Chúng tôi chìm vào suy nghĩ.
- Trên cái bàn đó có để cặp sách hay gì đó không? - Thẩm Thanh hỏi.
Lý Trân Ny lắc đầu.
- Trước tiết học đầu tiên sáng nay, tất cả mọi người đều chỉ vừa mới vào game, nên cái người tên Hạ Tình đó không thể nào là người chơi vì vi phạm quy tắc mà chết được, chỉ có thể là NPC. - Thẩm Thanh nói.
- Một học sinh, vô duyên vô cớ không xuất hiện trong lớp học, mà giáo viên lại hoàn toàn thờ ơ thì chỉ có hai trường hợp. Thứ nhất, cô ấy có việc nên xin nghỉ. - Thẩm Thanh hạ thấp giọng: - Thứ hai, cô ấy chết rồi.
- Á… - Lý Trân Ny sợ tới mức hét toáng lên, nhưng rất nhanh đã bịt miệng lại.
- Dựa vào những thông tin đã có, chúng ta mau lập ra chiến lược sinh tồn đi. - Thẩm Thanh nói: - Tớ đã tổng kết một số điểm sau, nếu có gì thiếu sót thì mọi người có thể bổ sung. Thứ nhất, bốn chúng ta phải cố gắng hành động cùng nhau, để có thể tương trợ lẫn nhau.
- Thứ hai, giá đồ ăn ở nhà ăn rẻ hơn nhiều ở quầy tạp hóa, dù nó rất kinh tởm, nhưng tiền của chúng ta không còn được bao nhiêu, chúng ta cần phải tranh thủ vọt ngay tới nhà ăn sau khi vừa tan học, để giành lấy những món ăn còn tạm chấp nhận được.
- Thứ ba, chúng ta phải ghi nhớ thật kỹ bảy quy tắc của trò chơi, để tránh vi phạm.
- Thứ tư, phải cẩn thận với những kẻ bắt nạt, chúng là những quả bom hẹn giờ.
- Thứ năm, trừ Chương Hiểu Niên ra, những người còn lại đều phải tìm cách kích hoạt kỹ năng của mình. Như vậy khi chúng ta gặp nguy hiểm mới có khả năng tự bảo vệ mình.
- Thứ sáu, điều tra Hạ Tình, cô ấy rất có thể là chìa khóa để giải quyết bí ẩn này.
- Còn một điều nữa, hãy cẩn thận với những người chơi khác. - Chương Hiểu Niên bổ sung.
- Tại sao vậy? Không phải người chơi đều cùng phe với chúng ta sao? - Lý Trân Ny không hiểu hỏi.
- Những người chơi còn sống khác sau buổi trưa chắc chắn cũng sẽ phát hiện ra một điều, đồ ăn ở nhà ăn rẻ thì rẻ nhưng kinh tởm, còn đồ ăn ở quầy tạp hóa thì bình thường nhưng lại đắt đỏ. Chắc chắn cũng sẽ có những người chơi giống như chúng ta đã mua đồ ăn ở quầy tạp hóa, nói không chừng đã mua mì gói, một phát trở thành kẻ trắng tay. Điều này sẽ dẫn đến việc nếu họ muốn sống sót, cách duy nhất là cướp đoạt thức ăn hoặc tiền bạc của người khác.
- Hơn nữa, bốn đứa tụi mình nhìn qua đã biết yếu xìu rồi. - Cô ấy lại bổ sung.
- Một suất ăn ở nhà ăn ít nhất cũng mười tệ, cho dù sau này bữa nào cũng ăn ở nhà ăn thì thực ra chúng ta vẫn rất nguy hiểm. - Tôi thở dài.
Tuy nhiên sau khi bàn bạc, chúng tôi vẫn quyết định trừ phi đến phút cuối cùng thì sẽ không đi cướp đoạt của người khác, đồng thời cố gắng tích cực tìm kiếm chiến lược để giải quyết vấn đề.
Trước ngày hôm nay, chúng tôi đều chỉ là những sinh viên đại học bình thường, ước mơ là chữa bệnh cứu người. Nếu như chủ động đi làm hại người khác, dù cuối cùng có thể thành công thoát khỏi trò chơi, chúng tôi cũng phải sống cả đời trong sự giày vò của lương tâm và đạo đức.
Đương nhiên, chủ yếu vẫn là đánh không lại.
- Ba hai một, cố lên, cố lên! - Bốn đứa chúng tôi chồng tay phải lên nhau, khích lệ tinh thần cho nhau.
Tôi nhìn đám bạn cùng phòng thân yêu, phảng phất như quay trở lại thời điểm chúng tôi cùng nhau lên kế hoạch đi du lịch, khiến cho lòng tôi dấy lên vài phần cảm giác an toàn quen thuộc.
Tính cách Thẩm Thanh quyết đoán, mỗi chuyến đi chơi đều do cô ấy định ra phương hướng tổng thể. Còn Chương Hiểu Niên thì trầm ổn đáng tin cậy, phụ trách việc chi tiết hóa kế hoạch du lịch, để chúng tôi không đến nỗi lỡ chuyến xe hoặc không đặt được khách sạn mà phải ngủ vạ vật ngoài đường. ( app truyện TᎽT )
Trân Ny là em út trong ký túc xá, tính cách hoạt bát, lúc nào cũng có thể đưa ra nhiều ý tưởng thú vị, khiến chuyến đi tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ. Còn tôi thì sao, tôi có một đôi mắt tinh tường biết phát hiện những điều hay ho, luôn có thể tìm thấy những điểm check-in ẩn.
Chỉ cần bốn đứa chúng ta đồng lòng hiệp lực, chúng tôi nhất định sẽ thoát khỏi cái nơi quỷ quái này. Tôi tự nhủ với chính mình.
Chúng tôi trở lại lớp học sớm hơn năm phút.
Nhưng điều kỳ quái là, rõ ràng buổi sáng đã có một lượng lớn người chơi bỏ mạng. Thế mà lớp học vẫn chật kín người.
Nhìn kỹ hơn, những người chơi đã chết kia bỗng dưng lại hiển thị ID màu đỏ chót là [Quỷ] trên đầu. Ngay cả bạn cùng bàn của tôi, một nam sinh cao gầy, hiển nhiên cũng hiển thị dòng ID [Quỷ] trên đầu, đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào tôi.
- “Má nó! Thật là đáng sợ quá đi, trời cao có thấu? Sao ở cái trường này đến chết rồi mà vẫn phải đến học vậy!” - Tôi gào thét trong lòng, rồi nơm nớp lo sợ ngồi xuống.
Bạn cùng bàn mỉm cười nhích lại gần, dường như muốn bắt chuyện với tôi, cả người tôi run lên, liền cầm sách lên bắt đầu giả vờ học hành chăm chú.