- “Không nhìn thấy mình, không nhìn thấy mình…” - Tôi thầm cầu nguyện, theo tư duy bình thường thì, nếu thấy bạn cùng bàn đang học bài nghiêm túc, có khả năng bạn sẽ từ bỏ ý định trò chuyện với cô ấy... phải không?

Bạn cùng bàn thấy tôi học hành chăm chú, liền quay đầu 180 độ, hướng về phía bàn sau:

- Xin chào, xin hỏi bạn có thể trả lời giúp tôi một câu hỏi được không? Bạn chọn móc một con mắt, hay móc tim?

- Không... không! - Bạn ngồi sau giật mình hoảng sợ, rồi từ chối.

- Thật mất lịch sự. Có phải cậu khinh thường tôi không? - Giọng điệu bình tĩnh của bạn cùng bàn xen lẫn một chút tức giận, rồi há miệng ra, “chóp chép chóp chép” cứ thế nuốt chửng bạn ngồi sau.

Tôi ngồi ngay bên cạnh, ngẩng đầu lên đọc sách, cố để nước mắt chảy ngược vào trong.

Vi phạm kỷ luật sẽ bị [Giáo viên] ăn tươi, gây náo loạn ở nhà ăn sẽ bị [Hội học sinh] xử lý, sau khi tan học thì khu vực quanh nhà vệ sinh dễ trêu đến những [Kẻ bắt nạt], còn [Quỷ] sẽ bất ngờ đặt câu hỏi cho bạn bất cứ lúc nào.

Sau khi vào lớp, một mặt tôi phải nghiêm túc nghe giảng và ghi chép, tránh để bị [Giáo viên] cảnh cáo, mặt khác tôi phải mở một mắt để cảnh giác, dán chặt vào bạn cùng bàn [Quỷ] của tôi, sợ sẽ bị hắn giết.

Tra tấn chim ưng còn không đến mức tàn nhẫn như thế này.

Kết thúc một tiết học, lại có thêm ba người chơi vì không trả lời được câu hỏi của [Giáo viên] mà bị ăn thịt.

Tôi biết, những người chơi này chẳng mấy chốc nữa cũng sẽ biến thành [Quỷ] thôi.

Nhìn lại lớp học, số lượng người chơi còn lại chỉ còn chưa đến mười người. Trong lòng tôi không khỏi dâng lên cảm giác thỏ chết cáo buồn.

Lại thêm một tiết học nữa trôi qua. Lần này mọi người đã nhận ra rằng, dù biến thành [Quỷ] cũng phải học hành nghiêm túc.

Mọi người đã rút kinh nghiệm từ ba người trước đó, không bị những con [Quỷ] xung quanh làm ảnh hưởng, nghiêm túc học hết cả tiết, không ai thiệt mạng.

“Reng, reng, reng..."

Tiếng chuông tan học vang lên. Thế nhưng, [Giáo viên] trên bục giảng lại chậm chạp mãi không có động thái kết thúc tiết học, vẫn đang chăm chú giảng bài về việc: - Trang trí tường nên dùng nước lẩu cà chua, nếu không lượng bột tiêu sinh ra sẽ khiến SpongeBob ở Bikini Bottom hắt hơi…

- Ồ, tan học rồi à, cô giảng thêm hai phút nữa chắc các em không có ý kiến gì đâu nhỉ? - [Giáo viên] mỉm cười hỏi.

Một sự im lặng chết chóc, không ai dám có ý kiến.

Cuối cùng, khi chỉ còn cách tiết học thứ ba có hai phút nữa, [Giáo viên] cũng giảng bài xong.

- À phải rồi, tiết tiếp theo là tiết thể dục đấy, giáo viên thể dục ghét nhất mấy đứa học sinh đi học muộn đó. - Cô ta cười một nụ cười u ám.

Vừa vội vã vừa cố gắng hết sức để chạy thật nhanh, may mắn thay vẫn chưa bị trễ giờ.

Vào đến sân tập, hoàn toàn không thấy bóng dáng giáo viên nào.

- Không phải là đi nhầm chỗ rồi chứ? - Tôi không khỏi rùng mình một cái.

- Giáo viên thể dục có việc bận nên tiết này sẽ không đến, mọi người cứ tự do hoạt động. Có thể đến phòng dụng cụ để mượn dụng cụ thể thao, nhưng trước khi tan học không được rời khỏi sân tập. - [Lớp trưởng] nghe điện thoại xong thì thông báo với chúng tôi.

Chương Hiểu Niên và Thẩm Thanh quyết định chạy bộ trên sân tập, còn tôi và Lý Trân Ny thì thực sự không còn sức để chạy nữa, nên muốn đến phòng dụng cụ để mượn vài món dụng cụ. ( app truyện TᎽT )

Thế là chúng tôi chia nhau ra hành động.

Trong phòng dụng cụ, sau khi mọi người đã lấy xong những thứ đồ cần mượn thì xếp hàng để ghi danh mượn đồ.

Tôi và Lý Trân Ny vì muốn lười biếng một chút nên đã cầm dây nhảy và xếp ở cuối hàng.

Đến lượt tôi, tôi nhân cơ hội đó lật xem cuốn sổ đăng ký dày cộp. Điều khiến tôi ngạc nhiên là trong cuốn sổ đăng ký dày đó, hoàn toàn không có hai chữ "Hạ Tình".

Mà cuốn sổ đăng ký này ghi lại toàn bộ lịch sử sử dụng mượn dụng cụ của cả trường trong suốt một năm. Theo lý mà nói, mỗi người đều phải từng mượn qua ít nhất một lần.

- Lệ Lệ. - Lý Trân Ny đột nhiên kéo kéo vạt áo của tôi.

- Có chuyện gì vậy? - Tôi ngẩng đầu nhìn lên, những [Kẻ bắt nạt] đang nghênh ngang bước vào.

Tôi và Lý Trân Ny sợ đến mức đứng nép sát vào chân tường, nhưng bọn chúng lại trực tiếp đi vòng qua chúng tôi, đi thẳng ra phía sau chúng tôi.

Chúng tôi thở phào nhẹ nhõm, rồi rón rén từng bước rời khỏi đó.

Người chơi có tên [Chứng sợ hãi lựa chọn] vốn đang vùi đầu lựa chọn dụng cụ, bỗng nhiên bị [Kẻ bắt nạt] nắm cổ áo nhấc bổng lên.

- Hả? - Cậu ta ngơ ngác ngẩng đầu, trong mắt ánh lên vẻ ngây ngô ngốc nghếch.

- Hả cái gì mà hả? - [Kẻ bắt nạt] hung hăng đấm cho [Chứng sợ hãi lựa chọn] một cú.

Chúng tôi cuối cùng cũng nhích được đến cửa.

- An toàn rồi. - Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng ngay lúc đó, lại nghe thấy [Kẻ bắt nạt] nói với [Chứng sợ hãi lựa chọn] rằng:

- Cho mày hai lựa chọn: một là tụi tao sẽ kề con dao này lên cổ mày, hai là mày dùng con dao này, giết hai con nhỏ ở đằng trước.

- Hai con nhỏ ở đằng trước, là nói mình với cậu đúng không? - Lý Trân Ny vừa đi nhanh vừa hỏi nhỏ.

- Tớ đoán là vậy. - Tôi khẽ đáp.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play