- Hai mươi năm sau, bà phát hiện con cái của những kẻ từng bắt nạt mình cũng đang học ở trường này, vì vậy bà đã đầu độc nguồn nước, muốn giết chết tất cả mọi người, có phải vậy không? - Tôi nhìn thẳng vào mắt bà ta, đầu ngón tay run rẩy.
- Mày sai rồi! Hạ Tình đã chết từ lâu rồi! - Dì quản lý ký túc xá rơi vào trạng thái điên loạn: - Tao là Giang Tuyết.
- Hai mươi năm rồi, hai mươi năm rồi, chỉ cần tao nhắm mắt lại là thấy Hạ Tình nằm trong vũng máu, mặt mũi hoàn toàn biến dạng. - Giang Tuyết nói: - Dựa vào cái gì chứ? Tại sao lại như thế? Một đứa thì mất mạng, một đứa thì sống không bằng chết, còn cái lũ đó lại bình an vô sự, con cháu đầy đàn, dựa vào cái gì chứ?
Ròng rã hai mươi năm, bà ta vẫn chưa thể thoát khỏi ký ức mà bạn mình đã nhảy lầu vào mùa mưa năm đó.
- Sao khi đó bà không báo cảnh sát? - Tôi không dám quay đầu lại, tiếp tục câu giờ, hy vọng Thẩm Thanh và các bạn có thể thuận lợi đến được bốt điện thoại.
- Báo cảnh sát, báo cảnh sát thì có ích gì? Pháp luật, pháp luật là cái gì? Luật bảo vệ trẻ vị thành niên chỉ để bảo vệ cái lũ cặn bã đó, không bảo vệ bạn tao. Huống hồ, bọn nó chỉ đang đùa thôi mà, là do những người như tụi tao có khả năng chịu đựng tâm lý quá kém. - Giang Tuyết cười khẩy nói.
- Lũ bắt nạt dơ bẩn đó, những người ngoài cuộc lạnh lùng đó, những giáo viên bất lực đó, bọn chúng, tất cả đều là hung thủ, bọn chúng, tất cả đều phải xuống địa ngục! - Giang Tuyết túm chặt cổ áo tôi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT