Núi rừng hoang vu, âm khí dày đặc.

Mấy chục chiếc kiệu hoa do đám người giấy không có ngũ quan khiêng, lặng lẽ đi dọc theo con đường rừng u ám.

Bốn bề lặng ngắt như tờ, gió đêm từng đợt thổi qua, mơ hồ còn vẳng lại tiếng kèn ai oán và tiếng thú rừng gào rống đầy hưng phấn.

Kiệu hoa trang trí không hề qua loa, trân châu ngọc thạch đầy dải, vải đỏ như máu, bốn góc còn treo chuông bạc, theo nhịp kiệu đong đưa mà kêu leng keng không dứt.

Vừa nghe qua, tưởng chừng là lễ cưới hỷ sự đang rộn ràng. Nếu gạt đi thời khắc âm u quỷ dị cùng đám người giấy không ngũ quan kia, quả thực còn có chút dáng vẻ của một đại hộ nhân gia gả con xuất giá.

Từng tia sáng của mặt trang vụn vỡ soi xuống, kéo theo cả bóng kiệu in dài trên mặt đất.

Gió đêm bất chợt vén nhẹ rèm một chiếc kiệu, cành lá quanh đó khẽ run, bóng cây lờ mờ lay động.

Nhìn vào bên trong, mơ hồ thấy được một thiếu nữ vận phượng bào giá y, đoan tọa chính giữa, hai tay trắng nõn đeo đầy vòng vàng nặng trịch, giao nhau đặt trên đùi.

Tấm khăn voan đỏ viền tơ vàng theo chuyển động của kiệu mà khẽ đong đưa, đôi lúc để lộ nửa khuôn mặt, lờ mờ nhìn được đôi nét dung nhan.

Chỉ thấy được một đoạn cổ ngọc thon dài cùng đường nét chiếc cằm tinh tế nơi nàng.

“Cộc, cộc, cộc” tựa như có vật gì đập xuống mặt đất, âm thanh nặng nhẹ vừa phải, nhưng đủ để bất cứ tân nương nào ngồi trong kiệu đều nghe rõ.

Nếu các nàng còn có thể phát ra thanh âm, chỉ sợ đã khóc lóc thảm thiết không ngừng. Đáng tiếc, đám âm vật kia đâu cho cơ hội ấy miệng các nàng sớm đã bị phong bằng cấm ngôn chú.

Lâm Tam Thất nghe tiếng động lạ vang lên, tim trong ngực cũng không kìm được mà “thình thịch” đập loạn từng hồi.

Đây là một màn âm hôn do lũ âm vật bày ra mấy chục thiếu nữ chưa gả, lúc này đều khoác phượng y hồng bào, trở thành tế phẩm của nó. Không người tế nó, nó liền tự tế chính mình.

Thật đúng là nực cười thay.

Chẳng lẽ đây gọi là "tự thân động thủ, phong y túc thực"*? Giỏi thật đấy.

(*Tự mình ra tay thì đủ cơm áo — ý châm biếm)

Nàng thử động đậy đầu ngón tay, phát hiện căn bản không thể cử động.

Chậc, bị hạ chú định thân rồi, còn mong nhúc nhích nỗi gì?

Chỉ vì thức đêm đọc truyện mà xuyên thư được luôn ấy hả?

Vừa mở mắt, Lâm Tam Thất đã rơi vào nơi quỷ dị này, còn bị ép buộc buộc định với một hệ thống, bắt nàng đi công lược nam phụ phản diện Lạc Vô Hối trong cuốn《Vệ Đạo》.

Người nọ thoạt nhìn ôn hoà dễ gần, nhưng thực chất bên trong lại khó mà nói cho rõ... Nghe đâu đến hồi kết truyện hắn mới lộ ra bộ mặt thật.

Không chỉ nam nữ chính, mà cả đám độc giả cũng đều bị gạt thảm.

Về sau, hắn vì yêu mà không được, thậm chí còn định giết cả nữ chủ, đúng chuẩn phản diện tiêu biểu của năm.

Mà nàng lại xuyên thành nhân vật nổi tiếng vì thích tìm chết người chẳng hiểu sao vẫn sống tới tận đại kết cục.

Lâm Tam Thất không khỏi ngờ vực, chẳng lẽ là nhặt được vận may?

【Dữ liệu tải xong, kính xin ký chủ chú ý, nhiệm vụ chính thức bắt đầu.】

“Khoan đã, ta muốn hỏi, hắn... có giết ta không?”

Lâm Tam Thất cẩn trọng nghĩ lại, nữ chính có hào quang chủ tuyến còn suýt toi mạng, nàng đây chẳng có gì, chẳng phải sẽ chết rất thảm?

【Khả năng có. Tự lo liệu cho tốt.】

“…”

Lâm Tam Thất bị đưa tới nơi này, vốn là vì nguyên chủ tính tình tùy tiện, khắp nơi chạy loạn, chẳng may bị âm vật bắt đi, cuối cùng còn phải để nam nữ chính ra tay cứu giúp.

Nói cách khác, nếu sau khi xuyên thư không phát sinh hiệu ứng cánh bướm làm lệch quỹ đạo cốt truyện, thì nàng sẽ bình an vô sự, chỉ cần kiên nhẫn chờ người tới cứu là được.

Nghĩ thông điểm này, Lâm Tam Thất cũng không còn quá sợ hãi nữa.

Thậm chí còn có tâm tình đánh giá những thứ xung quanh.

Nàng khẽ hạ mi mắt đã được điểm son nhè nhẹ, liếc nhìn xiêm y trên người mình. Không thể không nói, thẩm mỹ của đám âm vật này cũng không tệ lắm.

Ít nhất là hợp khẩu vị nàng.

Chiếc hỉ bào thêu uyên ương bằng kim tuyến, rực rỡ như hoàng hôn, đến từng nếp gấp nơi tà áo cũng mềm mại khéo léo. Đai lưng khảm ngọc thắt nơi eo lạnh buốt, trên đó điêu khắc đôi bạch hạc quấn quýt bên nhau, sống động như thật.

Trên đỉnh đầu chắc còn đội không ít kim ngân hoa trâm, ái chà, nặng tới độ cổ nàng sắp gãy rồi đây này.

Bỗng, một làn hương quái dị âm lãnh theo khe hở kiệu hoa len lén tràn vào, chầm chậm lan ra.

Đây là mê hương do âm vật cố ý thả ra, nhằm mê hoặc các tân nương ngồi trong kiệu.

Đợi tới lúc chú thuật giữa đêm tự giải, các nàng sẽ tự kết liễu, không cần nó phải ra tay.

Thích xem người khác mặc hỉ phục rồi tự vẫn tập thể, là cái sở thích dở hơi gì thế này?

Nguyên tác không viết nhiều về đoạn này, chủ yếu để làm nổi bật sự tìm đường chết điên rồ của nữ phụ và năng lực của nam nữ chính. Cho nên Lâm Tam Thất cũng không rõ nguyên do thực sự.

Dẫu biết âm vật sẽ không đắc thủ, nàng vẫn lập tức nhịn thở. Ai mà biết hít phải có lưu lại di chứng gì không, tránh được thì cứ tránh.

Đáng tiếc, người thường nhịn thở chỉ được vài ba phút.

Cố nhịn tới mức mặt đỏ bừng, Lâm Tam Thất cuối cùng vẫn không nhịn được mà hít một hơi.

Làn hương quái dị kia như tranh nhau chen vào mũi, từng sợi từng sợi luồn vào, rồi thẳng thớm xộc xuống tận tim phổi.

Chết ta rồi!

Nam nữ chính sao còn chưa tới nữa?

Không tới ngay thì nàng chịu không nổi mất!

Mùi hương nên nhàn nhạt mới tốt. Hương quá nồng, dễ khiến người khó chịu, thậm chí phản cảm.

Cũng có thể bởi nàng biết là mùi hương có vấn đề, nên mới sinh ra kháng cự bản năng mãnh liệt như thế.

Kiệu hoa bỗng chậm lại, mấy người giấy khiêng kiệu dường như đã không còn chống đỡ nổi trọng lượng bên trong, lảo đảo mấy lượt, chuông bạc treo ở bốn góc lắc lư không ngừng.

Lâm Tam Thất "rầm" một tiếng đập vào vách kiệu, bộ diêu vàng kim trên đầu run lên bần bật, không đau thì là giả, nhưng nàng lại cười đến vui vẻ.

Chắc là nam chính và nữ chính đến rồi? Mong họ nhanh chút, sớm trừ được thứ âm vật này cho xong.

Mà tư thế của nàng lúc này, thật sự là... khó mà nói thành lời.

Mông từ lâu đã lệch khỏi đệm ngồi mềm mại, giờ thì xiêu vẹo kẹt trong góc kiệu, vừa vặn kẹt giữa khe hở, tấm vải đỏ phủ trên mũ phượng cũng sắp rơi.

Muốn bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu chật vật.

Gió đêm gào thét, tiếng gầm rống của dã thú lại im bặt.

Đúng lúc ấy, một giọng nữ như tiếng chuông gió bất ngờ vang lên, mang theo phẫn nộ:

“Ngươi là kẻ phương nào? Bổn cô nương khuyên ngươi chớ nên xen vào việc người khác!”

Ngay sau đó, Lâm Tam Thất đang bị xóc đến xây xẩm mặt mày liền nghe được mấy tiếng cười khẽ.

Trong tiếng cười ẩn chứa đôi phần nghịch ngợm, như đóa hoa xuân ngủ say, bên ngoài thuần khiết vô hại, mà trong lòng lại cất giấu ác ý, chỉ cần dính một chút là đủ để mất mạng.

“Ta không có hứng quản chuyện thiên hạ, chỉ là muốn tìm một người, hỏi rõ vài chuyện, không muốn làm hỏng chuyện tốt của ngươi.”

Giọng nói dễ nghe đến kỳ lạ, nghe xong như gió xuân phả mặt, khiến người ta cảm giác như thân tâm được gột rửa.

Chỉ là sao nghe thấy… có vẻ không đúng lắm?

Nam chính rõ ràng là người lòng mang thiên hạ, hành đạo trừ tà, sao lại chỉ cứu mình nàng, bỏ mặc những nạn nhân khác? Nếu không phải nam chính thì kẻ vừa đến là ai?

Lâm Tam Thất chớp mắt, vểnh tai lên nghe tiếp.

“Mơ tưởng!”

“Vậy sao?” Hắn đáp lại, giọng vô cùng bình thản, mà chính vì quá đỗi bình thản, lại mang theo tiếng cười vụn vặt, khiến người nghe sinh ra một tia điên cuồng khó phát giác,

“Vậy thì… hết cách rồi.”

Lời vừa dứt, cuồng phong nổi lên.

Trong chớp mắt, tiếng thét sắc nhọn, thê lương của nữ tử xuyên qua bóng cây, xé rách tầng mây, như móng tay dài cào mạnh lên tấm ván, rồi “rầm” một tiếng vật gì đó đập mạnh vào thân cây.

Người giấy khiêng kiệu trong nháy mắt tan rã, mảnh giấy rơi như lá khô vô hồn.

Kiệu hoa mất điểm chống đỡ, rơi xuống đất, bốn góc chuông bạc vỡ vụn.

Lâm Tam Thất nuốt nước miếng, nén đau, vẫn kiên trì dỏng tai nghe ngóng bên ngoài, dù một khắc trước đầu vừa bị đập đến choáng váng.

Chẳng bao lâu, không gian khôi phục yên tĩnh.

Một đôi giày vải đen thong thả bước qua nền đất phủ đầy mảnh giấy vụn, bóng dáng cao gầy từ tốn tiến về phía kiệu hoa đỏ rực, tay nhàn nhã m*n tr*n từng tấc chuông bạc ở bốn góc.

“Đinh đang đinh đang...” Chuông bạc vỡ vẫn khẽ rung.

Ngay lúc Lâm Tam Thất đang vô cùng bất an, màn đỏ kiệu hoa bị một bàn tay trắng nhợt, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vén lên.

Chỉ thấy hai ngón tay khẽ nắm lấy hỉ cái đỏ tươi, hơi dùng sức, dịu dàng kéo xuống trong khoảnh khắc đó, bốn mắt nhìn nhau.

Lâm Tam Thất lập tức nín thở.

Kẻ đang mỉm cười nhìn nàng là một thiếu niên, tóc buộc cao, mái đuôi ngựa nghiêng nghiêng rũ xuống vai, nửa người cúi vào kiệu, cùng nàng đối diện.

Lâm Tam Thất lặng lẽ đánh giá hắn.

Y phục đen tuyền ôm lấy eo thon rắn rỏi, đai lưng thêu chỉ bạc viền đỏ ôm gọn dáng người cao ráo, mắt sáng rỡ như đăng hoa.

Ngũ quan tuấn lãng, cả khuôn mặt như được ngâm trong xuân thủy, môi mỏng cong cong, dù không cười cũng có độ cong dịu dàng, trời sinh đã mang theo vài phần ôn nhu.

Không giống miêu tả của nam chính Thẩm Khinh Phong trong nguyên tác chút nào.

Chết tiệt, vậy rốt cuộc là ai đây? Lưng nàng bị ép vào vách gỗ cứng đến mức phát đau, nếu có thể làm mặt quỷ thì hẳn giờ nàng đã nhăn như khỉ rồi.

Quả nhiên, như để nghiệm chứng suy đoán của nàng, hệ thống lại lên tiếng.

【Nhằm đảm bảo nhiệm vụ công lược diễn ra thuận lợi, chúng ta đã có điều chỉnh: người đến nơi này trước là nam phụ phản diện Lạc Vô Hối, nam nữ chính sẽ đến sau.】

Mùi máu tươi lởn vởn bên người, lan tỏa không ngừng.

Lâm Tam Thất nhìn nửa khuôn mặt dính máu của Lạc Vô Hối, mí mắt không tự chủ mà co giật, nghiến răng nói với hệ thống:

“…Ta thật sự "rất" cảm ơn ngươi.”

【Không cần khách sáo, nên mà.】

Nguyên tác rõ ràng là nam nữ chính cứu nữ phụ trước, sau đó Lạc Vô Hối mới chậm rãi xuất hiện.

Không sai, công lược là định phải tiến hành, nhưng vừa lên sân khấu đã để họ “đơn độc” ở chung thì cũng quá vội vàng rồi? Có thể cho nàng chút thời gian thích ứng không?

Vừa đến đã phải đối mặt với hắn, tim nàng thật sự chịu không nổi đơn thuần là bị dọa thôi!

Chỉ vì ngón tay lạnh lẽo đến rợn người của Lạc Vô Hối đang đặt nơi cổ yếu ớt của nàng, như thể chỉ một cái khẽ siết là nàng về chầu tiên tổ ngay.

Lâm Tam Thất rất muốn nói một câu: Huynh đài, bình tĩnh chút nha.

Nhưng có vẻ như... mọi chuyện không đúng như nàng tưởng.

Chỉ thấy đầu ngón tay hắn nhẹ khẽ câu lấy, lôi ra một mặt Phật bằng ngọc sáng trong, cùng thứ trong tay hắn tựa hồ cảm ứng với nhau, phát ra ánh sáng đỏ.

Lạc Vô Hối hơi cong mày mắt, cười đến vui vẻ tột cùng, một giọt máu từ hàng mi đen dài rơi xuống, giọng điệu nhẹ nhàng như gió:

“Tìm được ngươi rồi.”

Nhìn hai chiếc mặt Phật y hệt nhau, Lâm Tam Thất chợt nhớ lại.

Nguyên chủ mồ côi từ nhỏ, được chưởng môn Tông môn Húc Lâm trong cửu đại môn phái thu dưỡng, sủng đến mức vô pháp vô thiên, thứ gì tốt đều cho nàng, mặt Phật này cũng là một trong số đó.

Chưởng môn lo nàng gặp nguy hiểm không tìm được người, nên mới cho nàng đeo vật này.

Như vậy, chỉ cần người còn sống, sẽ có thể cảm ứng, không lo không tìm ra.

Có lẽ chưởng môn Húc Lâm nghĩ thêm một người thêm một phần lực, lại vì trong phái có chuyện bận, nên ngoài nam nữ chính, còn tìm đến Lạc Vô Hối.

Nhờ hắn mang theo mặt Phật tới cứu người.

Dù sao hiện tại trong mắt mọi người, hắn chính là một công tử ôn hòa, hữu lễ, năng lực xuất chúng.

Hẳn là thế.

Chú thuật của âm vật đang dần mất đi hiệu lực, Lâm Tam Thất há miệng, phát hiện cuối cùng mình đã có thể nói chuyện:

“Ngươi đến cứu ta ư?”

Lạc Vô Hối mỉm cười:

“Không phải.”

Hệ thống hại ta nữa rồi!

Lâm Tam Thất đơ ra hai ba nhịp, cố khiến ánh mắt mình trông chân thành:

“Vậy… ngươi là?”

Ánh trăng thưa thớt xuyên rọi, như cánh bướm bay lượn, rơi xuống nửa khuôn mặt hắn, như đóa bạch đàm nở rộ trong đêm tối, tựa ôn nhu đã đến lúc tận cùng.

Hắn vẫn mỉm cười.

Lâm Tam Thất nhìn vào đôi mắt giả vờ ôn lương vô hại ấy, tim bỗng nghẹn lại:

Không đúng, không đúng rồi. Hắn sẽ không định lấy mạng nhỏ của nàng đấy chứ? Chẳng lẽ nguyên chủ từng đắc tội hắn?

Không thể nào, trước đó nguyên chủ với hắn chưa từng giao thiệp.

Nàng còn đang định mở miệng hỏi cho rõ, nào ngờ vừa ngẩng đầu thì… một gương mặt trắng bệch như xác chết đập thẳng vào mắt.

Nữ tử đứng phía sau Lạc Vô Hối, hai hàng huyết lệ từ mắt tràn xuống đến cằm, mắt nhắm nghiền mà vẫn như đang “nhìn chằm chằm” về phía nàng.

Đối phương cũng mặc hỉ phục đỏ, nhưng tả tơi rách nát, nàng ta liếm hàm răng trắng hếu, lại không bước lên, dường như còn kiêng kỵ điều gì.

May mà Lâm Tam Thất không có bệnh tim, nếu không e là đã đi đời nhà ma rồi: Đại tỷ à, ta đâu có thù với ngươi, hù người ta thế làm gì.

Nữ tử kia càng lúc càng tới gần.

Lâm Tam Thất chỉ cảm thấy đầu óc “bùm” một tiếng nổ tung:

“Ngươi… phía sau ngươi kìa!”

 

 

*sốp thíc nghe chiện ma nên cũng khoái mấy truyện có cảnh kinh dị heheh 🤣

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play