Cho nên chút phản kháng nho nhỏ này của Ngụy Tu, Long Điềm Điềm hoàn toàn dung túng, hơn nữa cô cũng chẳng sợ cái kiểu cắn của anh sẽ làm cô đau.
Trong miệng hai người vẫn còn vương vị tanh của máu. Long Điềm Điềm hơi hé môi, duỗi tay đỡ lấy eo lưng Ngụy Tu, cảm thán xúc cảm thật không tệ. Cô không véo anh cũng chẳng làm gì khác, nhưng Ngụy Tu đã căng cứng cả lưng, chuẩn bị sẵn sàng rằng nếu Long Điềm Điềm dám véo anh, anh sẽ nghiến một phát khiến miệng cô đầy máu. Thế nhưng, Long Điềm Điềm mãi vẫn không ra tay. Ngụy Tu cau mày, đang cắn thì… chậm rãi dừng lại.
Hai người vẫn giữ nguyên tư thế dính sát vào nhau. Lúc này, từ nét mặt đến cảm xúc của Long Điềm Điềm đều dịu dàng hiếm thấy. Hơi thở hai người quấn lấy nhau, môi ai nấy đều ánh lên vết nước, còn vương vết máu mờ mờ. Ngụy Tu cúi đầu nhìn Long Điềm Điềm, trong mắt là một mảnh nghi hoặc.
“Sao cậu lại thích cắn người thế hả?” Long Điềm Điềm nằm trên gối, mái tóc đen dài xõa ra, sắc môi đỏ rực, đôi mắt lấp lánh còn mang theo ý cười, giọng nói lười biếng vang lên: “Cầm tinh con chó sao?”
Dưới tình trạng bất thường này, khuôn mặt của Ngụy Tu đỏ bừng trong vài giây, rồi đột nhiên ngồi lên khỏi cơ thể của Long Điềm Điềm, dùng một loại ánh mắt có thể nói là hoảng sợ nhìn cô.
“Cậu nhìn tôi như thế làm gì?” Long Điềm Điềm vươn tay ra tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Vừa rồi tôi không cưỡng ép cậu, là cậu tự mình nhào người tới.”
Long Điềm Điềm thay đổi tư thế, nằm xuống bên cạnh nhìn Ngụy Tu: “Trừng mắt làm gì? Mau nhanh tới đây ngủ đi. Ngày mai bố tôi xuất viện rồi, tôi không đến ngủ chung với cậu được nữa đâu.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT