Bầu không khí giương cung bạt kiếm bao trùm lên cả hai người. Long Điềm Điềm nhìn chằm chằm vào vẻ mặt hằn học của Ngụy Tu, bỗng nhiên bật cười. Kể từ khi cô bắt đầu xuyên qua các thế giới để làm nhiệm vụ, tất cả những kẻ từng mạnh miệng với cô đều có kết cục rất thê thảm. Dù là nhân vật chính không thể chết, nhưng đến kết cục cuối cùng ở mỗi thế giới tiểu thuyết, cô vẫn luôn là cơn ác mộng in sâu trong lòng nhóm nhân vật chính.
Đây là lần đầu tiên có người dám buông lời ngông cuồng trước mặt Long Điềm Điềm, mà cô lại chưa nổi sát ý.
Chủ yếu là vì người ta có thể đề phòng một con sói lớn, nhưng sẽ không sợ hãi trước một con sói con. Trong mắt Long Điềm Điềm, Ngụy Tu chẳng khác gì con sói con mà cô từng lột da, mổ bụng rồi nướng lên ăn cả.
Thế nhưng bây giờ, cái thằng nhóc con này lại dám lớn tiếng hăm dọa cô, nghiến răng nghiến lợi còn nói muốn đ** mẹ cô. Long Điềm Điềm nghe vậy mà không nhịn được bật cười.
Cô cười không dứt được, thậm chí còn buông lỏng tay khỏi cổ tay và tóc của Ngụy Tu, vốn đang khiến cậu đau đến mức mặt méo xệch. Cô lau vết máu vương trên mặt, hoàn toàn mặc kệ cả bờ vai vẫn còn đang rỉ máu, rồi từ dưới ngẩng lên, mắt ánh lên ý cười nhìn Ngụy Tu: “Vậy cậu tới đây đi.”
Long Điềm Điềm cười tươi, ánh mắt cong cong, nhưng nụ cười đó chỉ dừng lại ở bề ngoài. Cô giận rồi, thực sự hơi giận rồi. Hệ thống che kín khuôn mặt không tồn tại, không nỡ nhìn tiếp nữa.
Ngụy Tu bị thái độ thay đổi đột ngột của cô làm cho sững người. Long Điềm Điềm vẫn cười nhìn cậu: “Nói thì hay đấy. Nhưng cậu có biết dùng thứ đồ chơi kia của cậu không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT