Có lẽ là do Long Điềm Điềm nói câu kia quá đột ngột, vẻ kinh ngạc trên mặt bà Lưu Thúy Liên khi quay đầu lại không kịp thu về, chạm phải ánh mắt kinh ngạc của Ngụy Tu cũng không kịp thu lại. Bầu không khí lập tức trở nên ngưng trệ.
Ngụy Tu có chút muốn rụt chân vừa bước vào ra, anh căn bản chưa bao giờ coi Bạch Diệc là bạn gái mình. Hôm đó ở dưới hố đồng ý chẳng qua chỉ là để thoát ra khỏi đấy thôi.
Anh thật sự không ngờ Bạch Diệc lại nói chuyện này ra trước mặt mẹ cô như vậy. Ngụy Tu và bà Lưu Thúy Liên nhìn nhau, lập tức tiến thoái lưỡng nan, sắc mặt dần dần nghẹn đỏ. Long Điềm Điềm lại ôm lấy anh rồi véo nhẹ vào eo anh, còn nhỏ giọng nói: “Vào đi, con dâu xấu xí cũng phải ra mắt bố mẹ chồng thôi.”
Ngụy Tu trừng mắt nhìn Long Điềm Điềm, không biết đã là lần thứ bao nhiêu muốn bóp chết cô. Nhưng anh không phải vừa mới đến, mà đã đến được một lúc rồi. Lúc đứng ở ngoài cửa, thậm chí còn nhìn qua khe cửa thấy căn phòng đang mở toang, anh đã thấy những gì vừa xảy ra.
Gã đàn ông từng ngang nhiên ăn vạ đánh người ngoài đường, giờ đây bị cô gái bên cạnh anh hành hạ đến mức bò trên đất như loài sâu bọ. Cô đúng là một nữ ác ma, nhưng lại chính là người mà Ngụy Tu hiện tại cần phải tiếp cận.
Cho nên anh phải căng da đầu, nở một nụ cười với Lưu Thúy Liên, vô cùng ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Chào dì ạ.”
Long Điềm Điềm hết sức vui mừng, bà Lưu Thúy Liên “ôi ôi ôi” liên tục, sau đó hai tay có chút luống cuống lau lau vào quần áo, ánh mắt nhìn sang cô hoàn toàn không có vẻ trách móc của người lớn với trẻ nhỏ, mà lại mang theo chút cầu cứu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT