Đồng thời, ở trong ảo cảnh, sau khi mua giày xong, Lâm Tam Thất liền đến Lý phủ.

Xét thấy oán linh có liên quan đến Lý phủ mà ảo cảnh cũng bắt đầu từ đó, nên không chừng cách phá giải sẽ tìm được tại nơi ấy.

Khi họ đến Lý phủ, trước cửa treo cao dải lụa, đôi sư tử đá hai bên cũng buộc thêm hai đóa hoa đỏ thẫm.

Dàn nhạc phủ khăn đỏ vẫn đang thổi kèn sôna, tân lang được người đỡ xuống kiệu, vén rèm kiệu hoa, dìu tân nương bước ra.

Tân nương tuy lấy quạt hỉ che mặt, nhưng từ vị trí Lâm Tam Thất đứng có thể thấy rõ dung mạo nàng ta, một câu "khuynh quốc khuynh thành" cũng không phải là quá lời.

Hai nhà kết thân đều giàu có, cách ăn mặc của tân nương dĩ nhiên vô cùng hoa lệ.

Tóc búi cài đầy trâm phụng bằng vàng, dáng dấp yểu điệu thướt tha.

Chiếc hỉ phục đỏ được dệt bằng kim tuyến lấp lánh dưới ánh sáng, bên hông còn đeo ngọc bội cùng đủ loại linh lung trang sức, leng keng vang động.

Trang điểm của nàng ta vừa diễm lệ lại không mất vẻ thanh nhã, có thể gọi là "một nụ cười khuynh đảo lòng người", khiến Lâm Tam Thất thất thần trong thoáng chốc.

Thì ra ảo cảnh này lại liên quan đến đại hôn của công tử Lý phủ.

Trước khi bước vào ảo cảnh, nàng đã từng nghe nói Lý phủ có một vị công tử cầm kỳ thư họa đều tinh thông, tính tình ôn hòa, đối đãi với người rất mực hiền hậu.

Chỉ là chưa có dịp gặp mặt mà thôi.

Mà vị tân nương này chính là thê tử của Lý công tử, cũng là thiếu phu nhân Lý phủ đã từng sắp xếp chỗ nghỉ cho họ, khi đó nàng ta trang điểm nhẹ nhàng, không giống như bây giờ son phấn đậm đà.

“Cửu Nương.” Khi nắm lấy tay tân nương, công tử họ Lý dịu dàng gọi một tiếng.

Lâm Tam Thất trợn to mắt: Cửu Nương? Trước đây nàng còn tưởng Cửu Nương là tên của oán linh kia.

Nàng nhìn tân lang nắm tay tân nương, được người hầu dìu bước từng bậc đá, dưới lời chúc phúc của bao người cùng nhau vượt qua lò than.

Vài giây sau, nàng quay đầu cầu cứu Lạc Vô Hối: “Ngươi có thể đưa ta vào trong không?”

Kẻ biết thời thế mới là trang tuấn kiệt, lúc cần cúi đầu nhờ người thì phải cúi, bằng không chỉ dựa vào mình, chẳng biết sẽ phải đâm đầu vào bao nhiêu bức tường.

Nói trắng ra, chính là có lao động miễn phí thì cứ dùng cho khỏi uổng.

Hắn nhìn bóng lưng tân lang tân nương, thần sắc có chút trầm ngâm, nghe nàng nói xong liền quay sang nhìn nàng.

Giọng nói của thiếu niên ôn hòa như mưa nhẹ, ẩn chứa tâm tư nào đó, nhưng chỉ thoáng qua: “Ngươi thế này, có tính là được một tấc lại muốn tiến một thước không?”

Lâm Tam Thất tưởng Lạc Vô Hối không đồng ý, đang nghĩ không biết Lý phủ có cái lỗ chó nào không, thì hắn đã nắm lấy cánh tay nàng, thân hình khẽ động, liền đưa nàng vào trong.

Chỗ hai người biến mất, vài cánh sen đỏ bay lả tả rơi xuống.

Trong sân rộng lớn của Lý phủ có giăng mấy chục sợi chỉ đỏ treo những chiếc đèn lồng nhỏ xinh, chiếu sáng rực rỡ phía dưới.

Chữ “Hỷ” dán đầy khắp nơi, tiệc rượu chật kín khách khứa, tiếng nâng chén, trò chuyện rôm rả vang khắp đại sảnh.

Trên ghế chủ vị trong đại sảnh là Lý lão gia và Lý phu nhân , bên cạnh là cặp nến long phượng đang cháy, hương thơm lạ tỏa ra.

Tấm vải đỏ trải dài đến tận sảnh, tân lang tân nương bước đi trên đó.

Lâm Tam Thất kéo Lạc Vô Hối định chen vào, không ngờ mặt đất bỗng chấn động, ảo cảnh lập tức thay đổi.

Lúc này, nơi họ đứng là một gác lửng của một tửu lâu, nhìn xuống phía dưới.

Là một con phố kỳ quái.

Hai bên đầy rẫy sạp hàng, bảng hiệu cao thấp chen chúc, tiểu thương thì hình dạng quái lạ, có người đẹp tựa tiên nga, cũng có kẻ xấu đến mức chẳng khác cá mặt quỷ.

“Đây là Quỷ thị.” Lạc Vô Hối đột ngột mở miệng.

Lâm Tam Thất không thấy lạ khi hắn biết đây là đâu, dù gì hắn kiến thức uyên bác, chỉ là nàng thấy kỳ quái vì sao ảo cảnh lại liên quan đến Quỷ thị.

Hàng hóa mà tiểu thương bày bán thoạt nhìn không khác gì dân gian, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy khác thường bên trên đều có làn lục quang âm u lượn lờ.

Trên phố, một nữ tử với đôi mắt chảy đầy máu đen, mặc hôn phục, xiêu xiêu vẹo vẹo bước đi. Quỷ trong chợ đã quen sóng gió, liếc qua một cái rồi lại lo bán hàng.

Lâm Tam Thất nhận ra đó chính là oán linh đã xuất hiện đêm đó.

Chỉ thấy nàng ta đứng trước một lầu các đóng kín, giọng khàn khàn: “Tiểu nữ là Cửu Nương, thứ nữ nhà họ Cố ở thành Tồn Thiện, Thanh Châu, cầu được diện kiến Thánh Nhân của Quỷ thị một lần.”

Lâm Tam Thất cảm thấy đầu óc rối rắm, quay sang hỏi Lạc Vô Hối mặt không đổi sắc: “Ngươi nhìn ra được nàng ta bây giờ là người sống hay là quỷ không?”

“Người sống.” Hắn không chút do dự.

Người sống vào Quỷ thị làm giao dịch không phải chuyện lạ, dân gian cũng ngầm mặc định điều đó là hợp lý.

Có điều, đã gọi là giao dịch thì nhất định phải trả giá, mà ma quỷ buôn bán với người thì xưa nay chưa từng chịu thiệt.

Oán linh lúc sống cũng tên là Cửu Nương, tiểu thư nhà họ Cố, hiện giờ thiếu phu nhân Lý phủ, cũng gọi là Cửu Nương.

Lâm Tam Thất mơ hồ cảm thấy mọi chuyện không đơn giản, định mở miệng rủ hắn cùng đến xem thử, còn chưa kịp nói ra lời thì một luồng hàn ý đã xộc vào cơ thể.

Chết tiệt.

Bị quỷ nhập rồi.

Nàng nghe thấy con quỷ chui vào thân mình nói: “Ta đang thắc mắc vì sao trên tầng lại có mùi thịt người tươi mới, thì ra là ngươi, lại còn là hậu nhân của Lâm thị Tô Châu!”

Nói đến cuối, con quỷ kia bắt đầu kích động: “Đợi ta dùng thân thể ngươi mở ra Quỷ môn quan, thì một con quỷ vô danh như ta nhất định sẽ thanh danh điểu khởi!”

Lâm Tam Thất rất muốn nhắc hắn: không phải là “thanh danh điểu khởi” mà là “thanh danh tước khởi” mới đúng chứ.

Khó trách vô danh, đến thành ngữ cũng nói sai.

Nhưng mà… hậu nhân Lâm thị Tô Châu thì liên quan gì đến Quỷ môn quan? Thân thể bị chiếm giữ, nói chẳng được lời nào, nàng chỉ có thể hỏi thầm trong lòng.

Sau đó nàng nghe thấy con quỷ dùng giọng của mình nói với Lạc Vô Hối: “Ta xuống dưới xem một chút, ngươi ở đây chờ ta trở lại.”

Xong rồi, chuyến này chắc chắn là có đi không có về.

Lâm Tam Thất sốt ruột đến mức muốn mắng to một trận.

Đúng lúc nàng vừa xoay người, hắn liền giơ tay lên.

Đầu ngón tay lạnh như băng lướt từ gò má nàng xuống, chậm rãi miết qua cằm, trượt tới bên cổ, lòng bàn tay không hề có nhiệt độ người sống áp lên làn da ấm áp của nàng.

Tựa như là một cử chỉ thân mật giữa tình nhân.

Lâm Tam Thất hoảng hốt.

Lạc Vô Hối cúi đầu sát bên tai nàng, đôi môi mỏng chỉ cách vành tai chưa đến một tấc, bàn tay cảm nhận mạch đập dưới da, năm ngón tay lặng lẽ siết chặt.

Hắn mỉm cười khẽ nói: “Ra đây cho ta.”

Giọng điệu không gợn sóng như chứa thứ mê hoặc giống như hoa anh túc, chẳng rõ là mê hoặc Lâm Tam Thất, hay mê hoặc con quỷ đang trú trong thân thể nàng.

Đồng tử nàng co rút.

Hắn… thật sự nhận ra rồi. Nàng cảm động đến suýt khóc.

Nhưng con quỷ kia rõ ràng không nghĩ thế, vừa định nghiêng người bỏ chạy đã bị một bàn tay trắng bệch túm cổ lôi ra ngoài.

Nhanh đến mức quỷ quanh đó còn chưa kịp thấy rõ động tác của Lạc Vô Hối.

Ngay cả Lâm Tam Thất cũng thế, tim nàng đập liên hồi, cả người bị hất văng ra ngoài, loạng choạng mấy bước mới vịn được vào cây cột đỏ phía sau mà đứng vững.

Lũ quỷ xung quanh đều ngoái đầu nhìn sang.

“Rắc!” ngay trước mặt đám quỷ, Lạc Vô Hối dùng tốc độ nhanh đến mức người ta không kịp phản ứng bẻ gãy cổ con quỷ kia.

Máu đen thối rữa bắn tung tóe, đầu và thân con quỷ tách làm hai, đổ rạp xuống đất, chẳng mấy chốc liền tan thành hư vô.

Gương mặt hắn vẫn ôn nhu nhã nhặn dịu dàng như trước, bàn tay nhuốm máu lại càng tương phản rõ rệt với làn da trắng ngần.

“Giết quỷ rồi! Giết quỷ rồi!”

Một đám quỷ trong Quỷ thị bắt đầu hô hoán.

Ảo cảnh đã thực hóa, có thể giết người cũng có thể giết quỷ, nhưng sẽ không ảnh hưởng đến thực tại.

Nói cách khác, nếu ngươi giết một người vẫn còn sống trong hiện thực ở ảo cảnh này, sau khi trở về, người ấy vẫn sống.

Hơn nữa sẽ không nhớ được chuyện trong ảo cảnh, đám quỷ cũng thế.

Nhưng nếu người bước vào ảo cảnh chết đi, thì chính là thật sự chết, ảo cảnh biến mất cũng không thể thay đổi kết cục.

Điểm khác biệt là máu chảy từ mắt của lũ quỷ trong ảo cảnh và oán linh Cửu Nương đều là máu đen.

Lâm Tam Thất nhớ rõ máu của oán linh trong hiện thực vẫn là màu đỏ, xét về bản chất thì oán linh và quỷ cũng không có gì khác biệt.

Nàng chợt nghĩ ra điều gì đó, vội kéo lấy Lạc Vô Hối đang định tiếp tục giết quỷ, phấn khích nói: “Ta hình như tìm ra cách phá giải rồi!”

Bên mặt hắn được ánh đèn đỏ từ Quỷ thị chiếu lên, trông mềm mại lạ thường, nghiêng đầu nhìn nàng, đôi mắt như thấu rõ tất cả tâm tư.

Lạc Vô Hối khẽ cong môi cười: “Vậy sao.”

Đột nhiên, bốn phía trở nên tĩnh lặng, không phải vì họ, mà bởi tiếng bước chân trầm ổn mà chậm rãi vang lên.

Có người đang bước từng bước một trên cầu thang gỗ, dần dần tiến đến.

Rẽ qua khúc quanh nơi đầu cầu thang, đập vào mắt bọn họ là một thiếu niên mặc hắc y, tóc đen buộc cao, tay cầm một khúc xương trắng đùa nghịch.

Lâm Tam Thất trực giác cảm thấy người này không lớn tuổi, nhìn bề ngoài có vẻ ngang ngửa với Lạc Vô Hối đứng bên cạnh nàng.

Hắn nghiêng đầu nhìn sang, mỉm cười hỏi: “Ai dám tới Quỷ thị gây rối thế?”

Vừa nói vừa dùng khớp ngón tay gõ nhè nhẹ vào khúc xương trong tay, phát ra âm thanh đều đều khiến người nghe rợn tóc gáy.

Thân hình hắn cao ráo, đeo một chiếc mặt nạ đồng xanh, che nửa gương mặt, thoạt nhìn có phần quái dị, nhưng lại mang theo một nét mị hoặc đầy thần bí.

Sau khi nhìn rõ mặt Lạc Vô Hối, ánh mắt hắn thoáng lướt qua một tia kinh ngạc, rồi chuyển sang vẻ thích thú.

Hai người… giống nhau như đúc.

Lũ quỷ quanh đó vừa nhìn thấy thiếu niên kia, lập tức ngoan ngoãn như mèo.

Một tiểu quỷ bước ra nói: “Chính là bọn họ! Vào Quỷ thị rồi còn giết quỷ! Quỷ vương, ngài nhất định phải làm chủ cho chúng ta!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play