Nhìn bề ngoài, nhà ăn trông có vẻ ngay ngắn, trật tự, mọi thứ đều bình thường, phần lớn mọi người đã lấy xong cơm và đang ngồi trước bàn ăn.

Nhưng khi nhìn kỹ, dịch vị trong dạ dày tôi bắt đầu trào ngược. Trong khay thức ăn của họ là những thực vật có hình dạng kỳ dị, khác lạ.

“Salad giòi bọ, “Tròng mắt xào hành tây”, "Ngón tay kho tàu”,...

- Tớ muốn nôn quá… - Lý Trân Ny bịt miệng lại.

- Thần xin phụ họa. - Chúng tôi phụ họa theo.

- Tôi không ăn đâu, cho tôi về nhà đi! - Trên bàn ăn, có người đã mất kiểm soát, òa khóc nức nở.

Cảm xúc suy sụp tan ra giống như những quân cờ domino, truyền từ người này sang người khác. Thậm chí có người còn đứng bật dậy ném thẳng khay cơm.

Tim tôi giật thót một cái, nhớ đến quy tắc thứ ba, trong đó ghi rõ ràng, "không được lãng phí thức ăn”.

“Pằng” một tiếng, mấy người vừa ném khay cơm xuống đất đều ngã vật ra. Những kẻ đeo băng đỏ trên tay đã nổ súng giết chết họ, trên đầu những kẻ đó có ID màu vàng kim là [Thành viên Hội học sinh].

Những [Thành viên Hội học sinh] kéo những cái xác vào phía sau bếp.

Tôi đứng đờ đẫn nhìn, tay chân lạnh toát.

- Dù thế nào đi nữa, chúng ta nhất định phải ăn bữa cơm này. - Thẩm Thanh nói: - Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa.

Giọng nói của cô ấy hơi run rẩy, nhưng lại khiến chúng tôi như bừng tỉnh cơn mộng.

- Cô ơi, còn đồ ăn không ạ? - Tôi lao đến cửa sổ phát cơm hỏi.

- Ôi chao cô bé, bán hết sạch rồi cháu ơi. - Cô đầu bếp lắc đầu.

- Vậy canh thì sao ạ? Ít ra cũng phải còn canh chứ? - Lý Trân Ny sốt ruột hỏi.

Cô đầu bếp vẫn lắc đầu.

- Đến quầy tạp hóa! - Thẩm Thanh lập tức quyết định.

May mắn thay, trong quầy tạp hóa bán toàn là đồ ăn bình thường, như mì gói, bánh mì, đồ uống...Nhưng không may là, giá của chúng đều mắc đến mức nuốt không trôi. ( truyện trên app T•Y•T )

Ở đây, một hộp mì ly được bán với giá trên trời là một trăm tệ. Nhưng mỗi người chúng tôi chỉ có một trăm tệ làm vốn khởi đầu thôi, trừ đi bữa này, trong ba ngày tới chúng tôi vẫn còn bảy bữa ăn nữa phải lo.

Quầy tạp hóa đông nghịt người, khó khăn lắm mới đến lượt chúng tôi.

- Chỉ còn năm phút nữa là đến một giờ rồi! - Giọng của Thẩm Thanh có chút lo lắng: - Mau trả tiền đi!

Sống sót là quan trọng nhất, tôi cắn răng, bỏ ra năm mươi tệ mua một gói bánh mì, xé bao bì ra rồi gặm ngấu nghiến.

Cuối cùng, đúng vào giây cuối cùng, tôi đã nuốt trôi miếng bánh mì vụn cuối cùng. Và ngay khoảnh khắc tiếp theo, những người không kịp mua đồ ăn bắt đầu sùi bọt mép ngã vật ra đất.

Thời gian lên lớp buổi chiều là 14h30, chúng tôi quyết định về ký túc xá trước.

Sau khi báo danh xong ở chỗ quản lý ký túc xá, chúng tôi được phân vào phòng 206.

- Chúng ta cần lập ra một chiến lược, trước hết là trao đổi một chút suy nghĩ và thông tin đã thu thập được trong hôm nay. -  Thẩm Thanh khóa cửa phòng ký túc xá lại, nói.

- Các cậu có nhận ra một điều không, cách chết của mỗi người vi phạm quy tắc đều không giống nhau. - Nằm trên giường ký túc xá, tôi cảm nhận được cảm giác an toàn, não bộ cũng bắt đầu hoạt động trở lại: - Những người không ăn đúng giờ, họ đều có triệu chứng rất điển hình của việc ngộ độc mà chết.

- Môi tím tái, miệng sùi bọt mép… - Thẩm Thanh chìm vào hồi ức.

Phòng ký túc xá của chúng tôi đều là sinh viên y khoa, sau lời nhắc của tôi, mọi người nhanh chóng nhận ra những điểm bất thường.

- Ý cậu là, chúng ta đã bị đầu độc, còn đồ ăn chính là thuốc giải. Nếu như không ăn được đồ ăn trong thời gian quy định, thì sẽ chết. - Chương Hiểu Niên nói ra.

Tôi gật đầu.

- Phát hiện này rất hữu ích, ít nhất có thể suy luận ra hai điều. - Thẩm Thanh cố tình giữ lại một chút, tạo sự tò mò.

- Hai điều gì? - Chúng tôi không kìm được hỏi.

- Thứ nhất, kẻ chủ mưu đứng sau rất có thể thông qua cách hạ độc để khiến toàn bộ người chơi chết bất đắc kỳ tử sau ba ngày. Cho nên chúng ta phải tìm ra kẻ đó trước khi chất độc phát tác hoàn toàn. Thứ hai, những quy tắc này không được xây dựng được từ góc nhìn của Thượng Đế, dù cậu có vi phạm quy tắc, cũng có cách thức tương ứng để khiến cậu tử vong, ví dụ như phái NPC giám sát đến giết cậu, hoặc hạ độc cậu chẳng hạn. - Thẩm Thanh chậm rãi nói.

- Nói cách khác, vi phạm quy tắc phải được “nhìn thấy” hoặc “phát hiện”' thì mới phải chịu trừng phạt, chứ không thể để cậu chết không rõ nguyên nhân được. - Tôi bỗng bừng tỉnh ngộ.

- Không hổ là Phú Quý thông minh của chúng ta! - Thẩm Thanh giơ ngón cái lên khen tôi.

- Ghét quá đi à~. - Tôi che miệng cười duyên.

- Tớ phát hiện ra một chuyện, không biết có hữu ích không nữa. - Lý Trân Ny quấn chặt mình trong chăn nhỏ, yếu ớt nói.

- Cậu nói đi, nói không chừng cái cậu phát hiện lại là manh mối quan trọng thì sao. - Thẩm Thanh cho cô ấy một ánh nhìn khích lệ.

- Chỗ ngồi của tớ chẳng phải ở phía cuối lớp sao? Tớ phát hiện ở đó có nhiều thêm một cái bàn, trên đó còn viết một cái tên, là Hạ Tình. - Lý Trân Ny nói.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play