Bây giờ là lúc tan học, phần lớn mọi người chắc hẳn đang đến nhà ăn hoặc đang trên đường đến đó. Mà cho dù có lác đác vài bạn học ở lại, khi nhìn thấy chúng tôi cũng vội vàng tránh xa, sợ rằng dính líu đến cùng sẽ bị những [Kẻ bắt nạt] đuổi giết theo.

- Bình tĩnh nào, chắc chắn sẽ có cách thôi… - Tôi vừa thở hổn hển vừa chạy, cố gắng ép bản thân phải giữ bình tĩnh.

- Đột nhiên tớ nhớ ra một chuyện… - Giọng Chương Hiểu Niên hơi run run: - Quy tắc thứ ba hình như có nói là, chúng ta phải ăn đúng giờ thì phải…Bây giờ là mấy giờ rồi?

- Bây giờ đã mười hai giờ hai mươi rồi. Chúng ta phải ăn xong trước một giờ, nếu không rất có thể sẽ gặp nguy hiểm. - Thẩm Thanh giơ tay nhìn đồng hồ, bình tĩnh nói.

- Tớ...tớ không chạy nổi nữa rồi… - Giọng Lý Trân Ny mang theo tiếng nức nở dày đặc. Bình thường sở thích lớn nhất của cô ấy là ru rú trong ký túc xá để đẩy thuyền những cặp đôi ít người biết đến, tự sản xuất nội dung về họ, rất ít khi ra ngoài tập thể dục, là đứa có thể lực kém nhất trong số chúng tôi.

- Lát nữa các cậu cứ đi trước đi, không cần lo cho tớ. - Lý Trân Ny hạ quyết tâm rất lớn nói.

- Cố gắng thêm chút nữa đi Trân Ny. Các cậu còn nhớ quy tắc thứ hai không? - Thẩm Thanh là kiểu người có gan lớn, dưới tình huống này vẫn có thể duy trì được sự tỉnh táo để suy nghĩ.

- Tớ nghĩ ra rồi, là quan tâm, yêu thương bạn bè. - Tôi vội vàng trả lời.

Đầu óc bỗng nhiên trở nên thông suốt. Trong trò chơi này, mỗi NPC cũng phải hành động theo những quy tắc tương ứng.

Ví dụ như thân là [Giáo viên], chỉ khi học sinh thể hiện hành vi không tôn trọng giáo viên thì mới có thể ăn thịt học sinh.

Còn [Kẻ bắt nạt] sẽ không nổi loạn trong giờ học, mà chỉ có thể bắt nạt bạn bè vào những khoảng thời gian như giữa giờ, hoặc sau giờ học.

Bản chất của chúng vẫn là học sinh, vì vậy chỉ cần tìm được [Giáo viên] là có thể tìm được sự giúp đỡ.

- Trong giờ ra chơi, tớ đã quan sát một chút và ghi nhớ sơ đồ phân bố của tòa nhà giảng dạy. Văn phòng giáo viên nằm ở phòng thứ ba bên trái tầng sáu. Lát nữa khi chúng ta băng qua hành lang, nếu có [Giáo viên] nào đó chưa ăn cơm, chúng ta sẽ cầu cứu họ. Còn nếu văn phòng giáo viên không có ai, chúng ta sẽ đi xuống bằng cầu thang ở phía bên kia.

- Đến lúc đó, mọi người chỉ cần cắm đầu chạy thôi, chạy vào nhà ăn là có thể tạm thời thoát khỏi nguy hiểm. Dù có chuyện gì xảy ra cũng tuyệt đối đừng quay đầu lại, chúng ta sống được bao nhiêu người thì hay bấy nhiêu. - Giọng của Thẩm Thanh có chút trầm trọng.

- Cửa văn phòng giáo viên đang mở kìa! - Lý Trân Ny kích động hét lên: - Chúng ta được cứu rồi!

- Tốt quá rồi… - Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Đôi chân đang rệu rã của tôi bỗng chốc tràn đầy sức lực, tôi dốc toàn lực tăng tốc lao thẳng vào văn phòng giáo viên.

Trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy như mình đã nhìn thấy ánh sáng. Lớn ngần này rồi, chưa bao giờ tôi cảm thấy mấy chữ "Văn phòng giáo viên" lại sáng chói đến thế. ( app truyện T Y T )

- Có chuyện gì vậy? - Vừa xông vào văn phòng, [Giáo viên] cứng nhắc quay đầu lại, nhìn chúng tôi.

Trong văn phòng là [Giáo viên] đã dạy tiết đầu tiên cho chúng tôi, nhìn thấy cô ta, mấy đứa chúng tôi đều hơi rợn người.

- “Chỉ cần tuân thủ quy tắc thì sẽ không bị cô ta ăn thịt”. - Tôi tự nhủ.

- Em chào cô ạ. - Tôi cúi đầu chào cô ta một cái, ba người còn lại cũng vội vàng làm theo.

- Giờ này rồi mà các em không đi ăn cơm lại đến văn phòng làm gì? - Miệng của [Giáo viên] đẫm máu, như thể giây tiếp theo sẽ nuốt chửng chúng tôi vào bụng.

- Cô ơi, vừa nãy có mấy người đuổi theo chúng em, muốn đánh chúng em ạ. - Thẩm Thanh ấm ức chỉ ra phía cửa.

Ở cửa, những [Kẻ bắt nạt] cũng vừa đuổi đến nơi.

- Không có chuyện đó đâu cô ơi, tụi em bị oan mà. - Những [Kẻ bắt nạt] giơ hai tay lên.

- Đúng đó cô ơi, chúng em chỉ trêu đùa với các bạn ấy một chút thôi mà. - Một [Kẻ bắt nạt] khác cũng cười hì hì nói.

- Đùa cái gì mà đù! Các cậu đừng có mà trắng trợn đổi trắng thay đen! - Lý Trân Ny hơi tức giận.

- Thôi được rồi. - [Giáo viên] cau mày. - Không phải các em cũng chẳng có bị làm sao đấy à? Cô thấy các em cũng không bị thương. Mấy đứa ở ngoài cửa kia, sau này không được phép đùa giỡn kiểu này với bạn học nữa.

[Giáo viên] đã lên tiếng, tất cả mọi người chỉ có thể ngậm miệng.

Nói xong, cô ta liền đuổi tất cả mọi người ra ngoài, khóa cửa văn phòng rồi rời đi.

- Thế là xong rồi ư? - Tôi mở to mắt nhìn, rồi âm thầm bổ sung thêm cho quy tắc thứ hai: - “Quan tâm, yêu thương bạn bè, khi gặp bắt nạt có thể kêu cứu với giáo viên. Nhưng hành vi bắt nạt không được giáo viên nhìn thấy thì không tính là bắt nạt, giáo viên có thể sẽ làm lơ dĩ hòa vi quý”.

Vì quá sợ hãi những [Kẻ bắt nạt] chúng tôi đã đi theo sau cô giáo xuống cầu thang.

Sau khi ra khỏi tòa nhà giảng dạy, đồng hồ đã điểm mười hai giờ bốn mươi phút, chúng tôi cắm đầu chạy như điên, cuối cùng tới được nhà ăn vào lúc mười hai giờ bốn mươi lăm phút.

- Phù, an toàn rồi. - Lý Trân Ny khụy gối xuống thở hổn hển.

- Không đúng! - Thẩm Thanh nói.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play