Lão gia nhà họ Lý ngồi trong đại sảnh uống trà, y bào hoa quý, kim quan vấn tóc, bên hông đeo ngọc bội.
Dung mạo đã trải qua rửa rèn của năm tháng, để lại dấu vết chẳng thể xóa nhòa, nếp nhăn phủ khắp mặt, chi chít như khe rãnh.
Có điều vẫn còn có thể nhìn ra hồi trẻ từng là nhân vật không tầm thường, cộng thêm khí chất danh môn quý tộc toát ra khắp người, chỉ liếc một cái liền biết tuyệt đối không phải hạng tầm thường.
Lâm Tam Thất nhìn quanh đại sảnh, suýt nữa bị lóa mù mắt.
Ngọc trụ chạm trổ, phù quang rực rỡ, tấm bình phong dài phía sau bàn ghế đều được thêu viền chỉ vàng, màn lụa thả xuống, nhẹ nhàng lướt qua thảm nhung dưới đất.
Người vừa bước lên, giày liền lún vào lớp thảm.
Cảm giác như giẫm lên bông.
Lò hương nghi ngút khói, hương trầm nồng đậm lan tỏa khắp từng góc đại sảnh, gió thổi qua cửa liền khiến chuông bạc treo dưới xà thấp ngân vang leng keng.
Thật có tiền.
Đầu óc nàng bây giờ chỉ còn ba chữ này.
Có điều tiếng chuông này lại khiến nàng nhớ đến chuông bạc treo bốn góc hoa kiệu đêm qua, chẳng biết vì sao, không thích lắm.
Lâm Tam Thất giẫm lên lớp thảm dày, đứng không vững, nghiêng người sang một bên. Bạch Thiên Lưu nhanh chóng đỡ lấy nàng, thái độ có hơi cứng nhắc: “Không sao chứ, cẩn thận chút.”
Đối mặt với thái độ ngượng ngập này của Bạch Thiên Lưu, Lâm Tam Thất tỏ vẻ thấu hiểu.
Ai mà có thể thật lòng không chút khúc mắc với một nữ tử thường xuyên dùng lời lẽ để chèn ép bản thân, lại còn thích người trong lòng của chính mình chứ?
Nguyên chủ rõ ràng biết Thẩm Khinh Phong thích là Bạch Thiên Lưu, thế mà cuối cùng vẫn ép hắn cưới mình, nói gì mà “dưa xanh ép không ngọt, nhưng giải khát”.
Thật sự là cạn lời.
Nam nữ chính vì chuyện này mà dây dưa hơn cả trăm chương, khiến Lâm Tam Thất đọc mà gần như không chịu nổi, chỉ muốn xuyên thư, giết chết nữ phụ trùng tên trùng họ với mình này.
Không ngờ, đúng là xuyên thật rồi.
Nhưng nàng lại xuyên thành chính nhân vật nữ phụ mà mình muốn giết kia.
…Xem ra ông trời nghe nguyện vọng, chỉ nghe nửa đầu.
Muốn giết mình là không thể rồi, nàng còn phải liều mạng sống sót nữa là khác.
Có điều Lâm Tam Thất đối với Thẩm Khinh Phong thì không có chút ý gì, vẫn là fan CP của nam nữ chính, ánh mắt thẳng thắn không né tránh mà nhìn Bạch Thiên Lưu, đầy thành ý: “Cảm ơn Bạch tỷ tỷ.”
Bạch Thiên Lưu ngược lại giống như bị bỏng tai, nhanh chóng thu tay về, lại khôi phục vẻ lạnh nhạt, chỉ “ừ” một tiếng rồi tiếp tục đi về phía trước.
Trước đây Lâm Tam Thất cũng không phải chưa từng gọi nàng ấy là “Bạch tỷ tỷ”.
Chỉ là nghe vào không giống, trước kia phần lớn đều kèm theo chua ngoa mỉa mai, còn bây giờ hình như chẳng mang ý gì, đơn thuần chỉ là một cách xưng hô.
Bạch Thiên Lưu có phần không thoải mái.
Lâm Tam Thất nhìn vành tai nàng ấy hơi đỏ, không khỏi cảm thán, nữ chính cũng dễ công lược quá đi, chỉ cần người ta đối xử tốt một chút là mềm lòng.
Cũng vì thế mà nguyên chủ mới có thể lần này qua lần khác đâm dao vào tim nàng ấy.
Thật đáng thương.
Thấy bọn họ vào sảnh, Lý lão gia nhà vội đặt chén trà sứ xuống, nở nụ cười hoàn hảo không tì vết, đứng dậy bước tới đón tiếp: “Thất lễ rồi.”
Lâm Tam Thất lặng lẽ lùi lại hai bước, vô cùng biết điều mà nhường vị trí phía trước cho Thẩm Khinh Phong và Bạch Thiên Lưu.
Thông thường, thế gia vọng tộc đối với người trừ yêu đều mang lòng kính sợ.
Chưa nói tới chuyện Lý phủ từng có qua lại với Tông môn Húc Lâm, dù không có, thì Lý lão gia cũng không dám thất lễ với Thẩm Khinh Phong.
Những năm gần đây, danh tiếng của hắn có thể nói là vang dội.
Yêu, ma, quỷ chết dưới tay hắn đếm không xuể, lại còn chính khí lẫm liệt, giúp người chưa từng đòi lấy một xu, là nhân vật không thể xem thường.
Có thể đón tiếp được một người như vậy, Lý lão gia cầu còn không được.
Lâm Tam Thất đoán, sau này nhất định ông ta sẽ đi khắp nơi khoe khoang Thẩm Khinh Phong từng đến phủ mình, chỉ là hiện giờ trong phủ có oán linh, sau này thế nào, ai mà biết được.
Thẩm Khinh Phong hành tẩu giang hồ nhiều năm, ứng xử với người đời có cách riêng của mình.
Trước tiên hắn chắp tay thi lễ với Lý lão gia, sau đó đáp: “Đường đột tới quấy rầy, là lỗi của bọn tại hạ.”
“Sao lại thế.” Lý lão gia cười lắc đầu, dẫn họ ngồi xuống, sau lại hỏi, “Nghe nói các vị bị thương trong lúc trừ yêu, có nặng lắm không? Có cần mời đại phu đến xem không?”
Bạch Thiên Lưu tiếp lời: “Không đáng ngại, nghỉ ngơi vài ngày là ổn.”
Bọn họ nói chuyện, Lâm Tam Thất khát nước, chuẩn bị rót cho mình một chén trà, vừa nghiêng đầu liền trông thấy sườn mặt của Lạc Vô Hối.
Rất trắng, là loại trắng như chưa từng tiếp xúc ánh nắng.
Có thể thấy cả mạch máu xanh nhạt dưới da, mang theo vẻ đẹp tiều tụy bệnh nhược, lại vô cùng dịu dàng.
Đêm qua quá tối và hỗn loạn, nàng không chú ý, hóa ra dưới mắt hắn có một nốt ruồi lệ nâu nhạt nhỏ xíu.
Lúc mi mắt rũ xuống, nó bị bóng lông mi hình quạt che lấp, nhưng vẫn ánh lên một vệt sáng nhạt, khiến người ta nhìn vào không thể rời mắt.
Nghe nói, người có nốt ruồi lệ, kiếp trước rất thảm.
Còn có, lúc khóc, đặc biệt đẹp.
Ơ.
Nghĩ gì thế Này?
Lâm Tam Thất hoàn hồn, lại chạm phải đôi mắt chân thành của Lạc Vô Hối vừa xoay qua, tựa như khói mưa Giang Nam, phản chiếu ánh sáng nhạt rọi vào từ ngoài cửa.
Cùng với… hình bóng nàng.
Hắn dường như rất ân cần mà cầm lấy ấm trà rót cho nàng một chén trà nhạt, ngón tay thon dài, đốt xương rõ ràng, đặt trên ấm tử sa trông cực kỳ vừa mắt.
Tay nàng cầm chén trà hơi khựng lại.
Sợ quá đi mất, hắn lại rót trà cho mình.
Rót xong, Lạc Vô Hối chậm rãi cong môi và khóe mắt, giọng điệu ôn hòa như nửa đùa nửa thật: “Nhìn gì thế, không sợ ta móc mắt ngươi ra à?”
Giọng không lớn, chỉ đủ cho hai người nghe thấy.
Thật biết phá hỏng bầu không khí.
“…Cảm ơn.” Lâm Tam Thất uống cạn chén trà Lạc Vô Hối rót cho mình, len lén nhìn Thẩm Khinh Phong và Bạch Thiên Lưu đang ngồi đối diện nói chuyện với Lý lão gia.
Đoán rằng hắn sẽ không dám làm bậy trước mặt nam nữ chính.
Dù sao trong nguyên tác, cho đến trước đại kết cục, hắn vẫn luôn đeo cái mặt nạ ôn nhuận kia rất vững vàng.
Chỉ là kiểu người như vậy thường lại sâu không lường được, nếu có thể lựa chọn, thì Lâm Tam Thất thà đi công lược người khác còn hơn!
Còn nữa, tác giả nguyên tác cũng không miêu tả nhiều về thân thế của Lạc Vô Hối, bằng không nàng cũng đã có thể hiểu rõ hắn hơn một chút, đỡ phải đến nỗi chẳng có chút tự tin nào thế này.
Trên mặt bàn ngoài ấm trà, chén trà ra thì còn có cả bình sứ cắm cành hoa ngọc lan.
Gió nhẹ lướt qua, hương hoa lan tỏa khắp nơi.
Nàng khẽ đặt chén trà xuống, hạ giọng, mềm mỏng:
“Ta sợ chứ, nhưng ta tin ngươi sẽ không làm vậy, ít nhất là bây giờ sẽ không, còn chuyện sau này... thì để sau hãy nói.”
Lạc Vô Hối hơi nghiêng người, chống khuỷu tay lên mặt bàn gỗ lê, mười ngón tay đan vào nhau, kê dưới cằm, như thể bởi câu nói kia mà vui vẻ, nụ cười lộ ra vẻ ôn hòa khác thường.
“Thật sao?”
Lâm Tam Thất nhún vai, coi như đáp lễ, rót cho hắn một chén trà:
“Ừm.”
Lạc Vô Hối yên lặng một hồi, cũng uống chén trà nàng rót cho, cười bảo:
“Ngươi nghĩ thoáng thật.”
Không nghĩ cũng phải nghĩ, Lâm Tam Thất là bị ép đến đường cùng, nam nữ chính có hào quang nhân vật chính, còn nàng đến cái đánh rắm cũng không có, chỉ sợ hắn không vui một cái là giết nàng thật.
Bề ngoài Lâm Tam Thất vẫn đang cười với Lạc Vô Hối, nhưng trong lòng thì không ngừng âm thầm mỉa mai hắn.
“Đang nghĩ gì vậy?” Lạc Vô Hối đột nhiên hỏi.
Nàng buột miệng đáp:
“Ngươi đó.”
Lâm Tam Thất suýt thì bị nước miếng của mình sặc chết, nàng đột ngột đứng bật dậy, tim “thình thịch” mấy nhịp, cả người bỗng dâng lên cảm giác hoảng loạn:
“Chân ngôn thuật?!”
Hắn thế mà lại dùng chân ngôn thuật với nàng!
Nghe nàng nói “ngươi đó”, Lạc Vô Hối hơi nhíu mày, rồi khẽ nhếch môi cười:
“Không sai.”
Vừa nghe đến chân ngôn thuật, Thẩm Khinh Phong liền ngoảnh đầu nhìn về phía bọn họ.
Hắn hỏi:
“Sao vậy?”
Bạch Thiên Lưu cũng không hiểu, đang yên đang lành sao lại nhắc đến chân ngôn thuật. Thuật ấy thực ra cũng chỉ có tác dụng với những người không biết pháp thuật, ý chí lại không kiên định mà thôi.
Lâm Tam Thất nào muốn để chuyện ầm lên, liền ngồi xuống lại, cười gượng:
“Không có gì, không có gì, ta chỉ là đang thỉnh giáo Lạc công tử một chút về chân ngôn thuật thôi.”
Lạc Vô Hối không lên tiếng, trong mắt người ngoài chính là ngầm cam chịu.
Thần sắc Thẩm Khinh Phong lập tức nhiễm vài phần đau thương, Lâm Tam Thất liếc mắt liền đoán ra lý do.
Năm đó nguyên chủ vì Thẩm Khinh Phong mà bị đại yêu đoạn linh căn, dẫn đến về sau vĩnh viễn không học được pháp thuật. Nhìn xem, cẩu huyết đến cỡ nào, tức chết người mà.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến nam nữ chính cùng nữ phụ dây dưa đến hơn trăm chương.
Tiêu rồi.
Rõ ràng là chạm đúng chỗ đau rồi còn gì…
Nhưng Lâm Tam Thất thật sự không cố ý nhắc lại chuyện đó mà, rõ ràng là Thẩm Khinh Phong với Bạch Thiên Lưu đều hiểu lầm cả rồi, còn thủ phạm thì vẫn đang ngồi bên cạnh nàng, nhàn nhã uống trà như không liên quan.
“…”
Nhìn ánh mắt áy náy mà Thẩm Khinh Phong đang nhìn sang, cùng vẻ mặt thẫn thờ đau lòng của Bạch Thiên Lưu, nàng thật sự chỉ muốn giả vờ mù luôn cho rồi.