Cô ta kéo theo chiếc váy dài, bước đến cửa lớp. Ngay lúc tưởng cô ta sẽ rời khỏi lớp, thì cô ta dừng bước, quay đầu lại nở một nụ cười rợn người.

Hơi thở tôi vừa định thở ra lại mắc nghẹn nơi lồng ngực.

Cô giáo nói: - À, đúng rồi, các em có thể tự chọn bạn cùng phòng nhé, trường học bố trí phòng bốn người, nam sinh và nữ sinh không được ở chung.

Chờ cô ta thực sự rời đi, cả lớp học mới có sức sống trở lại.

- Làm tôi sợ muốn chết…

- Chỗ này rốt cuộc là nơi nào vậy…

“...”

Trong số các bạn học, có cả người chơi lẫn NPC. Những người trên đầu có hiển thị ID là người chơi, còn những người hiển thị thân phận là NPC.

Lời của cô giáo tương đương với việc cho người chơi một cơ hội để lập đội, lớp học lập tức trở nên nhộn nhịp.

Nếu không thể lập đội với người chơi, rất có thể sẽ bị phân vào cùng nhóm với NPC. Ai mà biết NPC sẽ có những cốt truyện ẩn gì chứ.

- Thầy giáo cầm giáo dài, chọn tôi đi, chọn tôi đi! - Những người thông minh nhanh chóng bắt đầu kết bè kéo nhóm.

Những người khác cũng phản ứng kịp thời, bắt đầu tụ tập lại thành nhóm để tìm kiếm sự an ủi.

Ai ai cũng đều muốn có một đồng đội thật mạnh mẽ, để có thể tăng thêm một phần trăm cơ hội sống sót.

Lấy hững người chơi có tên ID như [Cây giáo dài dính phân dính nước ai chết], [Súng nước bắn nước tiểu xịt ai người đó hét][Tôi có thể triệu hồi AK] làm tâm điểm, trong vòng bán kính một mét có rất nhiều người chơi nhanh chóng vây xung quanh họ.

Mà ID của tôi là [Hoa Khai Phú Quý]. Vừa nghe đã thấy cổ lỗ sĩ, chẳng có tác dụng gì. Nói thật, ngay cả tôi cũng không biết mình rốt cuộc có công dụng gì.

Tôi đứng giữa dòng người, yếu ớt, đáng thương và bất lực.

- Ê. - Một cô gái có tên [Tai nghe sắp hết pin] vỗ vai tôi, trong lòng tôi đầy hy vọng nhìn về phía cô ấy. Nhưng cô ấy chỉ lạnh nhạt nói: 

- Nhường một chút.

- Lập đội không? - Tôi lấy hết can đảm, ngập ngừng hỏi một câu.

- Hoa Khai Phú Quý? Không phải là bà thím nào xuyên không đến đấy chứ? Không lập đội đâu. - [Tai nghe sắp hết pin] nói xong, liền bước đi không chút lưu luyến.

Thấy sắp vào học rồi mà vẫn không có ai chịu chọn tôi. Tôi cảm giác mình như một món hàng không bán được, trong lòng càng thêm sốt ruột.

- Tiền Lệ Lệ, đi với tôi. - Một bàn tay lạnh buốt nắm lấy tôi.

Tôi vừa quay đầu lại, thì ra là bạn cùng phòng của tôi, Thẩm Thanh. Cô ấy kéo tôi ra ngoài, mặt khác hai người bạn cùng phòng khác cũng đã đứng đợi sẵn ở chỗ kia từ lâu.

Thì ra chỗ ngồi của bọn họ ở hàng ghế phía sau, vừa hết tiết đã tập trung đầy đủ ở hành lang rồi.

- Tớ nhấn vào đường link do một tài khoản có avatar trống gửi mới vào trò chơi, còn các cậu thì sao? - Tôi hỏi.

Ba người còn lại gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.

- Không nói nhảm chi nữa, lập đội không? - Thẩm Thanh hỏi.

Chúng tôi đồng loạt gật đầu.

- Tình bạn cùng phòng của tụi mình thật khiến người ta cảm động, mọi người không ai chê bai kỹ năng vô dụng của tớ cả… - Tôi quệt nước mắt.

Đến giờ tôi vẫn chưa hiểu, rốt cuộc cái kỹ năng [Hoa Khai Phú Quý] phải sử dụng như thế nào? Chẳng lẽ hoa nở là tôi sẽ biến thành nữ đại gia à?

- Hay là cậu ngẩng đầu lên nhìn kỹ ID của chúng tớ trước đi nhỉ? - Thẩm Thanh bất lực chỉ lên đầu.

Thẩm Thanh: [Người kế thừa sự nghiệp chủ nghĩa xã hội]

Lý Trân Ny: [Cặp đôi tôi đẩy thuyền chắc chắn là thật đó]

Chương Hiểu Niên: [Đoán xem tôi mấy tuổi?]

- Cho nên không ai biết cách sử dụng kỹ năng của mình như thế nào sao? - Tôi hỏi.

Một khoảng lặng đầy làm người ta xấu hổ bao trùm.

Chương Hiểu Niên rụt rè giơ tay:

- Tớ biết, tớ có thể nhìn thấy tuổi của từng người là bao nhiêu. Ế, Tiền Lệ Lệ, cậu quay trở lại tuổi 18 rồi kìa.

...

Được rồi, một lũ vô dụng, cứ đi mà chơi đi nhé.

Dám chọc đến bốn đứa tụi này, xem như đá trúng bông gòn rồi.

Sau khi tan học, bốn đứa chúng tôi quyết định đi cùng nhau, cùng tới nhà ăn ăn trưa.

Đi được nửa đường thì Lý Trân Ny bỗng dưng  có chút mắc tiểu, thế là chúng tôi đành chờ cô ấy bên ngoài nhà vệ sinh.

- Xong rồi, chúng ta đi nhanh thôi. - Lý Trân Ny ngượng ngùng cười, để lộ chiếc răng khểnh nhỏ xinh đáng yêu.

- Bốn đứa kia, đứng lại! - Có ai đó gọi chúng tôi.

Tôi quay đầu lại, trông thấy dòng chữ ID màu đỏ chót [Kẻ bắt nạt] đang nhấp nháy trên đầu của mấy người đó, đồng tử co rút lại.

- Chạy mau! - Tôi hét lớn một tiếng, ba người còn lại cũng lập tức phản ứng, cắm đầu chạy thục mạng.

Đầu óc tôi rối như tơ vò.

Xét đến việc “cô giáo” ở trong lớp có thể há miệng nuốt trọn một học sinh, thì những NPC được gọi là [Kẻ bắt nạt] kia chắc hẳn cũng có thể sở hữu năng lực đặc biệt nào đó.

Mà bốn đứa chúng tôi đối mặt với bọn chúng, đứa duy nhất biết cách sử dụng kỹ năng của mình cũng chỉ có Chương Hiểu Niên. Chẳng lẽ chúng tôi phải thông báo cho bọn chúng “Năm nay mày mười tám tuổi rồi" để khiến cho đối phương mất cảnh giác mà không giết chúng tôi sao?!

Những [Kẻ bắt nạt] chặn kín lối đi trong hành lang, chúng tôi chỉ có thể hoảng hốt cắm đầu chạy bừa về phía trước.

- CỨU MẠNG VỚI! - Lý Trân Ny vừa chạy vừa hét to cầu cứu.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play