Đám truy binh thoáng rùng mình, lập tức dừng chân, cảnh giác đảo mắt nhìn quanh:“Ai!”
Thanh âm xa xăm của Giang Hạnh Chi vang vọng tựa như từ trong núi rừng vọng ra: “Đất của Sơn Thần, cấm kẻ lớn tiếng ồn ào, càng không cho phép truy đuổi chém giết.”
Mấy kẻ kia: “……”
Người dẫn đầu bị câu nói thản nhiên kia chọc giận, nghiến răng quát: “Sơn Thần? Hừ! Ta xem rõ ràng là kẻ giả thần giả quỷ!”
Dứt lời, hắn vung tay ném ra ám tiêu. Vút! Tiếng xé gió rít lên, ngay sau đó ám tiêu bằng huyền thiết bị đánh bật rơi xuống đất, ở giữa mũi tiêu còn cắm xuyên một chiếc lá cây mỏng manh.
Cảnh tượng ấy khiến tất cả kinh hãi.
Ánh mắt đồng loạt hướng về bóng dáng màu xám vừa hòa vào rừng sâu. Chỉ đối diện thoáng chốc, kẻ cầm đầu liền nghiến răng: “Rút lui trước! Về bẩm báo môn chủ!”
Đám truy binh vội vàng rút lui.
Trong rừng, Tru Nghiêm như ruồi nhặng mất đầu, hoảng loạn chạy trốn. Đột nhiên, trước mắt hắn xuất hiện một bóng người đáp xuống.
Hắn hoảng hốt bật kêu: “Ai!”
Giang Hạnh Chi nhẹ nhàng phất tay, hóa giải công kích bản năng mà hắn tung ra, bình thản đáp: “Sơn Thần.”
Tru Nghiêm ngừng lại, thở hổn hển, tim vẫn còn hoảng loạn. Hắn ngẩng đầu đánh giá người trước mặt, mái tóc dài buộc cao, buông rũ phía sau, y phục xanh lam mỏng nhẹ như mây khói.
Ngũ quan thanh tú tuyệt mỹ, khiến một khi đã nhìn thì khó lòng quên được. Chỉ là gương mặt kia tái nhợt hơn người thường, thật khó tưởng tượng vừa rồi chính người này đã ra tay cứu mình.
Tru Nghiêm còn chưa dám tin tưởng, run giọng hỏi: “Đại nhân, là ngài đã cứu ta sao?”
Thanh âm xa vời kia lại vang lên, từng chữ chậm rãi: “Sơn… Thần.”
“……”
Tru Nghiêm hoảng hốt vội cúi đầu, ôm quyền bái lạy:“Đa tạ đại nhân cứu mạng!”
Giang Hạnh Chi gật đầu:“Ngươi bị thương, đi thôi.”
“Đi?” Tru Nghiêm còn chưa kịp phản ứng, đã bị một cánh tay trắng thon dài nhấc bổng từ sau gáy lên, lướt nhanh xuyên qua rừng cây.
Tru Nghiêm bị xách lơ lửng giữa không trung, trừng mắt cứng đờ:
… Ta đi!
Khi dừng lại, hai người đã đến trước một sơn động. Giang Hạnh Chi thuận tay ném hắn vào trong, động tác nhẹ nhàng đến mức chẳng khác nào đang xách một con gà con.
Đặt người bị thương xuống, y vỗ vỗ tay như hoàn thành việc nhỏ nhặt, bình thản nói: “Ngươi xử lý vết thương trước đi. Chờ điều tức xong, ta sẽ có chuyện cần hỏi.”
Vừa khéo y đang lo không tìm được người đáng tin để dò la tình hình, lại đúng lúc gặp một kẻ có vẻ không phải loại xấu xa, còn đang bị người truy sát.
Ân cứu mạng, lại được sống sót từ chỗ chết, trong tình huống này, lời nói hẳn sẽ thật lòng.
Tru Nghiêm che bụng bị thương, giọng bất an: “Đại nhân muốn hỏi điều gì?”
“Chỉ là lâu rồi chưa xuống núi, ta muốn biết đôi chút tin tức thôi.” Giang Hạnh Chi đáp thản nhiên.
Nghe vậy, Tru Nghiêm mới nhẹ nhõm, cúi đầu tự xử lý vết thương. Nhưng vừa xuống tay, sắc mặt hắn thoáng lúng túng.
Bỏ chạy lâu như vậy, máu khô sớm đã dính chặt vào vải áo, động một chút liền đau đến rát.
Hắn ngập ngừng nói: “Có lẽ cần nước.”
Giang Hạnh Chi cười nhạt, tỏ ra dễ nói chuyện: “Được, ta đi lấy cho ngươi.”
Y vừa xoay người định bước ra, liền nghe Tru Nghiêm gọi với theo, giọng mang theo chút lo âu: “Đại nhân, lỡ như bọn họ quay lại.”
Giang Hạnh Chi khẽ phất tay, giọng bình tĩnh: “Yên tâm, ta đã bố trí kết giới quanh đây rồi. Dù chỉ một con ruồi cũng không lọt vào.”
Y nói câu này trong lúc quay lưng ra cửa động, thân hình thon dài ngược sáng, rơi vào mắt Tru Nghiêm lại như bóng núi sừng sững, khiến người ta không hiểu sao dâng lên cảm giác an tâm lạ lùng.
Tru Nghiêm cảm kích, ôm quyền: “Đợi ta xử lý xong vết thương, nhất định sẽ đem những gì biết được nói hết cho đại nhân, không dám giấu nửa lời.”
Giang Hạnh Chi mỉm cười ôn hòa: “Được. Vậy coi như chúng ta đã có một ước định tốt đẹp.”
Bốn phía đều là núi rừng hoang vu, muốn tìm nguồn nước không phải chuyện dễ.
Nhưng với tốc độ của y, chẳng bao lâu đã dùng thần thức tìm được một con sông cách xa mấy dặm.
Y tiện tay chặt một thân cây, dùng linh lực khoét rỗng, làm thành một ống chứa thô sơ, múc đầy nước, rồi lập tức phi thân trở lại.
Gió rít bên tai, Giang Hạnh Chi nhân cơ hội này chỉnh lại suy nghĩ.
Một lát nữa cần hỏi về tu vi trung bình của tu giả hiện nay, các đại môn phái còn tồn tại bao nhiêu, thế tục biến động ra sao, gần đây có đại sự gì xảy ra.
Nếu có thể từ đó mò ra chút manh mối liên quan đến việc mình trọng sinh, chưa biết chừng còn tìm được cách quay về.
Nghĩ vậy, y tăng tốc, bóng áo lam đen như tia chớp trở về chỗ sơn động.
Nhưng khi vừa xuyên qua kết giới, trong lòng y bỗng dâng lên một tia cảm giác kỳ lạ. Còn chưa kịp nghĩ kỹ, y đã hạ xuống cửa động.
Ngẩng mắt nhìn vào bên trong, Giang Hạnh Chi khẽ khựng lại.
Một con ruồi cũng khó lọt vào trong sơn động, vậy mà nơi đây bỗng xuất hiện thêm một thân ảnh cao lớn.
Người vừa từ biệt khi nãy giờ lại ngồi đối diện Tru Nghiêm, nghe thấy động tĩnh liền quay đầu lại. Ánh sáng từ cửa động rọi xuống, khiến ngũ quan tuấn mỹ kia càng thêm sắc sảo, đường nét rành rọt.
Tru Nghiêm lập tức ngồi thẳng, thấy bóng Giang Hạnh Chi liền bật ra ánh nhìn cầu cứu: “Đại nhân. Chúng ta có ước định tốt đẹp!”
Giang Hạnh Chi: “……”
Cảm nhận được ánh mắt rơi trên mình, Chung Mính thong thả đứng dậy, giọng tự nhiên đến mức khiến người ta khó mà phản bác: “Ngươi đã trở lại.”
Câu nói ấy nghe qua cứ như hai người thật sự đã có hẹn từ trước.
Giang Hạnh Chi không nhịn được, mỉa một câu: “Các hạ thật biết coi nơi này như nhà mình.”
Khóe môi Chung Mính khẽ cong, bật cười: “Chỉ đợi ngươi về, để ta làm tròn lễ nghĩa chủ nhà.”
Nói rồi, ánh mắt hắn dừng trên ngực Giang Hạnh Chi, khẽ cau mày: “Sao vậy, thân thể không khỏe?”
Giang Hạnh Chi phất tay: “Tâm bệnh thôi.”
Trong sơn động, khẽ vang lên một tiếng cười mơ hồ, như có như không.
Giang Hạnh Chi giả vờ như chẳng nghe thấy, đưa gáo nước cho Tru Nghiêm, rồi quay sang hỏi: “Cho nên, vì sao các hạ lại ở đây?”
“Thấy có kết giới, thuận đường vào dạo một vòng.” Chung Mính đáp gọn.
Tru Nghiêm run tay suýt làm đổ nước: … Thật biết thuận đường!
Ba người chung một không gian. Dù là lần đầu gặp mặt, không khí lại chẳng đến mức gượng gạo.
Tru Nghiêm lo xử lý vết thương.
Giang Hạnh Chi ngồi một bên thong thả chờ đợi.
Chung Mính khoanh tay ngồi đối diện Giang Hạnh Chi, mắt nhìn ra ngoài cửa động, ánh đen sâu thẳm, lạnh lẽo như ánh sao xa xăm.
Giang Hạnh Chi vừa đánh giá hắn, thì bên cạnh chợt vang lên tiếng hít đau “A—”.
Quay sang nhìn, y thấy Tru Nghiêm đang xoắn người, muốn tự xử lý vết thương sau lưng. Thân thể vốn đầy vết thương chằng chịt, thêm động tác vụng về, chẳng khác nào biến vết thương nhẹ thành thương nặng.
“Đưa đây, ta bôi thuốc cho.” Giang Hạnh Chi làm người tốt đến cùng.
“Đa tạ đại nhân.” Tru Nghiêm vội vàng đưa lọ thuốc.
Ngón tay thon dài trắng mịn vươn ra. Khi y kéo áo Tru Nghiêm xuống, lộ ra tấm lưng chi chít vết thương đỏ hồng, hai bóng người chụm lại, hình ảnh ấy vô tình đập thẳng vào mắt Chung Mính.
Khó chịu đến gai mắt.
Đầu ngón tay hắn theo bản năng siết chặt, bỗng chốc đứng dậy, trực tiếp nắm lấy cổ tay Giang Hạnh Chi, cúi đầu nhìn xuống: “Ngươi, tay quá lạnh.”
Giang Hạnh Chi ngẩn người:
“… Cho nên?”
Bàn tay nóng rực vừa chạm vào đã buông ra, song hơi ấm thô ráp vẫn còn lưu lại trên cổ tay y.
“Không thích hợp để bôi thuốc cho người bị thương.” Chung Mính nói chắc nịch.
Giang Hạnh Chi lạnh nhạt xoa cổ tay, muốn xóa bỏ dư vị kia: “Có lẽ các hạ từng nghe qua chườm lạnh?”
Chung Mính “a” một tiếng, giọng thản nhiên: “Có thể lạnh để cầm máu. Vậy chẳng phải ngươi là thiên sinh linh đan sao?”
“……”
Không buồn nghe y phản bác, Chung Mính bước thẳng qua, đi đến phía sau Tru Nghiêm.
Hắn khẽ khom lưng, một đôi tay xương khớp rõ ràng túm lấy sau cổ Tru Nghiêm, nhấc bổng cả người lên.
Ngay sau đó, dưới ánh mắt chết lặng như sống không còn gì luyến tiếc của Tru Nghiêm, hắn thuận tay đặt Chu Nghiêm ra một bên, cách Giang Hạnh Chi thật xa.
---
Tác giả có lời muốn nói:
Chung Mính: Tránh sang một bên.