãi, cuối cùng lấy thư từ mà mẫu thân để lại, lên kinh tìm biểu di mẫu* tức tam thái thái Tô thị phủ Trung Tĩnh hầu, tạm ghi hộ tịch dưới danh nghĩa nhà họ. Biểu di mẫu Tô thị vốn chẳng bận tâm, nhưng thấy ngoại tôn nữ mang đến năm trăm lượng bạc thế là động lòng, sau đó đi nhờ đại tẩu trong nhà, chỉ tốn vài lượng bạc là xong chuyện, nói vài câu thôi đã kiếm hơn bốn trăm lượng bạc.

*Biểu di mẫu: Người dì bên ngoại, có quan hệ họ hàng từ phía mẹ.

Bởi vì hộ tịch kinh thành vốn có giá, Tô thị cũng không mong người ngoài biết bà ta có một nhà họ hàng như vậy, vì thế đã đưa hai người đến Trực Lệ. Lo xong hộ tịch, Triệu Ngưng và đệ đệ không còn bao nhiêu bạc, suy tính tới lui mới tìm được một tiểu viện để thuê ở. Mỗi ngày đệ đệ ở nhà đọc sách làm việc nhà, nàng phụ bếp núc ở quán cơm gần đó kiếm chút tiền tiêu. Bà chủ quán là người nhân hậu, thường xuyên cho bọn họ thức ăn thừa lại, cho nên mấy năm qua hai người đã tiết kiệm được không ít bạc.

Người trong hẻm Đồng Hoa đều là bá tánh bình dân, ban ngày mặt trời nhô cao còn có người lui tới, nhưng ban đêm thì rất ít ai ra khỏi nhà, chợt nghe có người gõ cửa, Triệu Ngưng không khỏi lo lắng cách một lớp cửa hỏi: “Ai đấy?”

“Biểu cô nương, là ta đây, tam thái thái nhà ta, cũng chính là biểu di mẫu của cô nương bảo bọn ta đến đây.” Vương bà tử* ở bên ngoài lên tiếng: “Ba năm trước chúng ta đã từng gặp nhau rồi.”

*Bà tử: ma ma lớn tuổi trong phủ đệ.

Triệu Ngưng thấy bọn họ nói năng tỉ mỉ kỹ càng, do dự hé mở cửa, phát hiện người tới trông khá quen mặt, hỏi: “Di mẫu bảo mọi người đến đây là vì chuyện gì thế?”

“Cũng không có việc gì quan trọng. Là thái thái nhà ta đêm qua nằm mơ thấy mẫu thân của cô nương, nên tỉnh dậy muốn gặp cô nương, bảo bọn ta đi cả đêm mau chóng đến đây đón cô nương.” Vương bà tử cười đáp.

Lúc trước Triệu Ngưng đến phủ Trung Tĩnh hầu nhờ vả Tô thị, từ trên xuống dưới phủ Trung Tĩnh hầu không hề chào đón nàng, bây giờ nhìn thấy Vương bà tử tươi cười, trong lòng Triệu Ngưng lập tức cảnh giác: “Nhưng lâu lắm rồi ta không gặp di mẫu, nửa đêm nửa hôm đại nương lại đột nhiên tới đây, ta hơi lo lắng, không biết có thư từ hay vật gì làm bằng chứng không?”

Vương bà tử thấy Triệu Ngưng không hề bị tác động, cười lạnh nói: “Ta còn ngỡ cô nương là người biết nhớ ơn, thái thái nhà ta chỉ muốn gặp cô nương một lần, cô nương lại ra sức từ chối, đúng là khiến bọn ta thấy mà lạnh lòng.” Vừa dứt lời, mấy ma ma sau lưng bà ta lập tức xông đến.

Triệu Ngưng thấy bà tử chẳng chịu giữ thể diện, lại nhìn mấy ma ma đứng sau bà tử đều là người khỏe mạnh, trong lòng tính toán, cười nói: “Sao có thể vậy chứ, di mẫu muốn gặp tiểu bối, đương nhiên tiểu bối phải đến nhà thăm hỏi rồi. Có điều trong nhà còn một người đệ đệ, ta phải dặn dò đệ ấy xong mới đi được.”

Bà tử thấy nàng biết điều, vội thu lại sắc mặt, nói tiếp: “Đúng là nên vậy.” Dù bà ta vẫn cười, nhưng nụ cười lại không tự nhiên như ban nãy.

Triệu Ngưng biết bên ngoài có nhiều người như vậy, nàng dẫn theo đệ đệ sẽ không thoát được, trong đầu nhanh chóng tính toán rồi đi đến chỗ Triệu Chuẩn vừa rửa xong bát đũa không hề biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì: “Vừa nãy Lý thẩm đến tìm tỷ, quán cơm vừa nhận một mối làm ăn đấy, gia chủ muốn bọn ta qua trước ngày mai, phải đi ngay tối nay.”

“Đi bây giờ ư? Sắp đến giờ giới nghiêm rồi mà.” Triệu Chuẩn lau vệt nước trên tay, không khỏi sửng sốt.

“À, chỗ đó cách đây không xa, đi một lát là tới ngay. Tỷ phải đi suốt ba ngày, ba ngày sau tỷ sẽ về, đệ ở nhà phải tự chăm sóc bản thân biết không.” Triệu Ngưng dặn dò đệ đệ bằng giọng điệu giống như bình thường. Từ hẻm Đồng Hoa đến phủ Trung Tĩnh hầu đi đi về về chỉ mất một ngày một đêm, nàng đã quyết định, dù Tô thị có ép buộc thì trong vòng ba ngày nàng nhất định nghĩ cách quay về gặp đệ đệ.

“Được, tỷ tỷ cứ mau chóng lên đường, đừng lo cho đệ.” Triệu Chuẩn không muốn tỷ tỷ đang bận rộn còn phải lo lắng cho mình.

Triệu Ngưng xoay người ra khỏi cửa đi theo Vương bà tử lên xe, trên đường đi ngang qua tửu quán làm thêm của Lý thẩm thì xin nghỉ, rồi mới đi tới kinh thành.

Đến gần giờ tý, Lục Vân Kỳ kết thúc buổi tham nghị với Thông chính ty về vụ án Văn Gia lạm dụng địa vị chiếm lợi riêng, quay về Lục phủ.

Quản gia Lục phủ Tiền Duệ bước lên cười nói: “Đại nhân đã về, ngài dùng bữa tối chưa, phòng bếp đã chuẩn bị sẵn rồi.”

“Ta ăn rồi.” Lục Vân Kỳ vừa đi vừa trả lời.

Tiền Duệ gật đầu rồi đi theo sau, mãi khi tới thư phòng cậu ta mới lấy hết can đảm hỏi: “Hôn sự của ngài đã định rồi, ngài thật sự muốn tổ chức à?”

“Ừ. Cứ tổ chức theo thông lệ, không cần quá xa xỉ.” Lục Vân Kỳ không hề hứng thú với mối hôn sự này, nhưng dù sao cũng là Thánh thượng ban hôn, không thể làm quá qua loa.

“Vâng.” Tiền Duệ vâng mệnh, nói tiếp: “Các huynh đệ nghe ngóng được, phủ Trung Tĩnh hầu vừa tiếp chỉ xong thì vị tiểu thư trong phủ đã nhốn nháo đòi nhảy hồ. Thật quá bất kính với đại nhân mà.” Cậu ta đi theo Lục Vân Kỳ từ nhỏ, đương nhiên cảm thấy đại nhân nhà mình chỗ nào cũng tốt, mấy chữ cuối cùng thốt ra còn mang theo cảm giác căm hận.

Lục Vân Kỳ không tỏ thái độ gì. Hắn nhớ lại ngày ấy ở Hoàng cung, Thiên Chính Đế muốn ban cho hắn một mối hôn sự, hỏi hắn ưng cô nương nhà nào, hắn biết nhiều năm qua Hoàng đế có vẻ tin tưởng hắn nhưng kỳ thật không phải. Hắn cũng bình thản đáp lời như một cuộc chuyện trò bình thường: “Thần không để tâm đến chuyện gia sự hậu trạch, nếu cưới thê tử, sợ làm chậm trễ cô nương nhà người ta.”

“Ái khanh đã không để tâm đến gia sự, vậy càng nên có một cuộc hôn sự để có người thay khanh xử lý nội trạch.” Thiên Chính Đế cười nói tiếp: “Xem ra khanh chưa có người trong lòng, vậy trẫm sẽ chọn một nhà thay khanh, cô nương phủ Trung Tĩnh hầu có được không?”

Lục Vân Kỳ không lộ ra biểu cảm gì: “Cảm tạ bệ hạ.”

Sáu năm trước, Nhu Nhiên xâm chiếm ải Thải Vân, tướng quân đóng giữ Vân Châu chính là phụ thân của Lục Vân Kỳ, dẫn tướng lĩnh dưới trướng tắm mình trong máu chiến đấu hăng hái, toàn thắng cuộc đại chiến. Lục Vân Kỳ còn dẫn theo kị binh lén thâm nhập vào lòng địch, đoạt lại đất Hà Tây đã mất. Tin chiến thắng truyền về kinh thành, nhưng thứ nhận lại không phải trọng thưởng mà là cơn lôi đình của Hoàng đế.

Về sau, toàn bộ chi trưởng Lục gia đều qua đời nơi chiến trường, chỉ còn Lục Vân Kỳ và muội muội ruột thịt còn sống. Mà Triệu gia cùng trấn thủ Vân Châu với Lục gia lại phất lên như diều gặp gió, được phong Trung Tĩnh hầu, trở thành huân quý* thế gia. Với một kẻ sống tạm bợ qua ngày như hắn mà nói, cưới ai cũng vậy. Hoàng đế ban hôn với cô nương phủ Trung Tĩnh hầu vốn cũng chỉ là một phép thử, chỉ cần bề ngoài chấp nhận được là được.

*Huân quý dùng để chỉ những người có công trạng hoặc công lao (thường trong quân đội hoặc các chiến công) và có địa vị quý tộc trong xã hội.

Đi từ ngoài thành suốt cả đêm, cuối cùng đoàn người Vương bà tử cũng đến kinh thành vào sáng sớm, nhanh chóng đưa Triệu Ngưng đến phủ Trung Tĩnh hầu. Xe ngựa đi mãi cho đến cổng phụ mới dừng, Triệu Ngưng xuống xe, thấy Tô thị đích thân ra đón thì trong lòng càng nghi hoặc.

“Ngưng Nhi đến đây, mấy ngày nay di mẫu cứ nhớ con mãi.” Tô thị tiến lên vài bước, dắt tay Triệu Ngưng đi vào trong viện.

Hiện giờ lão hầu gia phủ Trung Tĩnh hầu đã mất, đại phòng thừa kế tước vị, nhưng vì lão thái thái còn sống nên chưa chia phủ, chỉ phân chia từng khu viện cho mỗi phòng.

Viện của tam phòng nằm ở phía tây, là một khu viện nằm biệt lập, bình thường Tô thị ở đông sương phòng vô cùng sáng sủa. Vừa mới đi vào, Tô thị đã nhiệt tình kéo Triệu Ngưng đến ngồi ở ghế chủ vị.

Triệu Ngưng vội từ chối, chỉ ngồi ở ghế dưới. Nàng vốn không thân thiết với Tô thị, thấy bà ta đon đả như vậy trong lòng lại càng băn khoăn, nàng không hàn huyên dông dài mà nói thẳng vào vấn đề: “Di mẫu gọi A Ngưng đến đây là có gì sai bảo?”

“Cũng đâu có sai bảo gì. Chỉ là mấy ngày trước ta có tán gẫu với di phụ* của con, nói đến con cháu trong họ hàng, nhớ ra con và đệ đệ cũng đã lớn, nhất là con đã tới tuổi nghị thân rồi. Biểu tỷ của ta mất sớm, biểu tỷ phu cũng là người đoản mệnh, hai con không thể dựa vào ai chỉ còn mình ta là trưởng bối, cho nên muốn tìm cho con một mối hôn sự.” Tô thị nói đến giữa chừng thì sắc mặt phiền muộn, ra chiều tội nghiệp, nếu là một người không rõ sự tình đứng bên cạnh nhìn thấy, e sẽ cho rằng bà ta thật lòng suy nghĩ cho ngoại tôn nữ.

*Di phụ: Chồng của di mẫu.

“Con vẫn còn nhỏ, di mẫu không cần sốt ruột.” Triệu Ngưng cũng không như những cô nương nhà khác nghe đến chuyện hôn sự là đỏ mặt, chỉ bình tĩnh đáp. Mặc dù nàng và đệ đệ thay đổi hộ tịch, song cũng chỉ là trốn tránh qua ngày. Hai người dự định tích cóp tiền bạc vài năm, rời khỏi kinh thành đến một vùng lân cận, đổi hộ tịch sang một nơi không ai quen biết để bắt đầu lại từ đầu, cho nên cũng không suy xét đến việc hôn sự.

“Cũng đâu còn nhỏ, những nhà giống như chúng ta, có ai mà không sớm chọn mối tốt, bàn chuyện hôn sự chứ.” Tô thị nhìn làn da trắng trẻo, dung nhan động lòng của Triệu Ngưng, không khỏi thầm thở dài. Nếu không phải vì sự tình nguy cấp trước mắt, giữ con bé này làm thiếp cho nhi tử mình cũng không tệ. Nhưng việc trước mắt vẫn gấp rút hơn, Tô thị cười nói: “Con nghe ta nói đã, có mối hôn sự này, là Lục gia ở thành đông, thuở nhỏ đạt Trạng nguyên võ cử, bây giờ lại được Thánh thượng tín nhiệm. Gia cảnh tương tự con, phụ mẫu mất sớm không ai lo liệu hôn sự, tuổi tác hơi lớn năm nay đã hai mươi ba rồi. Có điều gả qua cũng không bị mẹ chồng quản giáo, không tệ.”

“Nếu là một mối hôn sự tốt như vậy, sao lại chịu đồng ý người có xuất thân như con, di mẫu đừng đùa nữa.” Triệu Ngưng không rành rẽ về các huân quý thế gia ở kinh thành, chỉ nghe lai lịch đối phương đã biết xuất thân của mình không với được tới, trong lòng càng thêm hoài nghi. Nàng ngồi một bên, nhìn vẻ mặt tươi cười khác hẳn vừa rồi của Tô thị, không khỏi giật mình: “Di mẫu nói người ấy họ Lục, là Lục gia nào vậy?”

Tô thị biết đứa ngoại tôn nữ này không dễ bị lừa, bèn nói thẳng: “Là Chưởng ty sứ Minh kính ty đương nhiệm, Lục Vân Kỳ.”

Lục Vân Kỳ, cái tên mà người trong thiên hạ nghe là khiếp sợ, Triệu Ngưng cũng có nghe danh, hơn nữa không chỉ ở kinh thành. Năm xưa phụ thân Lục Vân Kỳ là Lục Đại đảm nhiệm chức Tổng binh ở Vân Châu, sau khi đại thắng bị kẻ phản bội tố cáo mưu phản, triều đình triệu vào kinh hỏi tội. Trên đường về kinh Lục Đại bị thương nặng không thể trị khỏi, sau đó dân chúng dậy sóng phẫn nộ, ai cũng nghi ngờ Chưởng ty sứ Minh kính ty lúc đó là Thích Đồng thêu dệt tội danh hãm hại ông. Nhưng thân là ấu tử của Lục Đại, Lục Vân Kỳ không những không giải oan cho phụ thân mà ngược lại còn bái làm môn sinh của Thích Đồng, ở lại Minh kính ty.

Người Vân Châu hay tin, đều mắng Lục Vân Kỳ là kẻ bán phụ cầu vinh, bỏ rơi họ hàng, vứt bỏ thuộc hạ cũ, bội tín bất nghĩa. Triệu Ngưng sống ở Vân Châu từ nhỏ, đương nhiên đã nghe vô số lời đồn. Nàng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Tô thị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play