Ngụy Tu trong tiềm thức đẩy lưỡi ra ngoài. Long Điềm Điềm lại nhéo cằm anh, đầu ngón tay đuổi theo đầu lưỡi định chạy trốn. Chẳng bao lâu sau, dưới cằm Ngụy Tu đã ánh lên một lớp nước lấp lánh. Anh từ trạng thái gần như sững sờ vì hoảng hốt dần hoàn hồn lại, mặt đỏ bừng lên rồi bất ngờ cắn mạnh một cái vào ngón tay Long Điềm Điềm. Thế nhưng cô lại như không cảm thấy gì, không kêu đau mà còn bật cười vui vẻ.
Nếu có ai dám làm loạn trong miệng cô như vậy, cô chắc chắn sẽ khiến đối phương không còn tay mà dùng. Nhưng Ngụy Tu vốn không có sự tàn nhẫn như Long Điềm Điềm, cuối cùng anh vẫn không thật sự dám cắn mạnh. Anh chỉ thẹn quá hóa giận, đưa tay đẩy vai cô một cái để kéo giãn khoảng cách giữa hai người. Long Điềm Điềm thuận thế lùi lại, tựa người vào bức tường phía sau, một chân làm trụ, mái tóc bị rối trong lúc ẩu đả vẫn chưa buồn chỉnh lại. Cô hơi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía Ngụy Tu.
Anh giơ cánh tay lên lau miệng, lúc đầu anh vẫn còn cứng cổ trừng mắt nhìn Long Điềm Điềm. Nhưng theo thời gian, bầu không khí trong không gian chật hẹp bắt đầu thay đổi, khiến đầu óc Ngụy Tu rối như tơ vò. Lúc thì là hình ảnh cô gái đang nằm bất động chưa rõ sống chết ngoài kia, lúc lại là ký ức ngày nhỏ khi bị Ngụy Tín Nhiên bắt nạt, mặt bị giẫm xuống bùn đất.
Anh tựa vào cái tủ phía sau, ngẩn người nhìn ánh sáng mờ mịt hắt qua tấm rèm cửa sổ.
Anh nhớ lại khi còn rất nhỏ, lúc mới bắt đầu bị bắt nạt, anh cũng từng phản kháng, thậm chí còn xông vào đánh nhau với Ngụy Tín Nhiên. Dù hai người gần như bằng tuổi, nhưng Ngụy Tín Nhiên lại to lớn hơn anh, bên cạnh anh ta lúc nào cũng có đám trẻ khác đi theo. Mười lần Ngụy Tu đánh nhau, hết tám lần anh bị thiệt. Lần nghiêm trọng nhất là khi anh bất ngờ thắng được một trận, vậy mà lại khiến Ngụy Quốc An phải đích thân đến trường. Sau lần đó, ông ta vừa rời đi, Ngụy Tu suýt chút nữa đã bị mẹ ruột mình chôn sống.
Kể từ đó, anh bắt đầu học cách che giấu bản thân, học cách không phản kháng nữa, thậm chí còn dùng sự “yếu đuối” của mình để tranh thủ chút lòng thương hại từ Ngụy Quốc An. Nói ra thì thật chua chát, lớn đến từng này rồi, người duy nhất từng “đau lòng” cho anh, vậy mà chỉ có Ngụy Quốc An.
Nhưng Ngụy Tu vẫn hận ông ta đến tận xương tủy. Từ khi còn rất nhỏ, anh đã biết mẹ mình bị Ngụy Quốc An lừa. Lão cáo già đó, trong khi vợ mình còn đang mang thai lại đi ngoại tình, gạt gẫm một cô gái trẻ không hay biết gì. Mẹ Ngụy Tu bị lừa trong suốt mấy tháng trời, đến khi cái thai đã lớn mới phát hiện người đàn ông mà bà một mực yêu thương là người đã có gia đình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT