Chương 1: Trọng sinh

Thiên Sơn Huyền Đài, nơi trong truyền thuyết gần nhất với Thượng Giới.

Giờ khắc này, bầu trời tràn ngập ánh sáng xanh nhạt, mây trắng xoay chuyển như một cơn lốc khổng lồ. Ngay bên dưới lốc xoáy, trên đỉnh Huyền Đài, một bóng dáng cao gầy trong y phục lam đen đứng thẳng, lưng đưa về phía mọi người.

Vòng ngoài Huyền Đài, trong phạm vi mấy trăm trượng, dày đặc người tu chân tụ họp. Phóng mắt nhìn quanh, tu sĩ Trúc Cơ trở lên chiếm tám chín phần, thậm chí còn có hai ba vị ở cảnh giới Đại Thừa.

Đây chính là thời kỳ phồn thịnh nhất trong trăm ngàn năm của Tu Chân Giới. Linh khí sung túc, cường giả Đại Thừa xuất hiện khắp nơi. Thậm chí đã có đến hai vị Thánh Quân chạm tới ranh giới Phi Thăng.

Trong đó, có Đình Tuyết Thánh Quân Giang Hạnh Chi.

Ngày hôm nay, cường giả khắp tam giới tề tựu về đây chỉ vì một lý do duy nhất, Đình Tuyết Thánh Quân sắp độ kiếp, bước vào Phi Thăng cảnh.

Còn về người kia, Khư Kiếm Thánh Quân, vốn cũng được đồn đoán có cơ duyên phi thăng.

Mọi ánh mắt quét qua một vòng, song vẫn chưa thấy tung tích hắn.

Thật đáng tiếc. Nhiều người còn mong được chứng kiến một trận quyết đấu giữa hai vị Thánh Quân ngay trước khi Giang Hạnh Chi phi thăng. Dù sao cũng có lời đồn rằng, cơ duyên lần này vốn thuộc về Khư Kiếm Thánh Quân, chỉ là lại rơi vào tay Đình Tuyết.

Nghĩ đến đây, hàng chục ánh mắt đồng loạt hướng về trung tâm Huyền Đài, nơi bóng người trong trường bào lam đen, thắt đai bạc đứng sừng sững.

Mái tóc dài được buộc cao gọn gàng phía sau, theo động tác quay đầu mà lộ ra đường nét cằm sắc bén tuyệt đẹp.

Đó chính là Đình Tuyết Thánh Quân Giang Hạnh Chi.

Bên cạnh y còn có một thiếu niên cầm kiếm, bên hông treo Huyền Thiên Kiếm, thân phận rõ ràng, Lận Hà, thiếu tông chủ Huyền Thiên Kiếm Tông.

Trong đám đông vây xem, nhiều tu sĩ thì thầm bàn tán: “Đình Tuyết Thánh Quân hình như đang căn dặn Lận thiếu chủ chuyện gì đó.”

“Có phải là truyền lại bí tịch công pháp không? Hai người vốn là tri kỷ nhiều năm, có lẽ trước khi phi thăng, Thánh Quân giao lại công pháp để hậu nhân kế thừa.”

“Hoặc cũng có thể nhờ Huyền Thiên Kiếm Tông hộ pháp, đề phòng Khư Kiếm Thánh Quân bất ngờ ra tay phá rối.”

“Ừ, nói có lý, nói có lý!”

Bỏ ngoài tai những lời bàn tán, Giang Hạnh Chi bình thản đưa vài tờ giấy khế vào tay Lận Hà, chậm rãi dặn dò: “Đây là ta âm thầm chuẩn bị, coi như mua một chút phòng bị cho chính mình. Nếu ta độ kiếp thất bại, số bạc này xem như phí mai táng cuối cùng.”

Lận Hà tiếp nhận mà tay run run, kinh ngạc thốt lên: “Ngươi còn có tâm tư mua cả thứ này sao!”

Chỉ trong thoáng chốc xúc động, hắn lập tức lấy lại bình tĩnh: “Ngươi sẽ không thất bại đâu, đừng nói mấy lời gở miệng đó nữa!”

Giang Hạnh Chi chỉ khẽ xua tay, ngăn lại cơn xúc động của hắn: “Hai con đường, cuối cùng cũng phải chọn một. Nếu ta không thể bước lên được, thì nhờ ngươi thay ta lĩnh số bạc này.”

Hốc mắt Lận Hà đỏ hoe: “Hạnh Chi, không ngờ ngươi lại coi trọng ta như vậy.”

“Sau đó, hãy giao lại cho Khư Kiếm.”

“Gì cơ?” Lận Hà sững người.

Giang Hạnh Chi chỉ cười nhạt, ánh mắt sâu thẳm: “Ngươi không hiểu đâu.” Đó là tình yêu.

Nếu y thuận lợi phi thăng, thì tất cả coi như từ bỏ. Nhưng nếu y bỏ mình, thì để lại số vốn này cho Khư Kiếm. Khi ấy, hắn nhất định sẽ hiểu tấm lòng của y.

Một lời tỏ tình, vừa lãng mạn, vừa bi thương.

“Ngươi bị đoạt xá sao!?” Lận Hà hoảng hốt thốt lên, rồi cố nén xuống, ánh mắt cẩn trọng dò xét. Hít sâu vài hơi, hắn mới khẽ hỏi: “Đồn đãi kia, rốt cuộc có thật không?”

“Đồn đãi gì?” Giang Hạnh Chi bình tĩnh đáp.

“Ngươi cướp lấy cơ duyên phi thăng vốn thuộc về Khư Kiếm. Có phải vì vậy mà ngươi cảm thấy hổ thẹn với hắn không?”

Thân hình Giang Hạnh Chi khẽ cứng lại. Lận Hà càng nghĩ càng thấy hợp lý, bèn cười gượng: “Nhưng ngươi nghĩ xem, Khư Kiếm có thật sự vui vẻ không, đối thủ đoạt mất cơ duyên phi thăng, lại để lại cho hắn một khoản hậu sự phong phú?”

Nghe qua cứ như mấy tên lừa đảo thời cổ.

Giang Hạnh Chi: “……”

Y khéo léo bỏ qua chủ đề này, quay lại vấn đề ban nãy: “Chỉ là lời đồn thôi.”

Xem như phủ nhận chuyện cướp đoạt cơ duyên vừa rồi.

Lận Hà nghe mà nửa tin nửa ngờ.

Giang Hạnh Chi liếc mắt trách cứ: “Ngươi dám nghi ngờ nhân phẩm của ta?”

“Ta tin, ta tin chứ.” Lận Hà vội vàng tìm cơ hội đổi đề tài. Đảo mắt nhìn quanh một vòng, hắn giả vờ ngạc nhiên: “Ơ? Khư Kiếm Thánh Quân hôm nay không thấy tới.”

Giang Hạnh Chi không vạch trần màn diễn vụng về kia, thản nhiên đáp: “Chúng ta vốn chẳng hợp nhau, hắn không đến cũng là chuyện thường.”

Lận Hà khẽ thở phào: “Cũng đúng. Có điều, người tới quan sát thì lại không ít đâu.”

Khắp Tam Giới Cửu Châu, tám đại tông môn, từ nhân tu, yêu tu cho đến ma tu đều tụ tập đông đủ. Đại Thừa cảnh xông vào Phi Thăng cảnh, bất kể thành công hay thất bại, ít nhiều cũng để lại điều đáng tham ngộ.

Giang Hạnh Chi khẽ gật đầu, như đang suy tính gì đó. 

Lận Hà cảnh giác hỏi: “Ngươi đang nghĩ gì thế?”

Giang Hạnh Chi thản nhiên đáp: “Nếu như thu mỗi người ba trăm linh thạch tiền quan sát thì…”

“Ngươi còn có tâm trí nghĩ ra mấy thứ này à!?” Lận Hà bỗng cao giọng, tức đến run rẩy.

Lời y còn chưa dứt, bầu trời đã vang lên mấy tiếng sấm rền, như thể cả thiên đạo cũng không chịu nổi.

Ngẩng đầu nhìn thiên tượng, Giang Hạnh Chi tính toán thời khắc, rồi không nói thêm gì, vung tay đẩy Lận Hà ra khỏi Huyền Đài: “Nhớ giúp ta thu một ít. Trẻ con dưới mét rưỡi thì cho nửa giá.”

“……”

Trong nháy mắt, Lận Hà đã bị đẩy bay ra ngoài cả trăm mét.

Tông chủ Huyền Thiên Kiếm Tông vội vã đón lấy nhi tử, đặt xuống phía sau. Ông nhìn thấy ánh mắt còn ngây dại của con, rồi lại đưa tầm nhìn hướng về bóng dáng đang đứng sừng sững giữa trung tâm Huyền Đài.

Xung quanh, linh lực gào thét dữ dội, độ kiếp sắp bắt đầu.

Ông trầm giọng truyền âm hỏi: “Đình Tuyết Thánh Quân đã truyền thụ cho con những gì?”

Sau một lúc lâu mới hoàn hồn, Lận Hà ngập ngừng đáp: “Biết cách làm giàu?”

Tông chủ: “Cái gì cơ!?”

Ở trung tâm lốc xoáy, tiếng sấm gầm cuồn cuộn càng thêm nặng nề.

Màn trời xanh nhanh chóng bị mây đen nuốt chửng. Ánh sáng lụi tàn, chỉ còn những tia chớp bạc loé sáng, soi rọi nửa bầu trời trong nháy mắt.

Giang Hạnh Chi quay đầu nhìn thoáng qua biển người dưới chân đài, vẫn chẳng thấy bóng dáng người y muốn tìm. Trong dòng người tấp nập, chỉ có một chấm trắng nhỏ nổi bật, nghiễm nhiên là Lận Hà đang bận rộn thu phí quan sát.

Đáy lòng y thoáng an ủi, ngay sau đó liền dứt khoát không chần chừ thêm.

“Vút ——!”

Một tiếng ngân vang, trường kiếm rời vỏ. Lưỡi kiếm thẳng tắp chỉ lên trời, thân kiếm sáng loáng phản chiếu nửa gương mặt tuấn mỹ.

Linh lực cuồn cuộn từ Bát Hoang đổ về, ùa vào thân thể y. Áo bào xanh sẫm bay phần phật, khí thế bức người.

Chư tu sĩ đều nín thở chờ đợi.

Khắp nơi tĩnh lặng đến cực điểm.

Bỗng nhiên, một tia sét bạc “Oành!” xé rách màn đêm u tối, bổ thẳng xuống bóng người đơn độc trên đài cao.

Thiên kiếp phi thăng rốt cuộc cũng giáng xuống.

Lôi kiếp kéo dài suốt chín ngày.

Mây đen dày đặc che kín bầu trời, chẳng còn thấy nhật nguyệt luân phiên. Giang Hạnh Chi bị lôi kiếp vây khốn, không còn đếm nổi thời gian đã qua bao lâu.

Trước mắt chỉ còn mảng sáng trắng chói lòa. Mồ hôi ướt đẫm trán, theo từng giọt rơi xuống, thấm vào hàng mi run rẩy khiến tầm mắt trở nên mơ hồ. Bên tai, tiếng sấm ầm ầm vang vọng, tựa hồ chưa từng ngừng lại.

Kinh mạch và xương cốt toàn thân y sớm đã bị Cửu Trọng Thiên lôi đánh gãy nát. Từ đau đớn tột cùng đến tê dại, lại từ tê dại trở về thanh tỉnh, ý thức như đang lênh đênh giữa sóng to gió lớn.

Giờ đây Giang Hạnh Chi cảm thấy ngay cả một ngón tay cũng chẳng thể động đậy.

Chỉ có cơ duyên mà y tìm được lúc trước vẫn đang vận hành ở tâm mạch, dẫn dắt linh lực toàn thân, gắng gượng bắc cầu nối liền những kinh mạch đã vỡ vụn.

Ầm! Lại một đạo thiên lôi nữa giáng xuống.

Kiếm bản mệnh đã lung lay sắp đổ, trên lưỡi kiếm sáng ngời vết nứt của đạo lôi thứ chín.

Ngoài sườn, đám tu sĩ không kìm nổi mà xôn xao: “Đạo thiên lôi cuối cùng!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play