Nào ngờ lòng bàn tay trái của Lạc Vô Hối bỗng nóng lên, hiếm khi thấy hắn lộ ra vẻ kinh ngạc. Lâm Tam Thất nhìn những cánh hoa đỏ tản đi theo gió, cúi đầu, nhất thời không dám ngẩng lên.
Nàng vừa đập rơi đóa hoa sen đỏ trong tay hắn.
Ừm, dứt khoát, không chút lưu tình.
“Bốp” một tiếng, là tiếng thịt va vào nhau.
Chứ còn biết làm sao? Chẳng lẽ trơ mắt nhìn hắn hủy hoại ảo cảnh, để mình hồn phi phách tán?
Lâm Tam Thất giả vờ như không biết công dụng của đóa hoa sen đỏ ấy, ngượng ngùng rụt tay về, ánh mắt đầy vẻ áy náy, nhanh miệng cướp lời hắn, cười hì hì nói:
“Ây da, sao dễ mất thế nhỉ, ta chỉ đập có một cái thôi mà. Nhưng chẳng phải chỉ là một đóa hoa sen thôi sao? Đợi ra ngoài ta hái cho ngươi hoa hải đường, hoa hải đường còn đẹp hơn thế nữa.”
Lạc Vô Hối dùng ánh mắt như thể đang nói “Ngươi diễn giả quá rồi đó” để nhìn nàng.
Lâm Tam Thất cảm thấy sau gáy mình lạnh toát.
Thế nhưng hắn lại bất ngờ bật cười, nhìn nơ bướm buộc trên lòng bàn tay phải, chú ý đến một chữ nào đó, hơi khựng lại: “Ra ngoài?”
Nghe ngữ khí này, Lâm Tam Thất biết ngay hắn đang chế nhạo gì rồi.
Nhưng thế cục chưa định, ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra? Nhỡ đâu nàng thật sự tìm được cách phá giải ảo cảnh thì sao?
“Cho ta chút thời gian, không cần lâu đâu, thật đó, ta nhất định sẽ tìm ra cách phá giải.”
Khẩu khí quả quyết của nàng khiến Lạc Vô Hối hơi nhướng mày: “Được. Lấy một canh giờ ở đây làm hạn. Nếu không được... ta sẽ giết ngươi trước khi phá hủy ảo cảnh.”
Một canh giờ?
Thời gian này cũng ngắn quá rồi.
Lâm Tam Thất âm thầm lẩm bẩm xong câu đó trong bụng, vội như vừa chết đi sống lại mà kéo tay hắn, cụp mắt xuống, bước đến chỗ một gánh hàng bán giày gần đó: “Thành giao!”
Rồi lập tức chuyển giọng: “Chúng ta đi mua giày thôi.”
Chính giữa phố xá, trống nhạc vang rền.
Lầu các hai bên đường giăng đầy dải lụa đỏ.
Không đếm xuể bao nhiêu bàn tay đưa ra, người của Lý phủ bền bỉ rải giấy màu, bọn trẻ đứng bên đường nhặt lấy, thấy bên trên viết: Trăm năm hòa hợp, vĩnh kết đồng tâm.
Chữ viết nhỏ nhưng thanh tú mạnh mẽ.
Ký tên: Cửu Hạc.
Giấy màu tung bay từng đợt, bay qua đỉnh đầu họ, lướt qua vai, rồi lại rơi xuống.
Lúc này mặt trời treo cao, ráng chiều rực rỡ đỏ như lửa.
Ánh nắng kéo dài bóng họ, đổ xuống con đường lớn, tà áo lay động, từng bước ngược dòng mà đi.
Lâm Tam Thất nắm tay hắn rất chặt.
Đừng hỏi vì sao.
Hỏi thì nàng sẽ trả lời: sợ lơ là một cái là hắn biến mất luôn.
Tính khí nắng mưa thất thường của hắn khiến nàng có bóng ma tâm lý.
“Mua giày?” Lạc Vô Hối nhất thời không đề phòng, để nàng kéo đi.
Muốn giãy ra, nhưng mùi thơm nhàn nhạt của hoa hải đường theo gió thoảng đến, hắn lại nhịn xuống, mùi hương này hình như cũng không tệ.
Lâm Tam Thất nghe thấy thì quay đầu lại, cúi mắt liếc đôi chân trần trắng trẻo ẩn hiện dưới lớp áo chồng lớp, bất đắc dĩ nói: “Phải rồi, ngươi như vậy quá gây chú ý đấy.”
Ảo cảnh này rất chân thật.
Người trong ảo cảnh có thể thấy được họ, họ cũng thấy được người trong ảo cảnh, có thể chạm vào, có thể nói chuyện.
Khi nãy người đứng cạnh họ cứ nhìn chằm chằm, có người vì họ có dung mạo xuất sắc, có người lại thấy kỳ lạ vì Lạc Vô Hối đi trần chân xõa tóc đứng giữa đường.
Lâm Tam Thất không muốn tiếp tục nhận ánh nhìn như vậy từ người khác nữa.
Lạc Vô Hối hỏi nàng một câu rất thực tế: “Ngươi có bạc không?”
Ừm, hỏi trúng trọng tâm rồi đấy.
Lâm Tam Thất thật sự không mang theo bạc, lúc nha hoàn đến tìm thì nàng đang chuẩn bị đi ngủ, tất nhiên là đã tháo hết đồ đạc trên người.
Ai lại đi gặp người vào ban đêm mà còn đặc biệt đem theo túi bạc nặng trĩu? Nàng đâu có rỗi hơi đi khoe của hay mua sắm.
Nói tóm lại, hiện giờ nàng chỉ có một cây trâm ngọc mã não đỏ cài tóc là có thể dùng.
Lâm Tam Thất sờ lên cây trâm, định tháo nó ra.
Lạc Vô Hối nhìn vẻ mặt nàng là biết nàng định làm gì, đầu ngón tay trắng nõn lướt qua đôi giày bó mà gánh hàng bày ra.
Hắn vẫn mỉm cười, nhẹ giọng nhắc nhở: “Thứ lấy được trong ảo cảnh không thể mang ra ngoài, bằng không sẽ bị phản phệ, mất nhiều hơn được. Còn đồ của ngươi, lại có thể để lại trong này, cùng nó tan biến.”
Quá bất công rồi.
Lâm Tam Thất im lặng nhưng vẫn gật đầu dứt khoát, đưa trâm ngọc mã não đỏ cho người bán, cười hỏi: “Cây trâm này đổi một đôi được không?”
Dù sao cây trâm này đối với nàng cũng chẳng có ý nghĩa đặc biệt gì.
Trâm mã não đỏ giá trị chắc chắn cao hơn đôi giày, mắt người bán hàng sáng rực lên.
Y nuốt nước bọt, sợ nàng đổi ý, gật đầu như giã tỏi, vội vàng hỏi: “Được được, cô nương muốn đôi nào?”
Lâm Tam Thất liền lấy đôi mà khi nãy Lạc Vô Hối vừa chạm vào.
Nàng nâng tay, ống tay áo bằng lụa mỏng nhẹ như mây rủ xuống khẽ lướt qua cánh tay hắn, nụ cười dưới ánh nắng có phần mơ hồ: “Đôi này, thử xem có vừa không?”
Nửa câu đầu là nói với người bán, nửa câu sau là nói với Lạc Vô Hối.
Lạc Vô Hối đứng lặng một mình bên cạnh, ánh mắt dừng trên đôi tay nàng đang cầm đôi giày, nụ cười như suối trong không hại ai, nhưng lại do dự giữa việc quay người rời đi và đưa tay nhận lấy.
Cuối cùng, hắn mới nhận lấy đôi giày.
*
Ngoài ảo cảnh, mọi người nhìn Lâm Tam Thất và Lạc Vô Hối đang nằm trên giường, tay nắm chặt lấy tay, không sao tách rời, nét mặt ai nấy đều khác nhau.
Bạch Thiên Lưu không nhịn được mà nhìn sang Thẩm Khinh Phong.
Chỉ thấy sắc mặt Thẩm Khinh Phong nặng nề, từ khi người của Lý phủ phát hiện ra họ ngoài hành lang đã là như vậy, vẫn giữ nguyên trạng thái trước khi rơi vào ảo cảnh.
Dù đang ở hiện thực, hắn cũng đành bó tay.
May mà Lâm Tam Thất không đơn độc, còn có Lạc Vô Hối, pháp thuật của hắn thâm sâu khó lường, tính tình lại ôn hòa chu đáo, hẳn là có thể bảo vệ được nàng.
Lý lão gia đứng ngồi không yên, người xảy ra chuyện là ở trong phủ của ông.
Ông không thể chối bỏ trách nhiệm, nhưng lại không hiểu cái gì là ảo cảnh hay không ảo cảnh, do dự thật lâu mới hỏi: “Thẩm công tử, chuyện này nên làm sao bây giờ?”
Thẩm Khinh Phong trầm ngâm giây lát rồi đáp: “Ảo cảnh cần tìm cách phá giải từ bên trong. Nếu chúng ta can thiệp cưỡng ép từ bên ngoài, người bị mắc trong đó tuyệt đối không thể sống sót. Cho nên chỉ có thể chờ xem diễn biến.”
Lý lão gia phủ như chợt hiểu ra: “Thì ra là vậy.”
Bạch Thiên Lưu lặng im không nói gì.
Gần đây Lâm Tam Thất liên tiếp gặp chuyện, là trùng hợp… hay là... Nàng khẽ thở dài.
“Công tử, cẩn thận bậc cửa.” Một gia nhân đỡ một nam tử trẻ tuổi tuấn tú, đôi mắt bịt dải lụa xanh nhạt, chậm rãi bước vào.
Y ăn mặc giản dị, nhưng không che giấu được khí chất thanh đạm như trúc từ trong ra ngoài: “Cha, hạ nhân nói có khách tạm trú trong phủ gặp chuyện, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tuy nói chuyện chậm rãi, nhưng lại không khiến người ta thấy phiền.
Ngược lại còn mang theo chút khí tức mát lành dễ chịu.
Lý lão gia chỉ có một đứa con trai, vô cùng yêu thương, lại vì y bị mù hai mắt nên càng đau lòng: “Con tới làm gì, Cửu Nương đâu? Sao không ở bên con?”
Thẩm Khinh Phong nhíu mày, cùng Bạch Thiên Lưu liếc nhau một cái.
Chỉ một cái liếc là đã hiểu ý đối phương, cả hai đồng loạt nhìn về phía y, Thẩm Khinh Phong hỏi: “Cửu Nương?”
Nam tử quay đầu “nhìn” về phía phát ra âm thanh.
Tuy không hiểu vì sao bọn họ phản ứng lớn đến thế, nhưng đoán họ là khách tạm trú trong phủ nên vẫn dịu dàng giải thích: “Cửu Nương là thê tử của ta.”