Giữa mày mắt Lạc Vô Hối lộ ra vẻ lãnh đạm tê dại, song hắn vẫn mỉm cười, che giấu đi sự lạnh lẽo thấu xương kia.
Ngược lại còn lộ ra một tia ôn hòa không sao nói rõ, khiến người ta rợn cả sống lưng.
Lâm Tam Thất không ngờ lại sinh ra cảm giác bị loài rắn lạnh lẽo siết chặt, cảm giác nghẹt thở đến quái dị. Trong thoáng chốc, nàng cảm thấy hắn còn đáng sợ hơn cả nữ tử mặt đầy máu kia.
Xem ra phản diện cũng có khí tràng của phản diện, cũng không kém nam chính nguyên tác chút nào.
Thế là nàng bắt đầu nghiêm túc cân nhắc, làm sao để sống sót dưới tay một kẻ không hề định tới cứu mình, cùng một nữ lệ quỷ oán khí ngút trời, an ổn đợi đến khi nam nữ chính xuất hiện.
…Còn cả làm thế nào để đánh cho cái hệ thống tự tiện hành động kia một trận ra trò.
Mẹ nó, không phải vì nó, nàng đâu đến nỗi bị động thế này!
Ánh trăng trong vắt chợt trở nên âm u, hơi thở lạnh lẽo bao trùm.
Lạc Vô Hối nghiêng đầu nhìn về phía sau, không quan tâm đến nữ tử kia, buông mặt dây chuyền tượng Phật đang đeo trên cổ Lâm Tam Thất xuống.
Rồi hắn đưa cái tượng Phật trong tay mình cho nàng, ánh mắt như có điều suy nghĩ, thong thả nói:
“Cái tượng Phật này là…”
Hắn khẽ mỉm cười, nói tiếp:
“Ta nhặt được, nó có cảm ứng với ngươi, là của ngươi sao?”
Lại là nhặt được?
Lâm Tam Thất còn tưởng là chưởng môn phái Húc Lâm nhờ Lạc Vô Hối đến cứu nàng, hóa ra nàng đoán sai rồi. Nhưng sao chưởng môn phái Húc Lâm lại đánh mất tượng Phật chứ?
Nàng cũng chẳng nghĩ sâu thêm.
Chỉ không ngờ hắn lại vì trả đồ nhặt được mà lần theo cảm ứng của tượng Phật đến tìm nàng.
Nếu không biết bản chất thật của hắn, có lẽ Lâm Tam Thất còn tưởng hắn là người lương thiện không tham của rơi. Nam nữ chính bị hắn che mắt cũng là chuyện dễ hiểu thôi.
Ai bảo hắn mang bộ dạng vô hại đến thế?
Giờ đã đến nửa đêm, tà thuật của lệ quỷ cũng hoàn toàn mất hiệu lực.
Nàng vô thức siết chặt tượng Phật trong lòng bàn tay, lớp vỏ hơi bật ra, khẽ đáp:
“Là của ta.”
Đã thế, những tân nương trong kiệu khác cũng dần cử động được.
Các nàng run rẩy vén rèm kiệu bước ra, vừa nhìn thấy nữ tử mặt đầy máu trong bộ hỉ phục tung bay liền hét lên thất thanh.
Toàn là những tiểu cô nương chưa từng gặp cảnh tượng thế này, suýt chút nữa hồn bay phách lạc.
Muốn chạy mà chân lại mềm nhũn, phải vịn lấy đòn khiêng kiệu, xung quanh lại tối om.
Nữ tử chảy huyết lệ nghe thấy tiếng động, chớp mắt đã lao tới.
Những thiếu nữ trang điểm kỹ càng lập tức biến sắc, ngã nhào ra đất, hoảng loạn đến tột độ.
Nữ tử kia đưa tay bóp cổ một người trong số đó.
Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, tiếng đàn du dương như lan giữa thung lũng vang lên, một tia sáng xanh tựa mũi tên bắn về phía nữ lệ quỷ.
Nàng ta xoay người né tránh, đáp xuống khoảng đất trống phía xa.
Lâm Tam Thất vén rèm kiệu nhìn lên không trung.
Chỉ thấy một nam tử phi thân từ ngọn cây, cánh tay thon dài ôm lấy cây cổ cầm khắc chữ “Phong”.
Tay áo rộng khẽ phẩy, ngón tay thon gầy gảy nhẹ sợi dây đàn dệt từ tơ thiên tàm, trong chớp mắt lại tụ thành một luồng sáng xanh sắc bén.
Lại bắn thẳng về phía nữ tử kia, động tác liền mạch, chuẩn xác không chê vào đâu được.
Một thân bạch y, ôm đàn mà đến từ rừng núi, tựa như tiên nhân hạ phàm.
Chỉ một cái nhìn, Lâm Tam Thất đã nhận ra: người này chính là nam chính trong nguyên tác Thẩm Khinh Phong.
Nàng xúc động đến muốn khóc, mình đã đợi bọn họ khổ lắm rồi! Nghĩ đến tính cách hoạt bát của nguyên chủ, nàng kịp thời hô lên một câu:
“Thẩm đại ca!”
Lạc Vô Hối đứng trước kiệu hoa nghe vậy liếc mắt nhìn nàng một cái.
Thẩm Khinh Phong hơi nâng mắt phượng, lướt nhìn Lâm Tam Thất trong bộ tân nương, xác nhận nàng không bị thương, sắc mặt mới dịu xuống một chút, khẽ đáp:
“Ừ.”
“Lạc công tử?” Hắn ngạc nhiên khi thấy Lạc Vô Hối cũng có mặt, liền mở miệng nhờ cậy:
“Làm phiền ngươi tạm thời bảo vệ các cô nương này.”
Lời vừa dứt, những cô nương bị bắt tới kia cũng lập tức hiểu chuyện, vội vàng đứng dậy, không dám chạy loạn, rối rít trốn sau lưng Lạc Vô Hối.
Chẳng mấy chốc đã đẩy Lâm Tam Thất ra ngoài rìa.
Nàng: “…"
Thật ra nàng rất muốn hỏi mấy người một câu:
Mấy người có từng nghĩ đến khả năng… có khi hắn còn đáng sợ hơn cả nữ quỷ kia không?
Thẩm Khinh Phong không nhìn thêm nữa, đầu ngón tay lại khẽ gảy, âm đàn trầm bổng.
Là khúc thu hồn.
“A a a! Tại sao, tại sao các ngươi đều đối xử với ta như vậy?!”
Nữ tử kia ôm chặt đầu, thét gào như xé toạc màn đêm, toàn thân run rẩy dữ dội, đau đớn đến tột cùng. Đôi mắt nhắm chặt trào ra huyết lệ càng lúc càng nhiều, phủ khắp khuôn mặt, trông vô cùng rùng rợn.
Tiếng gào oán hận vang vọng khắp rừng.
Như thể chịu không nổi nữa, nàng ta đột ngột vung tay, tay áo đỏ rực cuốn lên một luồng gió lớn, tụ thành bóng đen nơi lòng bàn tay:
“Ta phải giết các ngươi, giết sạch các ngươi!”
Luồng sáng xanh chạm vào bóng đen, một luồng khí lưu mạnh mẽ “Ầm” một tiếng tỏa ra, ánh sáng vỡ vụn, cây cối lay động, lá rụng lả tả.
Lâm Tam Thất bị tiếng hét đó làm ù cả tai.
Trời ơi má ơi, suýt điếc luôn rồi!
Thẩm Khinh Phong vẫn bình tĩnh, chỉ hơi cau mày, không ngoảnh lại mà dặn dò Bạch Thiên Lưu vừa đuổi tới sau:
“Thiên Lưu, trông chừng Tam Thất.”
Nghe vậy, ánh mắt Lâm Tam Thất rơi lên người Bạch Thiên Lưu.
Đó là một nữ tử có làn da trắng hơn cả tuyết, mái tóc dài như gấm được búi lên đơn giản bằng một chiếc trâm, đôi mắt hạnh thanh khiết, lộ ra chút khí chất thoát tục. Chiếc cổ trắng ngần thấp thoáng dưới cổ áo màu lam nhạt, càng tôn lên vẻ xuất chúng.
Nàng ấy hơi do dự, bước chân định chạy tới chỗ Thẩm Khinh Phong liền dừng lại.
Gương mặt xinh đẹp đến mức nam nữ đều mê mẩn ấy quay sang phía Lâm Tam Thất, giọng nói không rõ cảm xúc:
“Tam Thất, lại đây, đứng sau ta.”
Về chuyện Lâm Tam Thất giấu mọi người, tự ý chạy đến Tồn Thiện Thành rồi bị âm vật bắt đi, đương nhiên Bạch Thiên Lưu rất giận. Nhưng lúc này không phải lúc truy cứu.
Trừ tà quan trọng hơn.
Bạch Thiên Lưu từ từ siết chặt tay.
Lâm Tam Thất lập tức chạy vội… nhưng không phải chạy đến chỗ Bạch Thiên Lưu, mà là vòng về bên cạnh Lạc Vô Hối.
Nàng không muốn làm vướng chân nam nữ chính:
“Bạch tỷ tỷ, tỷ đi giúp Thẩm đại ca đi. Có Lạc công tử ở đây, ta tin là ta và các nàng đều sẽ an toàn.”
Nịnh người là sở trường của nàng mà.
Một làn hương hải đường phảng phất thoảng qua, đầu ngón tay nàng vô ý lướt nhẹ qua mu bàn tay Lạc Vô Hối.
Lạnh và nóng, luân chuyển trong chớp mắt.
Lâm Tam Thất như bị một luồng hàn khí làm đông lạnh, theo bản năng co tay lại.
Lạc Vô Hối ánh mắt khẽ động, nhướng mày nhìn nàng, bật cười rất khẽ, nhưng lại khiến người nghe lạnh sống lưng:
“Chúng ta mới gặp nhau lần đầu, mà ngươi đã tin ta đến vậy.”
Nghe thế nào cũng mang theo vài phần giễu cợt.
Lâm Tam Thất nở nụ cười thân thiện, mặt không đỏ tim không loạn đáp:
“Đó là đương nhiên. Ta thấy công tử mặt mũi hiền lành, trong lòng ắt cũng thiện lương. Nếu không tin công tử thì còn biết tin ai?”
Ừm, nói trái lương tâm, nàng cũng rất thành thạo.
Lạc Vô Hối nghe xong câu này, lồng ngực khẽ chấn động, như thể nghe được chuyện gì đó thú vị, cười rộ lên như hoa nở.
Giọng trả lời kéo dài ở cuối, nói ra câu hoàn toàn không hợp với dáng vẻ ôn hòa lễ độ của hắn:
“E là mắt ngươi mù rồi.”
“……”
Đây là phát ngôn kiểu thẳng nam sao?
Thôi được, Lâm Tam Thất quyết định ngậm miệng.
Các cô nương đứng phía sau bọn họ thì tập trung hết vào trận chiến giữa Thẩm Khinh Phong và Bạch Thiên Lưu với nữ quỷ, ai nấy đều căng thẳng, căn bản không chú ý đến cuộc đối thoại giữa hai người họ.
Thế là, bên này lặng im.
Bạch Thiên Lưu thấy nàng nói cũng có lý, không miễn cưỡng nữa. Ống tay áo màu thanh thiên tung bay, trong chớp mắt đã lướt đến bên cạnh Thẩm Khinh Phong:
“Khinh Phong.”
Không hiểu vì sao, âm khí quanh đây dưới sự áp chế của tiếng đàn chẳng những không giảm mà còn càng lúc càng mạnh, càng lúc càng dữ dội.
Tựa như ngay khoảnh khắc tiếp theo sẽ nuốt trọn cả bọn họ, cuốn vào vòng xoáy bóng tối.
Kéo thẳng xuống vực thẳm vạn kiếp bất phục.
Thẩm Khinh Phong thấy vậy, ngón tay gảy đàn nhanh hơn.
Hắn cảm nhận được luồng âm khí đó, giữa chân mày chợt cau lại:
Đây không phải oán linh bình thường. Nhưng nơi này sao lại bất ngờ xuất hiện oán linh?
Oán linh là do oán niệm cực lớn sau khi chết mà sinh ra.
Nhìn thấy khóe môi Thẩm Khinh Phong bắt đầu rỉ máu, sắc mặt tái nhợt, âm phong luồn qua kẽ tay, tiếng đàn càng trở nên dồn dập.
Luồng khí lưu cũng cuộn lên dữ dội.
Bạch Thiên Lưu vừa thổi tiêu phụ họa cho khúc thu hồn của hắn để tăng hiệu lực, vừa lo lắng nhìn sang.
Trước khi đến đây, họ vừa trừ một con đại yêu.
Nàng bị thương, Thẩm Khinh Phong cũng vậy.
Hơn nữa hắn còn bị nặng hơn.
Sau khi nghe tin Lâm Tam Thất gặp chuyện, cả hai chẳng kịp nghỉ ngơi liền cấp tốc chạy đến, sợ đến muộn sẽ để âm vật làm hại nàng.
Lâm Tam Thất đứng một bên, thấy cũng sốt ruột.
Dù sao bọn họ cũng là đến cứu mình, nàng không muốn họ xảy ra chuyện gì.
Bất chợt linh quang lóe lên, nàng chưa kịp suy nghĩ nhiều đã hét lớn về phía nữ quỷ âm u rực rỡ đang muốn đồng quy vu tận với Thẩm Khinh Phong:
“Cửu Nương!”
Tuy tác giả nguyên tác không viết kỹ nam nữ chính thu phục âm vật này thế nào, nhưng có nhắc đến một câu, liên quan đến nàng ta: Cửu Nương.
Ngay lúc này, hắc khí quấn quanh nữ quỷ tản ra một chút.
Nàng ta như mê mang nghiêng đầu, ngờ ngợ lặp lại:
“Cửu… Nương…”
Thẩm Khinh Phong muốn nắm lấy cơ hội này để chế ngự nữ quỷ, nào ngờ vừa chớp mắt, nàng ta đã như làn khói phóng thẳng về hướng Tồn Thiện thành, dường như không muốn tiếp tục dây dưa.
“Không xong!” Bạch Thiên Lưu sắc mặt khẽ đổi, bật thốt lên.
Tồn Thiện thành dân cư đông đúc, nhân khí hưng vượng. Nếu oán linh muốn gây chuyện thì dễ như trở bàn tay, ngược lại khi họ muốn trừ oán linh lại phải bó tay bó chân, lỡ tay là tổn thương thường dân.
Thẩm Khinh Phong đương nhiên cũng hiểu lợi hại trong đó, nhưng gương mặt thanh tu của hắn vẫn không lộ biến sắc.
Thấy nguy hiểm đã qua, các cô nương kia đều nhẹ nhàng thở ra.
Lá rụng bị cuốn lên rơi về đất, Thẩm Khinh Phong thu năm ngón tay lại, cây đàn bỗng chốc biến mất, đi đến gần họ:
“Mạo muội hỏi một câu, các cô nương đều là người Tồn Thiện thành sao?”
“Phải.” Mọi người đồng thanh.
Sau khi xác nhận, Thẩm Khinh Phong lại hỏi thêm vài câu, nhưng các nàng ấy một hỏi ba không biết, thậm chí quên luôn mình bị bắt như thế nào.
Hắn liền quay sang nhìn Lâm Tam Thất.
Mọi người cũng theo đó mà nhìn nàng.
!??
Bị nhìn chằm chằm như vậy, Lâm Tam Thất mặt đầy mơ màng, nàng mới đến đây chưa lâu, làm gì nhớ được gì chứ, liền lắc đầu như trống bỏi:
“Ta cũng quên rồi.”
Tồn Thiện thành, hắn nhất định phải đến một chuyến.
Thẩm Khinh Phong quay người, định để Bạch Thiên Lưu đưa Lâm Tam Thất về phái Húc Lâm trước, tránh để chưởng môn lo lắng, còn mình thì hộ tống các cô nương về Tồn Thiện thành.
Còn về Lạc Vô Hối.
Trước đó hắn từng gặp qua người này, tuổi trẻ mà pháp thuật cao cường, không rõ học từ ai, xuất thân môn phái nào.
Thẩm Khinh Phong rất có thiện cảm, cho rằng Lạc Vô Hối chỉ tình cờ đi ngang, bèn muốn mời cùng đi trừ oán linh:
“Lạc công tử, việc này không nhỏ, không biết ngươi có nguyện ý cùng ta đến Tồn Thiện thành?”
“Có thể.”
Lạc Vô Hối đáp lời Thẩm Khinh Phong, nghiêng đầu nhìn Lâm Tam Thất.
Dưới ánh đêm, ngũ quan hắn hiện lên vẻ ôn hòa dịu dàng, như ngọc tỏa sáng, khiến người khác dễ sinh tín nhiệm.
Thực ra hắn chẳng mấy hứng thú với việc đến Tồn Thiện thành, nhưng lại có chút tò mò với tiếng gọi “Cửu Nương” của Lâm Tam Thất, đáy mắt dường như mang theo ý cười:
“Phải rồi, sao ngươi lại biết nàng ta tên là Cửu Nương?”