Là hắn cố ý.
Không sai vào đâu được.
Lâm Tam Thất hận không thể lập tức bịt miệng Lạc Vô Hối lại. Mọi người đều không nhắc đến chuyện đó, nàng còn đang mừng thầm là thoát được một kiếp, không cần phải vắt óc tìm cớ.
“Là nữ nhân kia tự nói ra.”
Thẩm Khinh Phong nghe nàng nói vậy, không nhịn được chen vào một câu: “Ngươi chẳng phải bảo là quên rồi sao?”
Lâm Tam Thất xoay đầu rất nhanh, đôi mắt sáng như sao khẽ mở lớn.
“Ta nói là quên lúc nàng ta bắt ta thế nào, chứ những chuyện khác vẫn còn chút ấn tượng. Lúc ta ngồi trong kiệu hoa là đã khôi phục ý thức, hình như có nghe được hai chữ kia, vừa rồi tình huống khẩn cấp, ta mới liều một phen gọi thử một tiếng.”
Lạc Vô Hối nhìn nàng chằm chằm trong chốc lát, rồi khẽ bật cười.
Dứt lời, nàng còn giống như để xác nhận, quay sang hỏi mấy thiếu nữ đứng quanh: “Các ngươi không nghe thấy sao?”
Đây gọi là đi đường của người khác, khiến người khác không còn đường mà đi, mặc kệ đúng sai, ném cái "nồi" này đi trước đã.
Mấy cô nương lúc đó sợ đến bảy hồn bay mất sáu, làm gì còn tâm trí đâu mà để ý mấy chuyện đó, chỉ lờ mờ nghe thấy vài tiếng kèn đám ma.
Không bị dọa đến ngớ ngẩn đã là tốt lắm rồi.
Nhưng thấy nàng vẻ mặt thành khẩn, ánh mắt sáng rực, các nàng lại không kìm được mà tin: “Có lẽ vậy, chúng ta cũng không nghe rõ lắm.”
Ném "nồi" thành công, Lâm Tam Thất liếc Lạc Vô Hối một cái.
Ai ngờ hắn lại cũng đang nhìn nàng, như thể đang suy nghĩ điều gì khiến hắn rất bối rối, ánh mắt vẫn như thường, không mang theo cảm xúc gì, quét qua mặt nàng rồi dời đi.
Ngoài dự đoán là Lạc Vô Hối cũng không nói thêm lời nào.
Lâm Tam Thất lớn lên ở Húc Lâm phái, tâm tư so với người thường tinh tế hơn một chút cũng là hợp lý.
Thẩm Khinh Phong tin rồi, cũng không nói thêm gì: “Ừ, Cửu Nương chắc là tên nàng ta hoặc người mà nàng quen biết. Việc gấp không thể chậm trễ, Thiên Lưu, đưa Tam Thất về đi.”
Về?
Đừng có mơ.
Lâm Tam Thất gạt bỏ nỗi sợ trong lòng, tiến thêm một bước về phía Lạc Vô Hối: “Không, ta không muốn về, ta muốn cùng các ngươi đến Tồn Thiện thành, ngươi dùng ngọc giản truyền âm về Húc Lâm phái báo bình an cho ta là được rồi.”
Thẩm Khinh Phong cảm thấy nàng đang gây chuyện: “Tam Thất, chúng ta là đi trừ yêu, không phải đi ngắm cảnh dạo chơi.”
Gió đầu hạ phảng phất mang theo mùi hương hải đường.
Nụ cười nơi khóe môi Lạc Vô Hối cứng lại. Hắn vốn không thích người khác tới gần mình như vậy.
Thế là âm thầm lui lại một bước.
Vừa lùi một bước, Lâm Tam Thất lại tiến tới hai bước, vẫn đang cố gắng thuyết phục Thẩm Khinh Phong, không nhận ra khoảng cách giữa nàng và Lạc Vô Hối đã càng lúc càng gần.
Gần đến mức khiến hắn cảm thấy bị mạo phạm.
Giết đi cho rồi.
Ý nghĩ đó vừa lóe lên trong đầu, tay hắn đã bị Lâm Tam Thất nắm lấy. Nàng cúi mắt, hàng mi cong nhẹ theo nhịp thở khẽ run: “Ngươi chảy máu rồi này?”
Lạc Vô Hối thấy buồn cười, chỉ là bị cành cây cào xước một chút thôi mà.
“Ngươi...”
Sao lại thấy hơi lạnh? Là ảo giác à?
Lâm Tam Thất khó chịu nhăn mũi lại, có chút phiền muộn dùng tay kia đỡ lại chiếc mũ phượng đang lệch xuống, rồi móc ra một chiếc khăn tay bọc lấy lòng bàn tay hắn.
Nàng vụng về buộc thành một cái nơ bướm, nhìn qua có chút buồn cười: “Đừng chê nha, khăn tay này sạch, cứ coi như là ta báo đáp ơn cứu mạng của ngươi.”
Lạc Vô Hối ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua gương mặt nàng, đột nhiên bật cười: “Cứu ngươi?”
Hắn từ đầu đâu có ý định cứu nàng.
Lâm Tam Thất qua loa gật đầu: “Đúng vậy.”
Đó chỉ là cái cớ thôi, bằng không thì làm sao có thể tự nhiên tiếp cận hắn?
Bạch Thiên Lưu dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn nàng.
Trước kia nàng luôn bám dính lấy Thẩm Khinh Phong, bất kể nơi đâu, hình như còn có ác cảm với mình nữa.
Thế mà Thẩm Khinh Phong hiện tại khóe môi còn vương máu, nàng chẳng mảy may để ý, trái lại lại quan tâm đến Lạc Vô Hối mới chỉ gặp một lần, thật kỳ lạ.
Có điều Lạc Vô Hối cứu nàng trước khi bọn họ tới, nàng có thiện cảm cũng không phải không có lý.
Chỉ là Thẩm Khinh Phong... hắn cũng rất cưng chiều Lâm Tam Thất.
Bởi vì…
Bạch Thiên Lưu cụp mắt xuống, không nhìn Lâm Tam Thất nữa, cũng lấy ra một chiếc khăn tay, đưa cho Thẩm Khinh Phong: “Khóe miệng ngươi có máu, lau đi.”
Hắn liếc nàng một cái, hiếm khi hiện lên nụ cười đầu tiên trong đêm nay, nhận lấy: “Cảm ơn.”
Lâm Tam Thất băng bó cho Lạc Vô Hối xong, không cảm thấy có gì không ổn, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà. Nàng ngẩng đầu nhìn thẳng Thẩm Khinh Phong.
Chống lại ánh mắt hắn, áp lực hơi lớn.
Nàng cố moi óc tìm lời biện hộ: “Ta sẽ không gây phiền phức cho các người đâu, ta biết vẽ phù mà!”
Phù chú có thể khắc chế yêu vật ở một mức độ nhất định.
Lâm Tam Thất những thứ khác không giỏi, nhưng về mặt vẽ phù lại cực kỳ có thiên phú, có thể sáng tạo ra không ít loại phù chú mà người khác không vẽ được.
Nghe nói là vì hồi nhỏ bị một con đại yêu hung ác chặt đứt linh căn, không học được pháp thuật bắt yêu, nên chỉ có thể dựa vào phù chú để tự bảo vệ mình.
Bạch Thiên Lưu trầm mặc mấy giây, nói: “Khinh Phong, lời Tam Thất nói cũng có lý.”
Thẩm Khinh Phong cất khăn tay, nhét vào tay áo trắng như tuyết, thấy nàng đã quyết ý, đành phải gật đầu đồng ý.
Bằng không chẳng biết nàng lăn lộn đến mức nào nữa.
Hắn bất đắc dĩ nói: “Nhưng phải nghe lời chúng ta, không được hành động tùy tiện, mọi việc lấy đại cục làm trọng, nhớ chưa?”
“Được!” Lâm Tam Thất vỗ ngực cam đoan.
Nàng còn lâu mới hành động bừa.
Năng lực bản thân thế nào, chẳng lẽ nàng còn không rõ?
*
Mấy cô nương kia vừa vào thành liền nói lời cảm tạ, sau đó mạnh ai nấy về nhà. Về phần phải giải thích với người nhà thế nào, đó là chuyện của các nàng.
Mây mù dần tan, nơi âm khí dày đặc nhất chính là phủ đệ hoa lệ trước mặt.
Thẩm Khinh Phong nhờ người vào bẩm báo một tiếng, sau đó cùng Bạch Thiên Lưu yên lặng đứng chờ trước cửa, không nói rõ chân tướng.
Chỉ bảo rằng trong lúc trừ yêu có chút bị thương, cần tìm chỗ nghỉ ngơi vài ngày rồi sẽ quay về, vừa khéo Lý phủ ở Tồn Thiện thành từng có qua lại với Húc Lâm phái.
Oán linh đêm qua nguyên khí bị thương nặng, nhất định sẽ tìm thân thể người khác để làm nơi trú tạm.
Nếu cưỡng ép trục xuất oán linh, người bị nó chiếm thân thể e là cũng sẽ chết.
Huống hồ thương thế của Thẩm Khinh Phong chưa lành, cũng chưa biết oán linh đã nhập vào ai, không thể tùy tiện manh động, đành phải chờ thời cơ thích hợp.
Lúc này con đường lát đá xanh yên tĩnh vắng lặng.
Phía chân trời lờ mờ ánh sáng trắng, dương quang rạch tan màn đêm, dần nhô lên treo lơ lửng trên không, ánh sáng có phần chói mắt, Lâm Tam Thất dụi dụi mắt.
Lạc Vô Hối đứng ngược ánh sáng.
Ánh dương trùm lên người hắn, lại bị bộ y phục đen nuốt chửng, từ sáng hóa thành tối.
Bỗng, một mảng màu rực rỡ như máu phất qua vạt áo đen.
Hắn nhướn mày nhìn sang: Lâm Tam Thất tay nâng tà váy hơi cồng kềnh, vừa nhảy vừa chạy, một tay đuổi bắt chuồn chuồn, mấy lần suýt đụng vào hắn.
Tuy hắn vẫn cười, nhưng ánh mắt như đang viết: Muốn chết à?
Lâm Tam Thất không biết gì cả, vừa khéo bắt được một con chuồn chuồn, bọc trong lòng bàn tay.
Vốn muốn khoe với Lạc Vô Hối một chút, nhưng thấy ánh mắt của hắn, tay nàng run lên, vội vàng xoay người, hướng về phía Thẩm Khinh Phong.
“Thẩm, Thẩm đại ca, cánh con chuồn chuồn này hình như có chữ.”
Lâm Tam Thất đành phải thừa nhận, lúc này nàng vẫn thấy sợ Lạc Vô Hối.
Một chữ thôi: Nhát.
Không sao, cứ từ từ mà tới, công lược phải theo từng bước một.
Thẩm Khinh Phong hiển nhiên cũng chú ý đến động tác nhỏ của Lâm Tam Thất, hơi nhướng đôi phượng mâu dài hẹp nhìn sang.
Lý phủ xây dựng ở nơi vắng vẻ cách xa phố xá, tường trắng ngói đen, không xa còn có một hồ nước nhỏ, cảnh sắc thanh nhã. Lúc này, trước cửa có không ít chuồn chuồn đang bay.
Bay rất thấp.
Thường thì chuồn chuồn tụ lại là dấu hiệu trời sắp mưa.
Qua kẽ hở bàn tay đang khép hờ của thiếu nữ, có thể thấy cánh chuồn chuồn đang run rẩy.
Nhưng sao trên cánh chuồn chuồn lại có chữ?
Thẩm Khinh Phong vừa định ghé lại nhìn kỹ, quản sự Lý phủ đã bước ra, thi lễ với bọn họ, thấy Lâm Tam Thất mặc lễ phục đỏ chói, có phần nhếch nhác, thì khựng lại một chút, nhưng cũng không hỏi gì.
Quản sự Lý phủ cung kính nói: “Mời vào.”
Thẩm Khinh Phong cũng đáp lễ: “Làm phiền rồi.”
Lâm Tam Thất lơ đãng buông tay, chuồn chuồn liền bay mất, nàng khẽ than một tiếng, liền bị Bạch Thiên Lưu kéo tay: “Vào thôi.”
Lạc Vô Hối đi sau bọn họ, đầu ngón tay khẽ động, con chuồn chuồn kia rơi xuống lòng bàn tay hắn, cánh mỏng gần như trong suốt run nhẹ, chữ trên đó viết bằng máu thay cho chu sa: “Cửu Hạc”.
Trên chuồn chuồn còn mang theo oán khí có thể mê hoặc tâm trí con người.
Khóe môi Lạc Vô Hối khẽ cong lên, oán khí nặng thế này, e là Lý phủ phải có người chết mới chịu dừng tay.
Hắn nhẹ vuốt cánh chuồn chuồn, chầm chậm khép ngón tay lại, dịu dàng bóp nhẹ một cái, một làn hắc khí mảnh tan ra trong không trung, mang theo mùi hôi thối khó ngửi.
Sau đó hắn nhấc chân, bước qua từng bậc đá xanh, theo kịp bọn họ.
Chuồn chuồn rơi trên phiến đá xanh, không động đậy.
Vài giây sau, một cơn gió thổi qua, nó bị cuốn đến dưới chân một con sư tử đá ngẩng đầu trấn giữ hai bên cửa Lý phủ.