Chương 3: Ăn vạ hắn
Tru Nghiêm dù sao cũng là một đại nam nhân, vậy mà trong một ngày lại bị người ta nhấc cùng một tư thế đến hai lần, lúc này chỉ có thể ôm gối, tự mình thấy xấu hổ.
Phía sau bỗng vang lên một giọng lạnh lùng: “Đừng gồng.”
Tru Nghiêm run lên, lập tức phối hợp.
Cách đó không xa, Giang Hạnh Chi chống cằm nhìn sang.
Nam nhân kia quay lưng về phía y, vai rộng eo thon, y phục đen bó sát thân hình, động tác khiến xương bả vai ẩn hiện dưới lớp vải. Có lẽ trời sinh đã mang theo khí tức nguy hiểm, ngay cả lúc băng bó vết thương cũng tựa như đang giải phẫu.
Giang Hạnh Chi thoáng lo lắng Tru Nghiêm sẽ gãy xương ngay tại chỗ.
Không bao lâu, vết thương đã xử lý xong. Y liếc mắt nhìn, lại có chút bất ngờ, vết thương sau lưng Tru Nghiêm được rửa sạch tinh tế, băng bó thành thạo, như thể thường xuyên xử lý ngoại thương.
Tru Nghiêm chân thành cảm tạ: “Đa tạ các hạ.”
Chung Mính không đáp, chỉ dùng gáo nước rửa tay qua loa, rồi ngồi xuống đối diện Giang Hạnh Chi.
Giang Hạnh Chi không nhịn được nhìn hắn thêm vài lần. Lẽ nào thật sự là người hành y tế thế?
Chung Mính ngẩng mắt, bốn mắt chạm nhau: “Có chuyện muốn nói?”
Thiện cảm trong lòng Giang Hạnh Chi đối với hắn tăng lên, liền chủ động mở miệng: “Còn chưa kịp thỉnh giáo danh xưng của các hạ.”
Người đối diện im lặng vài nhịp. Gió núi từ ngoài rừng xuyên vào sơn động, “xào xạc” thổi qua. Một lát sau, giọng trầm thấp mới vang lên: “Bách Mộ.”
Đã quyết định dùng thân phận mới để lưu lại bên cạnh y, nên hắn cũng chọn một cái tên hoàn toàn mới.
“Bách Mộc?” Giang Hạnh Chi thoáng liếc ra ngoài rừng cây, nghi ngờ đối phương thuận miệng đặt bừa.
“Chữ M trong khuynh mộ mộ.” Giọng nói trầm thấp từng chữ vang lên, khiến màng tai Giang Hạnh Chi ngưa ngứa. Y nghĩ, nếu là một tiểu cô nương ngồi nghe đối diện, e rằng đã sớm rung động trong lòng.
Y ngẩng mắt nhìn thoáng qua, liền bắt gặp ánh mắt sâu thẳm kia.
Giang Hạnh Chi ngẩn ra một chút, sau đó mới đáp: “Ra vậy.”
Tru Nghiêm vừa thay y phục xong, định ngồi xuống bên cạnh hai người:
“……”
Một chân vừa nhấc giữa không trung, bỗng không biết nên bước tới hay rụt về.
Giang Hạnh Chi lấy lại tinh thần, nhanh chóng chú ý tới người đang lưỡng lự. Y nhìn về phía cái chân lửng lơ kia: “Ngươi đang làm diễn trò à?”
Tru Nghiêm vội vàng ngồi xuống: “Ân cứu mạng này, tại hạ không cách nào báo đáp. Đại nhân muốn biết tin tức gì, ta quyết không giữ lại.”
Giang Hạnh Chi liền hỏi: “Hiện nay trong tam giới, các cảnh giới tu sĩ phân bố ra sao?”
Tru Nghiêm đáp: “Tu sĩ Luyện Khí, Trúc Cơ thì còn thường gặp. Cao hơn chính là Kim Đan, tổng cộng hơn trăm người. Nguyên Anh tôn giả, thì khoảng hơn năm mươi.”
Giang Hạnh Chi nhíu mày, làm ra vẻ khó hiểu: “Vì sao tu sĩ Nguyên Anh lại được gọi là tôn giả?”
Tru Nghiêm thoáng chốc biến sắc, kinh hãi tột độ: Lời này thật quá cuồng vọng!
Chưa kịp mở miệng giải thích, liền nghe Chung Mính bên cạnh nhàn nhạt buông một câu: “Không hiểu.”
Tru Nghiêm: ……………
Giang Hạnh Chi hoàn toàn không chú ý tới thần sắc mất hồn của Tru Nghiêm, trực tiếp bỏ qua mấy cảnh giới, hỏi thẳng: “Vậy Hợp Thể trở lên còn bao nhiêu người?”
“Hẳn là… không có.” Tru Nghiêm lấy lại tinh thần, nhưng khi ánh mắt lướt qua hai người đối diện, lại không dám chắc, bèn bổ sung: “Ít nhất là theo những gì thế nhân biết được.”
Không có cả tu sĩ Hợp Thể? Giang Hạnh Chi khẽ cau mày, trong lòng cân nhắc. Nhưng câu nói nửa vời của Tru Nghiêm lại khiến y thoáng cảnh giác nhiều hơn. Y liếc sang nam nhân ngồi đối diện: Tỷ như người này.
Một ngàn năm trước đã đạt Đại Thừa đỉnh, quả thực nghịch thiên!
Đang liếc trộm, đối phương lại nghiêng mắt nhìn về phía y. Ánh mắt giao nhau, Giang Hạnh Chi lập tức dời tầm mắt, thầm mắng trong lòng: Gặp quỷ! Ngay cả dư quang thôi cũng bị hắn phát hiện. Không nhìn nữa.
Sau khi hỏi xong đại khái tình thế tam giới, trong lòng đã có tính toán, y lại thuận miệng dò xét: “Gần đây có đại sự gì phát sinh không?”
“Quả thật có một việc, nghe nói ở chủ phong của phó tông chủ Khấu Nguyệt Tông xuất hiện một thụy thú. Vì thế Khấu Nguyệt Tông bèn mời các môn phái thế gia tới dự tiệc, mong cùng hưởng điềm lành.”
“Thụy thú?”
“Nghe nói là hình người, thân rắn, toàn thân đỏ sẫm.”
Trong lòng Giang Hạnh Chi khẽ chấn động: Người mặt thân rắn, toàn thân đỏ sẫm, chẳng phải giống Chúc Long trong truyền thuyết sao?
Chúc Long, thần thú chưởng quản âm dương bốn mùa, nắm giữ thời gian. Y trọng sinh về một ngàn năm trước, chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến việc Chúc Long hiện thế? Nếu tìm được Chúc Long, có phải sẽ có cơ hội trở lại thế giới ban đầu?
Thú vị. Nhất định phải đi xem thử.
“Đa tạ.” Tin tức đã hỏi đủ, Giang Hạnh Chi đứng dậy chuẩn bị rời đi. Theo động tác ấy, Chung Mính, từ đầu tới giờ vẫn im lặng, cũng chậm rãi đứng lên.
Giang Hạnh Chi vừa dò xét vừa cười nhạt: “Tiện đường, phải không?”
Khóe môi Chung Mính khẽ cong: “Giang huynh, hiểu ta thật.”
Một tiếng Giang huynh làm tim Giang Hạnh Chi bất giác lỡ một nhịp. Y còn định nói thêm gì đó, chợt sực nhớ ra: “Khoan đã, vừa rồi ta có nói tên của mình sao?”
“……” Chung Mính khựng một thoáng, rồi gật đầu như thể lẽ đương nhiên: “Đương nhiên.”
Giang Hạnh Chi ngẫm lại tỉ mỉ, khẽ lẩm bẩm:“Thật sao? Ta đã nói vậy ư?”
“Bằng không, ta làm sao biết được?” Chung Mính nhàn nhạt đáp, liếc sang Tru Nghiêm, ánh mắt sâu kín: “Ngươi cũng nghe thấy rồi, đúng chứ?”
Tru Nghiêm bị ánh mắt ấy quét qua, cả người lạnh sống lưng, ngay cả chỗ vừa băng bó cũng như gió lùa, run run đáp: “… Phải.”
Giang Hạnh Chi gật đầu, tự nhủ hẳn là vừa rồi tiếp nhận quá nhiều tin tức, nên mới nhớ nhầm. Y không để bụng nữa, xoay người đưa cho Tru Nghiêm một khối đá truyền tin: “Ta đi trước, ngươi ở lại đây tĩnh dưỡng cho tốt. Có việc thì dùng đá truyền tin liên hệ.”
Tru Nghiêm bất an: “Nếu kẻ đuổi giết ta quay lại thì sao.”
Giang Hạnh Chi thản nhiên: “Ngươi cứ yên tâm. Chung quanh đây ta đã bố trí kết giới, đến một con ruồi cũng không lọt vào được.”
Tru Nghiêm: “……”
Câu từ thoái thác quen thuộc, gần như từng chữ không khác trước, ánh sáng trên người Giang Hạnh Chi vẫn chói lọi như thế.
Tru Nghiêm thoáng liếc nhìn Chung Mính, rồi lặng lẽ cúi mi mắt xuống.
“Không cần lo.” Người lên tiếng lần này lại là Chung Mính. Hắn bước ra trước, hướng cửa động mà đi: “Trừ ta ra, không ai có thể tiến vào.”
Tru Nghiêm khó hiểu: “Vì sao?”
Giang Hạnh Chi theo sát phía sau, y hục lam đen phấp phới trong gió, tóc dài buộc cao tung bay: “Ngươi chẳng phải nói hiện tại không có ai Hợp Thể trở lên sao?”
Lời vừa dứt, thân hình cả hai nhoáng lên, rời khỏi cửa động, chỉ còn lưu lại hai vệt sáng nhàn nhạt.
“Đây là kết giới của cảnh giới Đại Thừa.”
“……!”
Tuân Dương Thành
Phố xá tấp nập, người qua lại chen chúc, tiếng rao hàng xen lẫn tiếng dân thường trò chuyện.
Giang Hạnh Chi không để tâm tới cú sốc mà câu nói vừa rồi mang đến cho Tru Nghiêm, y nhàn nhã bước đi theo dòng người trên con phố chính.
Chung Mính như cũ song hành bên cạnh, chẳng những vô cùng tiện đường mà còn mở lời trước: “Tính đi đâu?”
“Ra khỏi thành trước đã, muốn hành tẩu, tất cần tiền tài bên người.”
Ánh mắt Chung Mính khẽ liếc qua túi trữ vật bên hông y, liền gật nhẹ: “Ừm.”
Đang trò chuyện, đám người phía sau bất chợt chen lấn. Giang Hạnh Chi khẽ nghiêng người né khỏi một gánh hàng từ hẻm nhỏ lao ra.
“Ầm!”
Vai y va thẳng vào ngực Chung Mính. Cùng lúc ấy, một bàn tay lập tức đỡ lấy vai y.
Bàn tay kia nóng ấm lạ thường, hơi ấm xuyên qua hai tầng y phục, xua tan cái lạnh vốn ẩn trong thân thể y, khiến Giang Hạnh Chi bất giác cảm thấy vững chãi.
Chung Mính cúi đầu nhìn y: “Cẩn thận.”
Hơi thở ấm áp phả nhẹ bên tai, Giang Hạnh Chi vội vàng đứng thẳng: “Không sao.”
Cánh tay kia khẽ kéo y sát lại gần một chút, rồi mới buông ra.
“Xin lỗi, xin lỗi!” Người gánh hàng vội vàng cúi đầu liên tục nhận lỗi.
Tiếng động thu hút ánh nhìn của người xung quanh. Khi ánh mắt mọi người dừng trên dung mạo của Giang Hạnh Chi và Chung Mính, tất cả đều thoáng ngây dại, trong tiểu thành biên giới này, từ bao giờ lại xuất hiện hai nhân vật tuấn mỹ xuất chúng như thế?
Huống hồ còn đi cùng nhau. Chỉ e bọn họ là công tử thế gia hoặc tu sĩ xuất thế.
Ngay cả gã phu khuân vác cũng sững người, không ngờ mình suýt chút nữa va phải quý nhân.
Thấy hắn vẫn đứng ngẩn ra trước mặt, Giang Hạnh Chi tiện miệng hỏi: “Trong thành, tiệm cầm đồ lớn nhất ở đâu?”
“Ở cuối hẻm phía tây thành, Thương Gia Cầm Đồ Phố.”
“Biết rồi, đa tạ.”