Thiếu nữ vẫn hôn mê đột nhiên phát ra tiếng động, ngay lập tức, mọi người ngừng trò chuyện. Đội trưởng ra hiệu cho Thẩm Niên thu hồi lại Mộc Tinh Quả. Sau đó, ông nửa ngồi xổm xuống cạnh thiếu nữ, chạm vào cổ cô để kiểm tra, rồi kéo nhẹ mắt cô lên nhìn qua. Kế đến, ông quay đầu về phía mọi người gật nhẹ,ý rằng: "Có lẽ cô ấy sắp tỉnh lại." 

Vừa dứt lời, một cô gái tóc dài không kìm được mà lên tiếng: "Thật tốt, nhanh để tôi xem thử, người có thể khiến cây đại thụ chủ động đưa ra Mộc Tinh Quả rốt cuộc là thần thánh phương nào". 

Lời nói của cô nàng hơi tùy tiện, khiến Ngưng Vân phải nhẹ nhàng chạm vào cô nàng một chút, ra hiệu rằng chú ý đến tình huống.

Mặc dù vậy, mọi người vẫn lặng lẽ chờ đợi thiếu nữ tỉnh lại. 

Cô gái tuổi nhỏ hơn một chút, với vẻ mặt tò mò, khẽ hỏi Ngưng Vân:"Vân Nhi, tai của cô ấy sao lại như vậy?" 

Ngưng Vân bất lực nhìn cô bé, thấp giọng trả lời: "Do ma lực thâm nhập dẫn đến biến đổi. Một số người sau khi thức tỉnh dị năng thì cơ thể cũng sẽ có những biến đổi nhất định. Em nhớ Tiếu Nhạc chứ?, cô ấy thức tỉnh khả năng phi hành sau đó mọc thêm một đôi cánh chim dài." 

Điều này thì cô bé biết rõ! Quả thực, có những người sau khi thức tỉnh dị năng thường xuất hiện các biến đổi về cơ thể. Nhưng phần lớn những sự biến dị đó không hẳn là đẹp mắt: có người mọc thêm một cánh tay ở vị trí bất thường, người thì mọc ra bốn chân. Nếu so sánh, trường hợp của Tiếu Nhạc chỉ đơn thuần mọc thêm một đôi cánh, có lẽ đã được xem là hài hòa nhất rồi. 

Nhưng hiện tại, thiếu nữ trước mắt này thì...

Cô bé thật khó mà liên tưởng cô với những kẻ sở hữu dị năng có thân thể dị dạng với nhau được. 

Đôi tai nhọn nhọn kia, làm sao có thể gọi là dị dạng được? Rõ ràng là ông trời thiên vị. 

Thế nhưng những lời này cô bé chỉ dám giữ trong lòng mà thôi. Cho dù cô có bao nhiêu ngay thẳng đi nữa, vẫn không đủ can đảm mà dám nói trước mặt Ngưng Vân. 

Ai trong đội Hỏa Minh chẳng biết Ngưng Vân có một cô em gái đã trải qua biến đổi cơ thể sau khi thức tỉnh dị năng. Điều họ biết rõ hơn cả là sự căm ghét của Ngưng Vân đối với những người phê phán dị dạng dị năng giả, thậm chí cả hai chữ "dị dạng" cũng trở thành điều không thể dung thứ. Nếu cô bé mà mạo muội nói như vậy trước mặt Ngưng Vân, chắc chắn sẽ bị lột sạch một tầng da. 

Thế là cô bé chỉ có thể im lặng, tò mò nhìn về phía thiếu nữ đang nằm trên mặt đất.

Vụ Trà lúc này ý thức vẫn rất tỉnh táo, sau khi nhìn thấy "giao diện nhân vật" trong đầu mình, từ chính cơ thể phát ra cảm giác giống như một chốt mở vừa được kích hoạt vậy. Sự tỉnh táo đang dần trở lại từng chút một. Ý thức của cô đã bị giam cầm quá lâu, khiến Vụ Trà không tránh khỏi cảm giác bồn chồn. Qua một vài cử động vô thức, thân thể cô như bất ngờ kích hoạt một cơ chế kỳ diệu nào đó. Luồng sức mạnh ấm áp nhưng vô cùng mãnh liệt đột ngột tràn vào cơ thể, như thể một nguồn sinh lực mới vừa được trao vào tay cô. 

Vụ Trà thảng thốt trong lòng, lập tức mở mắt và hoàn toàn tỉnh táo. Khi mắt vừa mở ra, cảnh tượng đầu tiên cô nhìn thấy là một khuôn mặt nhuốm vẻ tang thương. Dường như ngay khi nhận ra cô đã tỉnh, chủ nhân của khuôn mặt ấy khẽ nghiêng người về sau để nhường chút khoảng cách. Vụ Trà nhận ra… trên đầu người kia xuất hiện một biểu tượng "thanh máu" giống như trong trò chơi. Điều kỳ lạ hơn cả là thanh máu ấy chỉ còn lại chưa đến một nửa.

Hả? Đây là gì vậy? 

Vụ Trà theo phản xạ liền nhìn chăm chú vào biểu tượng thanh máu kia. Sau vài giây, trên biểu tượng ấy xuất hiện thêm một dòng chữ khác. 

ID: ???

Cấp bậc: ???

HP: ??? / ??? 

Đặc thù thiên phú: Không có 

Kỹ năng: ??? 

(Cấp bậc quá thấp, không thể tra cứu) 

Vụ Trà: “…”

Nếu đã nhập vai vào trò chơi bằng chính thân xác của mình, việc thấy mọi thứ giống giao diện game không phải điều gì quá kỳ quặc.Nhưng tại sao lại toàn dấu hỏi thế này? 

Thôi kệ… dù sao cô cũng chỉ là nhân vật LV 1 mà thôi :)) :)) 

Vụ Trà chớp mắt, các dòng chữ nhỏ biến mất, chớp thêm lần nữa, đầu người khác cũng không còn biểu tượng thanh máu.

Sau đó cô nghe thấy tiếng gọi từ người bị quan sát kêu mình.

“…Cô gái, cô gái?” 

Lấy lại tinh thần, Vụ Trà vội nhìn đi chỗ khác, đáp lại: “A? Tôi nghe được, xin lỗi, vừa mới thất thần.” 

Đội trưởng và các đội viên Hỏa Minh Tiểu Đội nhìn nhau, đội trưởng theo phản xạ sờ đỉnh đầu rồi buông tay, hỏi lần nữa: “Cô gái, cô tên gì?”

Vụ Trà: “Tôi tên Vụ Trà.”

Đội trưởng mỉm cười nhẹ, không hỏi nàng lý do vì sao vừa tỉnh lại mà thần trí đã ngập ngừng, chỉ ôn tồn hỏi: “Vụ Trà tiểu thư, mới tỉnh dậy, cô có cảm thấy không khỏe chỗ nào không?” 

Vụ Trà ngẩng đầu nhìn ông, nhận thấy ánh mắt ông sâu thẳm ẩn chứa nét dò xét khéo léo. Chẳng có gì lạ khi ông tò mò. Đổi lại là cô, gặp phải một thiếu nữ xuất hiện giữa đường trong tình huống bất thường như thế, cô cũng sẽ không tránh khỏi sự nghi ngại. Cô cúi mắt, suy nghĩ một chút rồi thành thật đáp: “Tôi đói bụng.” 

Đội trưởng không hề nghĩ rằng mình sẽ nghe được một câu trả lời như vậy. Ban đầu, ông ngây ra trong giây lát, sau đó quay đầu lại hỏi: “Có ai…” 

Câu nói còn chưa kịp kết thúc, đã có một bàn tay đưa đến trước mặt một chiếc bánh khô nóng giòn vừa mới nướng xong. Một chàng trai trẻ giọng nói ngượng ngùng nhưng chân thành lên tiếng: “Vụ Trà tiểu thư, đây là bánh mới nướng, cô tạm ăn lót bụng nhé.” 

Vụ Trà không vội nhận lấy, chỉ ngẩng đầu nhìn đội trưởng như muốn hỏi ý. 

Đội trưởng vốn là người từng trải qua nhiều sóng gió, trong lòng lúc này không khỏi muốn trách mắng thầm sự hấp tấp của chàng trai trẻ kia, nhưng vẻ ngoài vẫn giữ được sự điềm đạm. Ông nhìn Vụ Trà với ánh mắt ôn hòa và nói: “Cứ ăn đi, tuy có hơi đơn sơ.”

Vừa nghe hắn nói xong, Vụ Trà lập tức không chút khách khí nhận lấy bánh, chóp mũi khẽ giật giật, rồi há miệng cắn một cách không do dự. 

Từ lúc được cây đại thụ cứu cho tới khi được anh chàng kia đưa về, suốt hơn mười giờ liền, cô chẳng hề được chạm đến giọt nước nào. Dẫu không biết cơ thể trong trò chơi này được cấu tạo ra sao, rõ ràng nó vẫn có cảm giác đói, hơn thế nữa lại đói rất nhanh. 

Hiện tại, đừng nói đến bánh lương khô sơ sài hay bất kỳ thứ thực phẩm nào khác; thậm chí thịt tươi cô cũng có thể chống cự lại sự khó chịu mà cắn xuống. 

Nghĩ vậy, Vụ Trà há miệng cắn ngay một miếng lớn, suýt chút nữa làm rơi mất nửa phần chiếc bánh lương khô. 

May mà vẫn giữ được nửa phần còn lại. Cô cố gắng nhai kỹ miếng bánh đang trong miệng, nhưng hương vị thô ráp của đậu sống và một thứ mùi tanh khó gọi tên hoà lẫn khiến trải nghiệm ăn uống này thực sự chẳng dễ chịu chút nào. 

Miếng bánh khó nhằn ấy cuối cùng cũng được nuốt xuống. Vụ Trà thở dài trong khi cầm lấy nó thêm lần nữa, trong lòng than thở: Biết sớm thế này thì trước khi bắt đầu trò chơi, mình đã phải xử lý hết cái thùng mì gói ở nhà rồi. 

Vừa tự trách vừa gặm tiếp phần bánh khô, ánh mắt đội trưởng bên kia bất chợt liếc qua cây cung giản đơn sau lưng cô rồi hỏi: "Đó là vũ khí của cô sao?" 

Vụ Trà thuận tay rút chiếc cung ra từ sau lưng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên thân cung. Trong phút chốc, dòng chữ nhỏ giới thiệu về món vũ khí xuất hiện trước mắt cô:

Phác Mộc cung (đã đeo), (Lv1). 

Khảm: Không.

Cô suy nghĩ một lát, chợt bắt lấy cung tiễn, đứng vững với tư thế chắc chắn. Một tay giữ cung tiễn, tay kia kéo dây cung, cô giả lập một động tác vãn cung trong không khí. Đầu ngón tay của cô từ từ ngưng tụ ra một đốm sáng nhỏ màu vàng nhạt, dần biến thành quang tiễn. Khi quang tiễn hoàn toàn ngưng kết, Vụ Trà bất ngờ thả tay. Quang tiễn rời khỏi cung, tạo ra âm thanh rít nhẹ trong không trung và bay chuẩn xác vào thân cây cách đó không xa.

Mũi tên cắm không sâu vào thân cây, chỉ mới đi được một nửa. Vụ Trà khẽ động tâm niệm và quang tiễn lập tức tan biến.

Nhìn xuống cây cung trên tay, cô nhẹ nhàng thở dài, gần như không thể nhận thấy.

Quay đầu lại nhìn mọi người đã chú ý đến cô từ trước, Vụ Trà cảm thấy có đôi chút lo lắng trong lòng. 

Hành động vừa rồi hoàn toàn là cố ý, chỉ nhằm thử nghiệm khả năng điều khiển kỹ năng trong môi trường này của bản thân. Cô biết rằng thế giới này dường như rất nguy hiểm, nhưng ngoài điều đó ra thì mọi thứ vẫn chưa rõ ràng. Tốt nhất là phải nhanh chóng tìm hiểu mọi thứ cụ thể hơn. 

Trong tầm mắt cô, thần sắc mọi người vẫn bình thường. Có người tên Ngưng Vân, cô gái tóc ngắn nói với vẻ hiểu biết: "Thì ra là dị năng loại cung. Hiện nay những người sử dụng vũ khí để kích thích dị năng không còn nhiều." 

Vụ Trà âm thầm ghi nhớ thuật ngữ liên quan đến "dị năng" và "loại cung." 

Ngưng Vân tiếp tục hỏi: "Ngươi hiện tại mấy khiếu?"

Vụ Trà hoàn toàn không biết "khiếu" là gì, muốn nói dối để tránh câu hỏi khó xử. Nhưng đến khi lời nói chuẩn bị thoát ra khỏi miệng, cô lại theo bản năng trả lời: "Một khiếu." 

Cô vừa dứt lời, một luồng mạch lạc vô danh bất ngờ nối lên trong cơ thể, từ dưới lan đến ý thức hải, mở ra một điểm quan trọng. Vụ Trà chợt hiểu “Khiếu” là gì. “Khiếu” chính là điểm kết nối bên trong ý thức hải, nơi dị năng hấp thu và lưu động thông qua. Càng khai mở nhiều khiếu, dị năng sẽ càng mạnh. Ngạc nhiên vì sự hiểu biết bất ngờ, cô vẫn giữ vẻ bình thản. Một lần nữa, khẳng định: “Ta là dị năng giả một khiếu.” 

Ngưng Vân gật gù: “Có lẽ mới thức tỉnh chưa lâu.” 

Vụ Trà khẽ đáp: “Ừ, xem như vậy.” 

Dù sao nàng vẫn chỉ là LV 1. 

Đội trưởng im lặng, nhìn hai người trò chuyện. Khi họ kết thúc, ông vỗ tay nói: “Được rồi, không còn sớm nữa. Sớm nghỉ ngơi để mai khởi hành.” 

Rồi ông chân thành nói với Vụ Trà: “Vụ Trà tiểu thư, phải thú thật với cô, đại thụ trong rừng cho chúng tôi hai quả Mộc Tinh Quả để cứu cô. Hiện cô muốn đi đâu không? Sau nhiệm vụ, chúng tôi có thể đưa cô đi.” 

Nghe xong, Vụ Trà thầm nhẹ nhõm. 

Cô suy nghĩ rồi đáp: “Tôi biết. Các vị chỉ cần để tôi ở nơi an toàn là được.”

Đội trưởng và Ngưng Vân nhìn nhau, rồi đội trưởng đề nghị: “Chúng tôi sẽ đưa cô tới Lăng Thành, nơi đóng quân của chúng tôi. Nếu có khó khăn, chúng tôi sẽ giúp đỡ.” 

Những lời này thực lòng và chân thành. Ông không việc gì phải bận tâm tại sao đại thụ giúp nhân loại, nhưng hai quả Mộc Tinh Quả là đủ để ông đưa thiếu nữ đến nơi an toàn, thậm chí che chở cả đời nếu cần.

Họ thường xuyên qua lại khu rừng này, nên cơ hội vẫn còn nhiều. Ông không muốn làm phật lòng đại cổ thụ.

Ông nhìn về phía Vụ Trà, người vừa thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng gật đầu đáp lại: "Cảm ơn."

Cô vẫn chưa hiểu được tất cả mọi thứ ở nơi này và cần một người bản xứ dẫn đường. Đến giờ, đội nhóm này thực sự rất tốt, khác xa với nhóm người từng cố bắt cô khi mới đến thế giới này.

Một cô gái bên cạnh cho cô mượn túi ngủ. Cô khẽ cảm ơn rồi nhìn Ngưng Vân trước khi cơn buồn ngủ kéo đến. Đôi mắt vô thức chớp nhẹ, và trên đầu cô bất ngờ hiện lên biểu tượng thanh máu.

Cô nhìn chằm chằm vào biểu tượng đó vài giây.

ID: Ngưng Vân 

Cấp bậc: ??? 

HP: ??? / ??? 

Đặc thù thiên phú: Không có 

Kỹ năng: ??? 

(Cấp bậc quá thấp, không thể tra xét) 

Mặc dù vẫn là một loạt dấu chấm hỏi, nhưng ID đó lại hiện lên rõ ràng. 

Nói theo cách khác, có thể cô sở hữu cấp bậc cao hơn những người khác, hoặc là cô biết rõ thông tin liên quan đến họ. Nếu không, tại sao mọi dữ liệu khác lại là dấu chấm hỏi? 

Vậy thì, cô cần bàn tay vàng này rốt cuộc để làm gì? 

Vụ Trà suy nghĩ một hồi, cuối cùng gạt qua hết và chìm vào giấc ngủ.   

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play