“Là ta tìm thấy nàng trước, các ngươi định cướp người sao...”

Lạc Vô Hối thu tay lại một cách nghiêm túc, nụ cười yêu mị, ánh mắt nhìn Lâm Tam Thất, nhưng lời lại nói với nha hoàn đang đứng sau lưng nàng.

Giọng điệu thong thả chậm rãi, ẩn ẩn mùi nguy hiểm.

Lâm Tam Thất như cảm giác được điều gì đó, bất chợt quay đầu nhìn về nha hoàn đang cúi gằm mặt xuống.

Còn chưa kịp nghĩ tiếp, trời đất quay cuồng, nàng như bị một sức mạnh nào đó mạnh mẽ hất tung, đầu óc trống rỗng, cảm giác nghẹt thở tràn ngập lồng ngực.

Chớp mắt mở ra, đã không còn ở Lý phủ nữa.

Tiếng kèn đám cưới vang lên, chậm rãi truyền vào tai.

Con đường náo nhiệt hân hoan, đội ngũ đón dâu rầm rộ tiến lên, gần như không thấy điểm cuối, gương mặt mọi người đều rạng rỡ vui mừng.

Trống nhạc vang trời, tiếng người ồn ào, những mảnh giấy màu sắc rơi lả tả đầy trời.

Tựa như một trận mưa màu rực rỡ giáng xuống, rơi lất phất lên những người đứng trong cảnh mà chẳng phải là người trong cuộc.

Lòng bàn tay Lâm Tam Thất lạnh ngắt, bên cạnh truyền đến hàn khí không thể coi thường.

Xong rồi, nàng thầm thấy không ổn.

Nhưng dù thế nào cũng phải đối mặt, Lâm Tam Thất gắng điều chỉnh hô hấp, cứng đờ quay đầu nhìn sang.

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền tê rần cả trán.

Dung mạo Lạc Vô Hối nhã nhặn, khí chất xuất chúng, hàng mi lãnh đạm rũ, cúi đầu nhìn hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau của hai người.

Cảm nhận được ánh mắt nàng, hắn ngẩng lên, nụ cười như gió xuân, chỉ là quá mức giả tạo, nhưng vẫn đẹp đến kinh người: “Còn muốn nắm tay tiếp sao?”

Cái... cái này hoàn toàn không thể trách nàng!

Lâm Tam Thất cảm thấy lúc bị ném ra, bản năng nắm lấy thứ gì đó, ai ngờ một nắm liền nắm trúng… Lạc Vô Hối.

Tim nàng đập như nổi trống, nhát gan, vội vàng buông tay ra, lảng sang chuyện khác: “Đây là đâu?”

Đôi tay đang đan chặt lập tức tách ra.

Từng luồng gió lạnh xuyên qua kẽ tay Lạc Vô Hối, hắn nghiền nhẹ đầu ngón tay, như muốn chà sạch chút ấm áp còn sót lại.

Thật ra Lâm Tam Thất cũng không hối hận vì đã túm trúng hắn, nếu không giờ nàng phải một mình tới nơi quái dị này, dù hắn có nguy hiểm hơn đi nữa…

Nhưng nàng không muốn một mình.

Lạc Vô Hối hơi ngẩng cằm, ra hiệu cho nàng nhìn về đại lộ, giọng nói mang theo hứng thú không che giấu: “Đây là ảo cảnh, nếu ta đoán không lầm, là do Cửu Nương mà ngươi nói dựng nên.”

Thì ra là ảo cảnh.

Trong nguyên tác có nói, nam nữ chính từng tiến vào một ảo cảnh do âm vật tạo thành.

Sau đó trải qua hàng loạt sự kiện, tình cảm tăng vọt, cùng nhau vượt nạn, đến mức sau khi ra ngoài, nữ phụ cũng không phá nổi quan hệ giữa họ, ngọt ngào kéo dài vài chương.

Nhưng sao tình tiết này lại rơi trúng nàng?

Lâm Tam Thất chống trán, hơi chút mệt tâm, nghĩ thầm bản thân mà còn sống sót ra khỏi ảo cảnh thì đã phải âm thầm mừng rỡ rồi, nhưng nếu cơ hội đã tới, thì dẫu sao cũng nên thử một lần.

Nàng nghe ra giọng hắn có gì đó không đúng, hình như... hơi hưng phấn?

Nhưng cụ thể vì sao thì không rõ, nàng nhìn quanh, không thu được thêm đầu mối gì, đành hỏi: “Vậy chúng ta sẽ thế nào?”

“Chết trong ảo cảnh.”

Lạc Vô Hối không để tâm lắm, xòe tay đón lấy những mảnh giấy màu rơi từ trời xuống: “Hoặc tìm được cách phá giải ảo cảnh để rời đi. Chỉ tiếc là ảo cảnh vô dụng với ta.”

Nàng không hiểu lắm: “Sao gọi là vô dụng với ngươi? Ngươi chẳng phải cũng đang ở trong đây sao?”

Lạc Vô Hối bóp nhẹ mảnh giấy màu, nó lập tức hóa thành tro.

Hắn nửa thật nửa đùa: “Ảo cảnh vô dụng với kẻ từng chết qua một lần. Ta đã chết một lần rồi, chỉ cần đợi ảo cảnh kết thúc là có thể bình an ra ngoài, còn ngươi thì…”

Lâm Tam Thất sững người khi nghe đến “ta đã chết một lần”.

Chữ “chết” đó, là chết tâm hay chết thân? Nhìn hắn đứng sờ sờ ở đây, nàng cảm thấy có lẽ là chết tâm.

Nhưng hỏi thì chắc chắn không hỏi được rồi.

Có hỏi cũng không được trả lời.

Vậy nên nàng chọn tiếp tục nghe hắn nói.

Lạc Vô Hối cười khẽ, hai cánh môi mỏng khẽ chạm, tiếp lời: “Còn nếu ngươi không kịp tìm được cách phá giải trước khi ảo cảnh kết thúc, thì sẽ tan thành tro bụi trong ảo cảnh này.”

Giọng nói rất nhẹ, rơi vào hư không rồi hòa vào tiếng kèn trầm bổng kia.

Trên con phố dài, một nam tử mặc hỉ phục đỏ thẫm, mắt bịt một dải lụa xanh, thân hình thẳng tắp như tùng bách, ngồi thẳng lưng trên lưng ngựa, được gia nhân dắt đi về phía trước, khóe môi mang theo nụ cười.

Lâm Tam Thất liếc mắt nhìn một cái.

Rồi lại không nhịn được mà nhìn lần nữa, chắc là bị bầu không khí náo nhiệt của hôn lễ trong ảo cảnh này làm cho lây nhiễm.

Một phụ nhân đứng cạnh nàng nhỏ giọng bàn tán: “Lý công tử này thật si tình, không chỉ cầu đạo sĩ lấy đôi mắt mình trao cho Cố tiểu thư, còn muốn thành thân với nàng ấy.”

Có người phụ họa: “Đúng thế, Cố tiểu thư thật có phúc khí.”

Mảnh giấy bay tán loạn bị gió cuốn xuống mặt đất, lăn tròn, bị đoàn rước dâu và người xem giẫm lên, sắc màu sạch sẽ cũng nhuốm bẩn.

Nghe chuyện thiên hạ thì thôi, Lâm Tam Thất cũng chẳng để tâm.

Nhưng nghe xong lời Lạc Vô Hối, nàng quyết định sau này buổi tối mà muốn ra khỏi cửa thì nhất định phải gieo quẻ trước, xem có hợp xuất hành hay không.

“Vậy... vậy ngươi định chờ đến khi ảo cảnh kết thúc rồi rời đi sao?”

Nụ cười nơi khóe môi Lạc Vô Hối càng sâu: “Không, ta muốn hủy diệt ảo cảnh này, lười chờ.”

Lười chờ?

Người có thực lực đều nói chuyện kiểu này sao? Lâm Tam Thất khóc không ra nước mắt.

Nếu ảo cảnh bị phá hủy mà nàng vẫn chưa tìm được cách giải, chắc chắn cũng sẽ toi đời, dù sao nàng đâu phải là hắn.

Thế thì không được, tuyệt đối không được.

Tim Lâm Tam Thất run lên một cái, nàng cố gắng nặn ra nụ cười: “Này, đừng kích động, coi như xem một vở kịch đi, chờ thêm chút nữa thì có sao đâu.”

Hắn hơi nghiêng đầu nhìn nàng, trong lời nói có một loại kho*i c*m, thỏa mãn mà nàng không sao hiểu nổi, cũng chẳng thể cảm nhận được.

“Khoảnh khắc ảo cảnh bị phá hủy, thứ tạo ra ảo cảnh cũng sẽ bị phản phệ, đau đớn như vạn tiễn xuyên tim, như hàng trăm móng vuốt cào xé tâm can, kiến gặm cắn từng tấc da thịt, đau đến mức không kìm nổi mà phải r*n rỉ.”

Con ngươi đen nhánh của Lạc Vô Hối đảo nhẹ, mỉm cười: “Chỉ cần nghĩ đến thôi, ta đã sắp không nhịn nổi rồi.”

Lâm Tam Thất: “…………”

Hắn lại gọi kẻ tạo ra ảo cảnh là “thứ kia”?

Thôi được, tạo ra ảo cảnh là oán linh mà.

Đích thực không phải người, gọi là “thứ” cũng tạm chấp nhận, Lâm Tam Thất miễn cưỡng gật đầu trong lòng.

Oán linh tạo ra ảo cảnh tuyệt đối không ngờ tới mình lại vướng phải một tên điên, mà còn là kẻ điên đủ sức phá vỡ ảo cảnh nhưng nàng nhất định phải ngăn hắn lại.

Phải tranh thủ thời gian cho mình đi tìm cách phá giải chứ?

Đoàn rước dâu đi ngang qua hai người, Lâm Tam Thất chẳng còn tâm trí đâu mà nhìn.

Nàng cố thuyết phục Lạc Vô Hối đổi ý: “Ảo cảnh tuy vô dụng với ngươi, chỉ cần chờ là có thể ra ngoài, nhưng nếu ngươi cưỡng ép phá vỡ nó… chẳng phải sẽ bị thương sao?”

“Thì sao? Ta không thích bị sắp đặt.”

Ánh mắt hắn quét qua tất cả cảnh tượng huyên náo này, đầu ngón tay khẽ động, một luồng ánh sáng hiện ra, nở rộ thành một đóa hồng liên rực rỡ chói mắt, lơ lửng giữa lòng bàn tay, lung lay giữa không trung, như thể giây tiếp theo sẽ được ném thẳng lên trời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play