Chuyện ban ngày cứ thế mà trôi qua.

Đêm đến, trăng treo cao, khắp nơi nơi trong hành lang đều treo đèn lồng đỏ.

Trong phòng, Lâm Tam Thất đã thay bộ hỉ phục vướng víu kia.

Nàng khoác một chiếc váy lưu tiên màu xanh trắng mà Lý lão gia sai người đưa tới, khiến làn da nàng trông như bạch ngọc được dòng suối mát dịu tưới qua.

Khóe mắt liếc qua, nhìn thấy đai lưng của bộ hôn phục treo bừa lên giá gỗ khắc, nhẹ nhàng đung đưa. Nàng đưa tay với lấy, vuốt ve con hạc trắng được chạm trổ trên đó.

Giống thật quá.

Chắc cũng đáng giá không ít bạc.

Xem xong, Lâm Tam Thất lại đặt về chỗ cũ.

Không mấy hứng thú.

Đi theo bọn họ, không phải lo không có bạc tiêu.

Lâm Tam Thất xoay người, nằm sấp xuống giường.

Tối qua nàng bị giày vò cả đêm, lưng còn bị đập vào tấm ván trong kiệu hoa, muốn trở mình lại sợ đè lên chỗ đau, nàng bực bội rên vài tiếng.

Cuối cùng vẫn nằm sấp như cũ.

Đầu vùi vào chăn gối mềm mại, trông như con mèo nhỏ bị đánh, nàng vốn có thói quen trở mình khi ngủ, giờ bị ép nằm im một chỗ, bực muốn chết, đến giấc ngủ yên ổn cũng không có.

Nằm lâu một tư thế, thật sự rất khó chịu.

【Ký chủ, nhiệm vụ có thưởng, hoàn thành sẽ được nhận phiên ngoại về phản diện Lạc Vô Hối trong cuốn tiểu thuyết Vệ Đạo, có muốn nhận không?】

Hệ thống đến không dấu vết, đi không tiếng động, Lâm Tam Thất cũng dần quen rồi.

Nàng ngẩng đầu ra khỏi chăn, mặt nhỏ bị ép đến đỏ ửng, hít vài hơi không khí mới, nghĩ một chút rồi hỏi: “Trong nguyên tác có viết phiên ngoại về phản diện Lạc Vô Hối sao?”

Lúc nàng đọc tiểu thuyết là trên một trang web lậu, khi đó Vệ Đạo đã hoàn rồi, mấy đoạn phiên ngoại cũng chẳng nhắc gì đến hắn, toàn là nam nữ chính sinh con dưỡng cái.

Toàn là mấy đoạn nhật ký sinh hoạt, khiến Lâm Tam Thất đọc mà ngáp ngắn ngáp dài.

【Có chứ, bản in giấy có thêm ba vạn chữ phiên ngoại về Lạc Vô Hối.】

Ồ đúng rồi, quên mất còn có bản in nữa.

Đang lo không có cơ hội hiểu thêm về Lạc Vô Hối đây.

Lâm Tam Thất ngồi dậy, chán chường vuốt phẳng chăn đệm mình vừa làm nhăn: “Ta nhận, nhiệm vụ là gì?”

【Hôn Lạc Vô Hối.】

“….” Lâm Tam Thất có lý do để nghi ngờ hệ thống lại đang đào hố chôn mình, nhiệm vụ này người bình thường làm nổi chắc? Nàng e là còn chưa kịp lại gần Lạc Vô Hối đã bị giết rồi.

Máu tươi bắn ba trượng, thi cốt vô tồn!

Hình ảnh đó quá đẹp, nàng không dám tưởng tượng.

Thế là Lâm Tam Thất lại đổ người nằm sấp xuống giường như con cá mặn, uể oải phẩy tay: “Thôi bỏ đi, ta hối hận rồi, không nhận không nhận không nhận.”

Chuyện quan trọng phải nói ba lần.

【Ký chủ có thể hôn trộm.】

Lâm Tam Thất nhịn rất lâu cuối cùng cũng không nhịn nổi, trợn trắng mắt: “Ngươi dùng cái đầu chỉ có IQ 30 của ngươi nghĩ thử xem, chuyện đó có khả năng sao?”

IQ bị xúc phạm, hệ thống cũng không tức giận.

【Đã nhận nhiệm vụ thì không thể hối hận, cần hoàn thành trong thời hạn quy định, ký chủ còn nửa tháng nữa, nếu không sẽ bị trừng phạt.】

Tức đến nắm tay siết chặt, Lâm Tam Thất nghẹn đến suýt không thở nổi, đấm giường mấy cái để xả giận, nghiến răng ken két: “Sao ngươi không nói từ đầu?”

【Ký chủ không hỏi nha.】

Đang lúc Lâm Tam Thất còn định lý luận tiếp với hệ thống thì “cốc cốc cốc” cửa phòng bị người ta gõ.

Một bóng người thướt tha phản chiếu lên giấy dán cửa: “Lâm cô nương nghỉ ngơi rồi sao? Bạch cô nương có chuyện muốn gặp ngài, sai nô tỳ đến dẫn ngài đi.”

Phòng này là do thiếu phu nhân Lý phủ sắp xếp.

Không biết là vô tình hay cố ý, Thẩm Khinh Phong và Bạch Thiên Lưu ở một viện khác, còn nàng thì lại ở cùng viện với Lạc Vô Hối.

Bạch Thiên Lưu tìm nàng?

Lâm Tam Thất lật người xuống giường, xỏ giày, bước đến bàn trang điểm cầm lấy một cây trâm mã não đỏ tùy ý vấn tóc lên.

Vừa đẩy cửa, liền thấy một tiểu nha hoàn áo lục, tóc chải hai bên đối xứng, chỉ cài mấy cây trâm đơn giản, mộc mạc mà không luộm thuộm.

“Làm phiền ngươi rồi.” Lâm Tam Thất ngáp một cái, bước ra ngoài.

“Lâm cô nương chớ khách khí.”

*

Ánh nến lay động, tia sáng lờ mờ hắt qua khung cửa sổ, Lạc Vô Hối đã thả tóc, vài sợi rủ bên má, dải lụa đỏ rực đặt bên cạnh chân nến.

Hắn khom nhẹ người, ngón tay thon dài cầm lấy cây bút, tay còn lại giữ một chiếc mặt nạ gần hoàn thành.

Ngòi bút dính chu sa chấm lên miệng mặt nạ, từng chút từng chút tô đều, nền đen viền đỏ, sắc môi đỏ rực khiến chiếc mặt nạ càng thêm dữ tợn khát máu.

Tựa như Tu La vừa ăn xong người, máu me đầy miệng.

Mà gương mặt nghiêng của Lạc Vô Hối lúc ngồi trên ghế La Hán gần cửa sổ kia lại bi mẫn như thần Phật.

Bóng nến lay động theo gió, che mờ dung nhan hắn.

Chỉ trong khoảnh khắc, Phật và Quỷ thay nhau hiện hình, bóng lúc có lúc không, làn da thần Phật như bị lột bỏ, chỉ còn lại một gương mặt tinh xảo mà tái nhợt.

Có vẻ tô chưa hài lòng, Lạc Vô Hối đặt bút xuống.

Hắn đổi sang dùng đầu ngón tay chấm chu sa, bôi lên môi mặt nạ, tỉ mỉ xoa đều, đến khi hài lòng mới thu tay lại, ngắm nghía chiếc mặt nạ u tối quỷ dị kia.

Bóng dáng thiếu nữ vượt qua cửa sổ, chiếu vào trong phòng.

Lạc Vô Hối vẫn chưa buông chiếc mặt nạ vừa làm xong, ngẩng đầu, mỉm cười nhìn người đột ngột xuất hiện, cũng không chủ động lên tiếng, chờ nàng mở miệng.

Ghế La Hán hướng thẳng ra hành lang, tiểu nha hoàn dẫn Lâm Tam Thất đi tìm Bạch Thiên Lưu nhất định phải ngang qua đây.

Thấy hắn cúi đầu chăm chú mày mò thứ gì đó, nàng liền rẽ chân sang bên, tò mò ghé người vào khung cửa sổ: “Lạc công tử, đây là mặt nạ do ngươi làm sao?”

Bất kể lúc nào nơi đâu, nàng cũng phải tranh thủ xoát cảm giác tồn tại.

Yêu từ cái nhìn đầu tiên là chuyện không thể rồi, thì nàng chọn phương án lâu ngày sinh tình, tình cảm chẳng phải đều do ở bên nhau mà thành sao? Lâm Tam Thất tuy chưa có kinh nghiệm thực chiến, nhưng lý thuyết vẫn khá vững.

Do góc độ nên nàng không nhìn thấy mặt trước của mặt nạ.

Đêm tối sâu thẳm, hải đường trong sân nở rực rỡ.

Hương hoa cũng theo gió lan vào phòng.

Tóc nàng bị gió thổi rối, sợi tóc rơi xuống môi rồi lại bị nàng vén đi, đuôi tóc còn hơi ướt, nói chuyện thì mắt lại cong cong, chuyên chú nhìn hắn.

Lạc Vô Hối mỉm cười nhìn nàng: “Muốn xem không?”

Lâm Tam Thất chỉ tiện miệng hỏi thôi, thấy hắn không phản cảm với lời bắt chuyện của mình, liền ngứa ngáy định đưa tay qua, đưa được nửa chừng thì lại rụt về.

“Sao vậy?” Lạc Vô Hối mân mê lớp chu sa chưa khô hẳn trên mặt nạ, dịu dàng hỏi.

Ánh mắt vô tội ấy, không biết đã lừa được bao nhiêu người.

Tất nhiên, trừ nàng ra.

Lâm Tam Thất lập tức đứng thẳng dậy, xác nhận đã giữ được khoảng cách an toàn mới nở một nụ cười giả lả: “Bạch tỷ tỷ vẫn đang đợi ta, để hôm khác ta lại ngắm kỹ hơn.”

Vừa rồi sao lại không nghĩ đến chứ, giữa đêm khuya làm mặt nạ, đúng là âm u rợn người, trực giác mách bảo nàng nên tạm thời tránh xa thì hơn.

Lạc Vô Hối cũng không miễn cưỡng, nhưng nét cười nơi chân mày đuôi mắt lại càng thêm đậm.

“Bạch cô nương tìm ngươi à?” Hắn lơ đãng thu ánh mắt về, độ cong nơi khóe môi không thay đổi, thong thả vuốt ve chiếc mặt nạ mà mình dốc lòng chế tác.

Ngón tay như vô tình luồn vào hốc mắt trống rỗng của mặt nạ, rồi lại rút ra.

Lâm Tam Thất nhìn động tác đó, không kìm được đưa tay sờ lên mắt mình: “Ừm, vậy ta đi trước nhé, Lạc công tử nghỉ ngơi sớm một chút.”

Nói xong câu đó, nàng vội vàng quay lưng.

Không đi bây giờ thì còn đợi khi nào?

Mới đi được mấy bước, một cơn gió lướt qua, thổi tung những sợi tóc lòa xòa trước trán nàng. Mở mắt ra, nàng đã thấy Lạc Vô Hối đứng chắn ngay trước mặt, tóc dài buông xõa, chân trần không giày.

Hắn đột nhiên áp sát, tà áo đen va vào vạt váy lưu tiên xanh trắng của nàng, chạm rồi tách, tách rồi lại quấn lấy nhau.

Lạc Vô Hối đem đầu ngón tay còn vương chu sa đặt lên môi nàng.

Chu sa thượng hạng tỏa ra hương thơm nhè nhẹ, Lâm Tam Thất nuốt khan một ngụm nước bọt, tim đập như trống trận. Nàng tất nhiên không nghĩ hành động này của hắn là có tình ý nam nữ gì.

Nhưng chính vì không có mới đáng sợ!

“Đi gấp vậy làm gì?” Hắn khẽ bật cười, giọng như cười mà không phải cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play