Bầu trời đang dần chuyển tối, nơi vùng đất giáp ranh khu rừng rậm xuất hiện ánh lửa tui một đống lửa trại. Quanh ngọn lửa, mười người nam nữ trẻ tuổi ngồi trên mặt đất, trên tay đang nướng những chiếc bánh khô cứng trong im lặng.

Ở gần đó, hai thanh niên lực lưỡng với vũ khí trong tay đang đứng cảnh giác, ánh mắt liên tục đảo về hướng rừng rậm, sự lo lắng giữa đôi mày của họ hiện lên rõ ràng.

Khi những chiếc bánh khô mới nướng một nửa, một cô gái tóc ngắn mặc áo da đen không chịu nổi sự bất an mà đứng bật dậy. Cô nhíu mày và cất tiếng: "Sao Thẩm Tiểu Nhị vẫn chưa quay về? Đã chậm đến ba tiếng rồi."

Lời nói của cô như một dấu hiệu khơi dậy lo âu trong đám người. Mọi người đều không nhịn được nữa, một bên lo lắng nhìn về phía khu rừng và một bên thảo luận suy đoán việc gì đã khiến Thẩm Niên bị trì hoãn. Bầu không khí tại doanh địa sơ sài của họ phút chốc trở nên xao động.

Giữa những âm thanh rì rầm đầy bất ổn ấy, chỉ có người đàn ông tóc ngắn mặc áo đen vẫn giữ thái độ lạnh lùng. Hắn không tham gia vào cuộc thảo luận mà chỉ cúi đầu, tập trung vào chiếc bánh khô trong tay mình.

Vài phút sau, khi tiếng nói chuyện bắt đầu lắng xuống, người đàn ông ấy chậm rãi lên tiếng: "Được rồi, mọi người ngồi xuống để nói chuyện cho rõ."

Ngay lập tức, tất cả mọi người đều dần yên lặng hơn. Những ánh mắt trao đổi hồi lâu sau cùng cũng đưa họ vào trạng thái ngồi im tại chỗ, như chờ đợi điều gì tiếp theo.

Trong bầu không khí trầm mặc đó, hắn lại nói: "Nếu qua thêm nửa giờ nữa mà Tiểu Nhị vẫn chưa trở lại, các người hãy quay về theo đường cũ. Tôi sẽ tự mình đi tìm cậu ấy."

Cô gái tóc ngắn nói chuyện ban đầu suýt bật thốt lên vì kinh ngạc: "Đội trưởng!"

Hắn nghiêm giọng, ra hiệu bằng một tay để cô ngừng lại: "Ngưng Vân, đừng vội nói gì."

Sau khi dừng một chút, hắn tiếp tục: "Tiểu Nhị không chỉ là dị năng giả hệ Thổ mà còn thuộc nhóm dẫn đầu về tốc độ trong Hỏa Minh Tiểu Đội của chúng ta. Làm nhiệm vụ trinh sát chưa bao giờ cậu ấy thất bại."

Sau khi dứt lời, hắn thở dài, giọng nói trầm thấp: “Tiểu nhị e rằng đã chạm mặt ma động.”

Lời vừa cất lên, cả doanh địa bỗng dưng im lặng như tờ. Một bầu không khí khó tả bắt đầu lan rộng, cảm xúc của mọi người đều trầm xuống, nặng nề đến khó chịu.

Thực ra, từ lúc Thẩm Niên không trở về theo đúng thời gian ước định, đã có người thầm đoán trong lòng rằng cậu có thể gặp phải ma động. Nhưng theo thời gian trôi qua, suy đoán ấy càng lúc càng rõ ràng, âm ỉ len lỏi trong suy nghĩ mọi người.

Dù vậy, không một ai dám nói ra. Bầu không khí bất an vẫn cứ lấn át toàn bộ tiểu đội.

Hiện tại, đội trưởng đã lên tiếng xác nhận.

Sau một hồi im lặng, Ngưng Vân bình tĩnh đáp: “Tôi sẽ ở lại cùng ngài. Những người khác quay về đi.”

Đội trưởng lắc đầu: “Cô là phó đội, phải dẫn mọi người về an toàn.”

Ngưng Vân nhướng mày, lấy một phần bánh khô rồi nhét vào miệng, đáp khẽ: “Được rồi, đừng tranh luận nữa. Cả hai chúng ta cùng đi, nếu có chuyện gì tệ nhất còn có thể tìm cách thoát. Ngài đừng cố làm anh hùng.”

Đội trưởng định nói thêm gì đó, nhưng lúc này, từ đội viên làm nhiệm vụ canh gác bỗng nhiên vang lên giọng lạnh lùng: “Có gì đó đang đến!”

Ngay lập tức, toàn bộ đội viên đều bật dậy khỏi chỗ ngồi, hướng mắt về phía khu rừng tối đen, lập tức đồng loạt bày ra tư thế phòng thủ một cách ăn ý. Những đôi mắt căng lên, tập trung cao độ vào sự chuyển động đáng ngờ trong bóng tối của cánh rừng phía trước.

Trong ánh trăng mờ ảo chiếu lên mặt đất, bóng tối thi thoảng rung động bất thường. Thứ gì đó dường như đang chuẩn bị lao ra từ những bóng đen ấy.

Mọi người giữ cảnh giác cao độ. Đột nhiên, từ bóng tối xuất hiện một bóng người. Người đó giơ tay lên và thực hiện thủ thế an toàn mà Hỏa Minh Tiểu Đội thường dùng, đồng thời cất tiếng nói nhỏ: “Đừng sợ, là ta!”

“Thẩm tiểu nhị!”

Ngưng Vân là người đâu tiên bỏ vũ khí xuống, bước tới đón người, mọi người thấy thế cũng sôi nổi vay quanh.

Thẩm Niên mặt dính máu, thở dốc, chân nặng trĩu, trông kiệt sức nhưng ít ra đã trở về an toàn.

Mọi người chưa kịp hỏi cậu vừa trải qua gì thì thấy cậu tháo xuống từ sau lưng... một người.

“Đây là...”

Hóa ra, trong lúc cõng qua đám lửa trại, mọi người chỉ chú ý đến cậu mà không nhận ra sau lưng còn có một thiếu nữ nhỏ nhắn.

Mọi người đều có chút há hốc mồm.

Đội trưởng khoan thai đến muộn, thấy thế nhíu mày hỏi: "Tiểu nhị, chuyện gì đã xảy ra?"

Thẩm Niên tháo dây buộc người kia xuống, lau máu trên mặt rồi nói: "Đưa cô ấy lại gần lửa trại. Tôi sẽ kể chi tiết sau."

Hai nữ dị năng nâng thiếu nữ đó tới gần ánh lửa, để lộ gương mặt tinh xảo như búp bê và vài đặc điểm kỳ lạ như đôi tai nhọn làm mọi người sửng sốt.

Một nữ dị năng ôm ngực thốt lên: "Ôi mẹ ơi!"

Cả nhóm đi theo sau đều kinh ngạc, mười năm mạt thế trôi qua, đây là lần đầu họ thấy một người đẹp đến vậy giữa sự hủy diệt của thế giới.

Thẩm Niên đoán trước phản ứng này, cười nói: "Xem cái này còn bất ngờ hơn!"

Cậu lấy ra hai trái cây màu xanh từ túi. Đội trưởng lập tức bật dậy hét lên: "Mộc Tinh Quả?! Chúng ở đâu ra?"

Ba từ “Mộc Tinh Quả” vừa thốt ra tất cả mọi người đều sững sờ, chấn động

Đội trưởng giục: "Mau kể đi!"

Thẩm Niên quay lại nhìn về phía cô gái đang nằm gần lửa trại, sắc mặt phức tạp nói: “Ngài nhất định không thể tưởng tượng nổi tôi đã trải qua những gì đâu...”

.......

Vụ Trà cũng không ngờ được chính mình đã trải qua những gì. Dù ý thức tỉnh táo, cơ thể cô rơi vào trạng thái bất động, cảm giác giống như linh hồn bị giam hãm bên trong thân thể. Cô hoảng loạn nhưng bất lực, mọi thứ xung quanh trở nên hoang đường, tựa như một giấc mơ phi lý.  

Ban đầu, cô chỉ ngồi trước máy tính chơi game để giết thời gian sau kỳ thi đại học. Trong lúc chờ kết quả, bạn bè giới thiệu cô một tựa game trực tuyến nổi tiếng dựa trên một bộ manga và anime danh tiếng. Bị ấn tượng bởi nhân vật phụ cung thủ tinh linh trong câu chuyện, cô nhanh chóng tham gia trò chơi và chọn nhân vật này làm hình tượng của mình.  

Nhân vật trong trò chơi “Kỳ Tích” được chia thành hai loại hình thể: một là cô gái trưởng thành, thường có độ tuổi khoảng 25, và hai là thiếu nữ, với độ tuổi tầm 16.

Do ảnh hưởng từ các tác phẩm manga và anime, Vụ Trà đặc biệt yêu thích hình ảnh nữ cung tiễn thủ, nhân vật mà cô mơ ước hóa thân lại mang diện mạo của một thiếu nữ. Chính vì thế, cô không ngần ngại lựa chọn hình thể thiếu nữ làm nhân vật của mình.

Trong thực tế của trò chơi “Kỳ Tích”, nghề cung tiễn thủ bị xem là tương đối yếu thế. Nguyên nhân là do khả năng chiến đấu từ xa không đủ mạnh, dù tốc độ di chuyển nhanh nhưng lại thiếu khả năng kiểm soát địch, đồng thời nhân vật này có thể trạng dễ tổn thương và yêu cầu kỹ thuật điều khiển cao. Điều này khiến kinh nghiệm chơi trở nên khó khăn, rủi ro dẫn đến thua cuộc cũng tăng lên.

Tuy vậy, cung tiễn thủ sở hữu hai đặc điểm nổi trội mà những nghề khác khó lòng sánh được. Điểm đầu tiên là giá trị ngoại hình cao: cả nam lẫn nữ tinh linh cung tiễn thủ đều có vẻ ngoài vượt trội, mang phong thái trang nhã tự nhiên của thần rừng. Thậm chí khi mới bắt đầu tạo hình nhân vật, họ đã đẹp hơn hẳn những lớp nghề khác.

Điểm thứ hai và cũng là yếu tố quan trọng nhất chính là khả năng “chạm tay thần kỳ”. Các tinh linh cung tiễn thủ mang theo sự ban phúc của thiên nhiên, cộng thêm năng lực thiên phú khiến chỉ số may mắn của họ luôn đạt mức tối đa. Trong trò chơi, điều này đồng nghĩa với việc họ có tỷ lệ tìm được vật phẩm quý từ phụ bản cao hơn nhiều so với các nhân vật khác.

Là một người theo đuổi chủ nghĩa thực lực tối thượng, Vụ Trà không suy nghĩ nhiều mà nhanh chóng chọn “cẩm lý hình người” để bắt đầu trò chơi. Cô cẩn thận chỉnh sửa khuôn mặt, chọn kiểu tóc phù hợp, đặt ID độc đáo và tiến hành đăng nhập.

Nhân vật mới của cô, thiếu nữ tinh linh cung tiễn thủ cấp độ Lv1, đáp xuống làng khởi đầu trong “Kỳ Tích”. Khi cô dùng bàn phím để thao tác nhân vật với vẻ đẹp thoát tục vừa xuất hiện trên màn hình, bất ngờ xảy ra lúc này: mắt Vụ Trà tối sầm lại và cô mất đi ý thức.

Khi cô mở mắt, trên người mặc bộ trang phục giống hệt thiếu nữ trong trò chơi: áo giáp đơn sơ, lưng đeo cung tiễn bằng gỗ. Cô cúi đầu, thấy đôi tay mảnh mai trơn láng trước mặt, khác hoàn toàn bàn tay đầy vết chai sần của mình do luyện khắc gỗ nhiều năm.

Trong thâm tâm, cô dần hiểu ra điều gì đó. Theo bản năng, cô chạm vào mái tóc, sờ thử tai mình. Đó là một đôi tai nhọn và tinh xảo, không giống tai con người.

Khoảnh khắc ấy, Vụ Trà hoàn toàn choáng váng. Chưa kịp hiểu rõ chuyện gì xảy ra, một nhóm người bất ngờ xuất hiện từ phía sau rừng cây. Cô đang định hỏi nơi này là đâu thì người dẫn đầu bỗng sáng mắt khi nhìn đến tai nàng. Gã chỉ tay hét lớn: “Bắt cô ta!”

Hai người trong nhóm nhanh chóng lao về phía cô. Phản ứng nhanh nhạy với nguy hiểm giúp Vụ Trà lập tức lộn người chạy vào rừng, miệng buột ra tiếng thể hiện sự kinh ngạc.

Trong rừng, cô như cá gặp nước. Không cần suy nghĩ, cơ thể cô cứ tự nhiên di chuyển uyển chuyển giữa các thân cây và cành lá, điều mà trước đây cô vốn không dám làm hay nghĩ đến.

Hơn nữa, cô luôn có một cảm giác kỳ lạ. Dường như phiến rừng này hiểu rõ tâm trạng của cô và đang bảo vệ cô, ngăn cản những kẻ đuổi theo phía sau.  

Dù được ưu ái bởi cảm giác kỳ lạ giống như một “buff” nào đó, thực lực cách biệt vẫn khiến cô phải chạy trốn suốt ba phút, trong khi kẻ đuổi theo đã gần bắt kịp.  

Đúng lúc nguy cấp, một sợi dây leo thô lớn bất ngờ xuất hiện, cuốn lấy eo cô và kéo đi với tốc độ chóng mặt. Cảnh vật trước mắt thoắt biến đổi cực nhanh, trong khi các loài thực vật dọc đường cô đi qua đều chủ động né tránh.  

Cô nhận thấy sợi dây leo không hề có ác ý, nên hoàn toàn không phản kháng. Khi ngoảnh lại, cô thấy hai kẻ đuổi theo đã bị dây leo quăng mạnh lên một khối đá lớn, sống chết không rõ.  

Cuối cùng, cô được đặt xuống cạnh một cây đại thụ che trời. Sau đó, bất ngờ cô mất ý thức và rơi vào trạng thái bất tỉnh.  

Mơ hồ bất tỉnh, đến lúc tỉnh lại thì cô phát hiện mình đang ở một địa phương xa lạ. Chỉ trong chưa đầy mười phút, cô đã trải qua việc bị truy đuổi, được cứu trợ, và hoàn toàn không thể lý giải nổi chuyện gì đang xảy ra. Ngay cả khi là người ngốc, cô vẫn nhận ra rằng bản thân đã xuyên qua một thế giới khác, dường như còn mang theo hình hài của nhân vật trong trò chơi mà cô vừa tạo hình trước đó.  

Sau lần ngất tiếp theo, cô nghĩ rằng mình sẽ trở về thế giới thực và cơ thể thật của chính mình. Thế nhưng mọi thứ không diễn ra như cô mong đợi. Khi tỉnh lại lần nữa, cô nhận ra ý thức vẫn thuộc về thân thể hiện tại.  

Ngay lúc tâm trí khẽ động, một giao diện màu lam sáng xuất hiện trong ý thức của cô. Bên trên giao diện ấy hiện lên hình ảnh một thiếu nữ cao quý và mỹ lệ đang cầm trường cung, đứng hiên ngang đầy khí chất. Đây là hình dáng quen thuộc mà cô vừa tạo trong trò chơi của mình không lâu trước đây—bây giờ, nó lại trở thành hình ảnh gắn liền với chính bản thân cô trong thế giới mới.  

Cô theo bản năng mở giao diện của thiếu nữ trên màn hình, sau đó một loạt thông tin hiện lên trước mắt:

ID: Vụ Trà  

Tuổi: 16  

HP: 300  

Vũ khí: Phác Mộc Cung (đã trang bị), Tinh Thiết Chủy Thủ (đã trang bị)  

Buff đặc thù: Rừng Rậm Chi Tử (phúc lành thiên nhiên), Thiên Đạo Chi Tử (chỉ số may mắn tối đa)  

Kỹ năng: Mũi Tên Bệnh Kinh Phong (cấp độ 1)  

Cấp độ: Lv1  

...

Đằng sau còn rất nhiều thông tin khác, nhưng Vụ Trà vẫn chưa kịp xem hết. Ánh mắt chỉ tập trung vào con số cấp độ Lv1 kia.  

Từ khởi đầu câu chuyện, có thể thấy đây chính là một thế giới đầy rẫy nguy hiểm.  

Nếu cô thật sự đã xuyên không vào nhân vật trong trò chơi mà mình từng trải nghiệm, thì Lv1 sẽ mang ý nghĩa gì?  

Một con thỏ thôi cũng có thể dễ dàng cắn chết cô.

Điều này cũng thật là quá đáng mà!

Vì thế, khi mọi người vẫn đang chăm chú nghe Thẩm Niên thao thao bất tuyệt, đột nhiên từ phía lửa trại vang lên tiếng r*n rỉ đau đớn của thiếu nữ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play