Lúc Vưu Cẩn Vi nghe tiếng gõ cửa, cô vừa thu dọn xong hành lý.
Chuyến công tác lần này quá gấp, lại đúng vào dịp Tết, đối tác cũng chưa kịp sắp xếp chỗ ở ổn thỏa, tối qua mới gửi địa chỉ, hẹn sáng nay đến đón cô.
Cửa vừa mở, quả nhiên là đối tác đến.
Người phụ trách mặt mày rạng rỡ, vui vẻ nói: “Tiểu Vưu, Trình tổng nói rất hài lòng đấy, còn giới thiệu cho văn phòng chúng tôi hai dự án lớn nữa. Chuyến này vất vả cho cô rồi.”
Vưu Cẩn Vi khẽ mỉm cười: “Đây là công việc của tôi mà, không vất vả đâu.”
Người kia không khách sáo, giành lấy vali từ tay cô: “Tôi mượn được một căn nhà từ bạn tôi, tối qua đã chuẩn bị xong chỗ làm việc rồi. Có thiếu gì cứ gọi cho tôi biết nhé.”
Suốt chặng đường, người phụ tráchcó vẻ rất hào hứng, vừa bàn công việc, vừa bắt đầu tán chuyện đời sống.
Vừa nói vừa đi, cuối cùng xe dừng lại trước chỗ ở của Vưu Cẩn Vi.
Xe dừng ở đầu hẻm.
Tấm biển trắng sắt in ba chữ: “Hẻm Đậu Thạch.”
Vưu Cẩn Vi theo phản xạ nhìn quanh, nhưng không thấy chiếc xe quen thuộc nào.
Đầu hẻm trồng vài cây ngô đồng, thoạt nhìn có chút quen mắt. Nhưng hẻm nhỏ ở Nghiệp Lăng phần lớn đều trông giống nhau, có lẽ trước kia cô từng tới đây rồi.
Người phụ trách nói: “Nhà hơi cũ một chút, nhưng được cái yên tĩnh, rất hợp với công việc lần này.”
“Phòng số 14... Tôi nhớ bên này là số chẵn, chắc có ai đó tới rồi.” Chị ấy đưa chìa khóa và hai tấm vé cho Vưu Cẩn Vi, có chút áy náy nói: “Tôi có việc gấp phải đi trước. Đây là vé vào cửa buổi hòa nhạc người khác gửi tặng, dù bận rộn thế nào cũng nhớ thư giãn nhé.”
Nói xong, chị ấy vội vã rời đi.
Vưu Cẩn Vi cầm hai tấm vé, đứng ngẩn người một lát trước cánh cổng, nơi cô sẽ ở trong hai tháng tới: một ngôi nhà hai tầng kiểu cũ, có sân riêng, tường rào phủ đầy dây leo xanh đậm.
Cô mở cửa, bước qua sân lát đá.
Sân nhỏ được sắp xếp gọn gàng. Bên trái là giếng trời, bên cạnh có mấy chum nước, bồn hoa còn mới, góc sân là một gốc đào núi già, nền lát gạch sạch sẽ.
Tất cả đều mang dáng vẻ cổ kính, đặc trưng của Nghiệp Lăng.
Vưu Cẩn Vi khẽ thở ra, kéo vali vào phòng ngủ.
Chiều hôm đó, cô ngồi trong sân, lấy ra hai tấm vé xem.
7 giờ 30 tối mai, buổi hòa nhạc giao hưởng & kịch cổ điển.
Cô mở điện thoại, nhắn tin.
CC: [Tiểu Mê, tối mai có rảnh không?]
Mint: [Bây giờ cũng đang rảnh đây.]
CC: [Có muốn đi nghe nhạc kịch không?]
Mint: [Ơ… nghe có vẻ chán. Nhưng thôi, em muốn đi.]
CC: [Chị qua đón em nhé?]
Mint: […Không cần đâu!]
Vưu Cẩn Vi chớp mắt, nhớ lại buổi tối hôm ấy cùng Tiểu Mê ngồi chờ Lục Gia Ngọc trong hẻm nhỏ. Cậu nhìn cô đầy lúng túng, cứ như muốn nói gì đó nhưng lại không dám, khiến cô bật cười, cậu trai nhỏ này cũng đáng yêu thật.
Gần 2 giờ sáng, tiếng đóng cửa đột ngột vang vọng trong đêm yên tĩnh.
Nửa tỉnh nửa mê, Vưu Cẩn Vi kéo chăn trùm đầu, rồi lại chìm vào giấc ngủ.
….
Căn số 16, sát vách.
Lục Gia Ngọc vừa bước vào nhà đã tiện tay quăng áo khoác, rồi túm lấy ấm nước trên bàn rót vào miệng. Nước lạnh lăn qua cổ họng rơi thẳng xuống dạ dày trống rỗng.
Tiếng “lạch cạch” giòn vang khi đặt ấm xuống bàn, anh lười biếng đưa tay lau vệt nước bên môi, cơn say cũng vơi bớt đi phần nào.
Tiểu Mê đang ngồi chơi game trên sofa nghe tiếng động, ngẩng đầu nhìn ra phòng khách, cau mày: “Lục Gia Ngọc, anh có thể bớt lười được không đấy?”
Rõ ràng nước ấm ở ngay dưới chân thôi mà.
Lục Gia Ngọc lười tranh cãi mấy chuyện vặt vãnh, cả người đổ xuống ghế sofa, hít một hơi thật sâu rồi thở ra nặng nề, giọng khàn khàn hỏi: “Giờ này còn chưa ngủ?”
Thằng nhóc này tuy nghịch thật, nhưng sinh hoạt lại có kỷ luật, bình thường trước 12 giờ đã đi ngủ rồi.
Tiểu Mê lí nhí: “Em đợi anh về.”
Lục Gia Ngọc nghe thế liền bật cười khinh khích: “Đợi anh? Có chuyện gì thì nói luôn đi.”
Tiểu Mê mừng rơn cả buổi tối, ráng chống lại cơn buồn ngủ chỉ để đợi Lục Gia Ngọc về khoe khoang một phen. Cậu ưỡn ngực, hất cằm lên, từng chữ như bắn ra đắc thắng: “Vưu Vưu rủ em đi nghe hòa nhạc.”
“……”
Ngón tay dài của Lục Gia Ngọc khẽ động, nhấc chiếc ấm sứ trên bàn lên, không phải để uống nước, mà là bóp chặt đến mức đốt ngón tay trắng bệch, rồi ném thẳng xuống sàn.
“Choang!”
Chiếc ấm vỡ vụn, sứ trắng văng tung tóe dưới ánh trăng như bị giẫm nát, còn thằng nhóc đối diện thì vẫn cười toe toét như vừa thắng trận.
“Cút.”
Giọng Lục Gia Ngọc lạnh lùng, như có sát khí. Anh xoay người, kéo chăn trùm kín đầu, mặc kệ thế giới bên ngoài.
****
Gần trưa hôm sau, tiếng lục cục va chạm khiến anh tỉnh giấc.
Một bàn tay thon dài, trắng trẻo lòi ra khỏi chăn, mò mò thứ gì đó dưới đất rồi tiện tay đập mạnh, tiếng ồn lập tức im bặt. Chỉ lát sau, Tiểu Mê bước ra từ phòng.
Cậu làu bàu: “Lục Gia Ngọc, anh bị gì thế hả?”
“Đập đồ rồi còn bắt người ta đi mua lại, phiền chết được!”
Lục Gia Ngọc nằm vật ra ghế, chẳng buồn để ý: “Ồn cái gì?”
Tiểu Mê hừ giọng, trợn mắt: “Em đang chọn đồ, biết không? Tối nay em đi hẹn hò với Vưu Vưu! Anh cứ tiếp tục đi xã giao đi, tốt nhất là uống đến chết ngoài đó luôn, khỏi cần xen vào chuyện của em!”
Nói xong, cậu hất đầu rồi quay vào chọn đồ tiếp.
Lục Gia Ngọc tức đến nghẹn, chẳng biết phát hỏa vào đâu. Ánh mắt vô tình lướt qua điện thoại đặt trên bàn, màn hình sáng lên với vài tin nhắn từ Trình Vệ.
— [Lục tổng, mấy ngày nay vất vả rồi, hay là đổi không khí một chút?]
—[Tôi vừa hay có hai vé hòa nhạc, sẽ cho người gửi đến ngay.]
—[Coi như chút tấm lòng.]
Vé hòa nhạc?
Mắt Lục Gia Ngọc nheo lại. Anh gọi: “Mint!”
“Gì?”
“Hòa nhạc mấy giờ?”
“7 giờ rưỡi!”
Ánh mắt Lục Gia Ngọc rơi xuống hai chiếc vé đặt trên bàn. 7 giờ 30 tối mai, Nhà hát lớn Nghiệp Lăng, buổi hòa nhạc giao hưởng và kịch cổ điển.
Thì ra là ở đây, chờ anh.
“Đồ chó.”
Anh khẽ rủa một tiếng, khóe môi lại nhếch lên cười lạnh.
6 giờ rưỡi tối, Tiểu Mê thay chiếc áo gió mới mua, đứng trước gương ngắm trái ngắm phải, cực kỳ hài lòng. Cậu xoay một vòng, huýt sáo một cái, chuẩn bị ra khỏi cửa.
Bước ra đến phòng khách, cậu bất ngờ hỏi: “Sao anh vẫn còn ở nhà?”
Tiểu Mê hoàn toàn không nghĩ Lục Gia Ngọc sẽ phá hỏng buổi hẹn hò của mình.
Lục Gia Ngọc đang lơ đãng xoay chìa khóa xe trong tay, mắt liếc sang rồi đáp thản nhiên: “Đang chuẩn bị ra ngoài, tiện đường chở nhóc luôn.”
Tiểu Mê lập tức cảnh giác: “Anh định làm gì?”
Lục Gia Ngọc đứng lên, cúi đầu nhìn thằng nhóc đang bày ra bộ mặt phòng bị kia, rồi dời mắt đi, nói đầy dửng dưng: “Không gây chuyện gì đâu, đi nhanh lên.”
Chưa đi được mấy bước, đằng sau đã vang lên tiếng bước chân đuổi theo.
Lục Gia Ngọc khẽ cười: Dễ dụ thật.
Hai người vừa ra khỏi cửa, đi qua hẻm nhỏ. Tiểu Mê chỉ sang căn nhà bên cạnh hỏi: “Hàng xóm mới đấy, anh biết ai không? Chẳng mấy khi thấy họ ra ngoài, nhưng nấu ăn thì thơm lắm luôn.”
Lục Gia Ngọc không mấy quan tâm, chỉ nói: “Lên xe.”
.....
7 giờ tối, Nhà hát lớn Nghiệp Lăng.
Sân trước nhà hát không quá đông người. Các cặp đôi tay trong tay ríu rít, bạn bè thì đùa giỡn cười nói, lâu lâu có vài người đi một mình, dáng vẻ thong dong, bước đi gọn gàng và tự tin.
Vưu Cẩn Vi xách túi, đi chậm rãi qua ô gạch lát đường.
Gót giày cao nhỏ gõ xuống nền đá phát ra tiếng thanh thoát, váy đen tung nhẹ ngang mắt cá chân, sợi xích bạc ở cổ chân lóe lên một cái rồi biến mất, áo khoác đỏ ôm lấy đường cong mềm mại của cơ thể.
Đột nhiên tiếng động cơ quen thuộc vang lên.
Cô dừng lại, ngơ ngác nhìn về phía bóng đêm trước mặt.
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, một chiếc Pagani đen bóng chói mắt lao đến, lách qua dòng xe cộ như nước chảy, chẳng thèm để tâm đến tiếng còi bực dọc phía sau. Nó xoay lái gọn ghẽ rồi dừng ngay ngã tư trước nhà hát.
Tiếng phanh kéo dài. Đèn xe sáng rực.
Vưu Cẩn Vi giơ tay che mắt, ánh sáng quá gắt khiến cô không nhìn rõ người ngồi sau tay lái là ai.
Chỉ một giây sau, đèn xe mờ dần.
Tiểu Mê từ ghế phụ nhảy xuống, chạy nhanh về phía cô. Chiếc xe lại khởi động, rồ máy rời đi như thể chưa từng dừng lại, để lại sau lưng một luồng kiêu ngạo thản nhiên.
Vưu Cẩn Vi khẽ thở phào nhẹ nhõm, lấy ly trà sữa nóng chuẩn bị sẵn đưa cho Tiểu Mê: “Trời lạnh không? Uống chút rồi vào. Ăn tối chưa?”
Tiểu Mê ngoan ngoãn gật đầu, sau đó lại lắc đầu: [Em ăn rồi, Lục Gia Ngọc thì chưa. Anh ấy ngủ nguyên cả ngày.]
Vưu Cẩn Vi bất đắc dĩ thở dài, nhẹ giọng hỏi: “Lại ăn cơm hộp à?”
Tiểu Mê chớp mắt, tỏ ra vô tội nhìn cô.
Hai người vừa trò chuyện vừa đi, nhanh chóng bước vào bên trong nhà hát. Mà chiếc Pagani đen vừa rời đi, lại một lần nữa quay trở lại. Người đàn ông mặc áo khoác đen lạnh lùng tiến vào sảnh.
Khi họ vào trong, khán phòng đã có không ít người ổn định chỗ ngồi, phần lớn tập trung ở dãy ghế phía trước, còn phía sau thì khá vắng, chỉ lác đác vài người.
Vị trí của họ là hàng giữa, hơi lùi về sau.
Vưu Cẩn Vi và Tiểu Mê thỉnh thoảng dùng điện thoại trò chuyện, cho đến khi phía sau có một cặp đôi ngồi xuống, hai người kia dính sát vào nhau, lời nói mập mờ, không thèm kiêng nể dù phía trước vẫn có người.
“Lần này tìm chỗ liều thật đấy, em to gan quá.”
“Suỵt, còn có người mà.”
“Chồng em không ở đây?”
“Nhắc tới lại bực mình. Tối nay thì…”
Tiếng cười quyến rũ vang lên, hương nước hoa thoảng qua trong không khí.
Vưu Cẩn Vi nghe mà đỏ mặt, theo bản năng giơ tay che tai Tiểu Mê, cúi đầu nói nhỏ: “Cũng còn nhiều ghế trống, để chị hỏi thử nhân viên xem có thể đổi chỗ không. Em đợi chị ở lối đi này nhé.”
Tiểu Mê ngoan ngoãn gật đầu. Vưu Cẩn Vi vừa rời đi, cậu lập tức đứng dậy, quay lại nhìn ghế sau, chân mạnh mẽ đạp lên chân người ngồi đó.
Hai kẻ kia cuối cùng cũng quay sang nhìn cậu.
Người đàn ông khó chịu gắt: “Không có mắt hả?”
Tiểu Mê bình tĩnh nhìn gã ta, rồi bỗng quay sang người phụ nữ kia, nhoẻn miệng cười, để lộ hai chiếc răng nanh trắng nhỏ, cười vô cùng ngây thơ: “Mẹ à, ba nói người mẹ chọn lần này không bằng người trước kia.”
Nói xong, Tiểu Mê chớp mắt với người đàn ông, rồi quay đi, biến mất vào lối đi.
Cậu ngồi xổm dưới lối đi nhỏ, nhàm chán lắng nghe hai người kia bắt đầu cãi nhau, giọng càng lúc càng lớn, đến mức xô đẩy nhau. Chỉ chốc lát sau, bảo vệ đã đến đưa cả hai ra ngoài.
Khi Vưu Cẩn Vi quay trở lại, vừa vặn nhìn thấy họ bị mời ra khỏi khán phòng.
Tiểu Mê thấy cô, liền cười híp mắt.
“Không sao chứ?” Vưu Cẩn Vi lo lắng đưa tay sờ trán cậu.
Tiểu Mê: [Không sao, họ cãi nhau thôi.]
Sự cố nhỏ này cũng không ảnh hưởng đến buổi diễn.
Chẳng bao lâu, ánh đèn trong khán phòng từ từ tắt. Tấm màn sân khấu được kéo lên.
Đêm nay toàn những trích đoạn nổi tiếng trong các vở nhạc kịch kinh điển. Các diễn viên biểu cảm hài hòa, ban nhạc chuyên nghiệp mang đến nhiều bất ngờ khiến khán giả thích thú. Trong lúc nghỉ giữa giờ, không ai cảm thấy mệt, ngược lại càng háo hức chờ đợi.
Vưu Cẩn Vi cũng bị cuốn theo bầu không khí ấy.
Giữa bóng tối, có một người lặng lẽ ngồi xuống cạnh cô. Áo khoác đen phất nhẹ, mang theo hơi lạnh cuối xuân.
Vưu Cẩn Vi hoàn toàn không nhận ra điều đó.
Sân khấu bắt đầu chương trình tiếp theo…
Tổ khúc “The Phantom of the Opera” của đại sư nhạc kịch Andrew Lloyd Webber vang lên.
Tiếng đại phong cầm bi thương từ tốn cất lên…
Cảm xúc trong sân khấu vẫn còn đọng lại, bất chợt, toàn bộ khán phòng tối đen như mực, ánh đèn duy nhất cũng vụt tắt, cả hội trường chỉ còn tiếng xôn xao nhỏ dần lan ra như gợn nước.
Nhà hát... mất điện.
Trên sân khấu, ban nhạc vẫn chơi tiếp không chút ngập ngừng. Nhịp trống trầm chắc vang lên theo đúng tiết tấu, không hề bị ảnh hưởng bởi sự cố bất ngờ.
Cùng lúc đó, cánh cửa bên phải hội trường bị ai đó đá tung ra.
Một người đàn ông dẫn đầu đẩy bảo vệ ra, lớn tiếng la lối: “Tôi đến tìm vợ tôi! Mấy người cản làm gì… Để tôi vào!”
Ngay lúc đó, một luồng hơi lạnh rơi xuống tay Vưu Cẩn Vi.
Một bàn tay mạnh mẽ, lạnh lẽo, siết chặt cổ tay cô.
Cô giật mình, còn chưa kịp phản ứng, đã bị một lực rất mạnh kéo lên. Theo bản năng, cô kêu to: “Tiểu Mê!”
Tiểu Mê lập tức lao đến giữ lấy cô.
Giữa bóng tối, cậu bỗng bắt gặp một ánh mắt quen thuộc. Trong màn đêm, đôi mắt ấy vẫn sáng rực đầy sức nặng, lạnh lùng pha lẫn cảnh cáo. Cậu lập tức buông tay ra.
Cánh phải hội trường bật đèn pin chiếu rọi.
Từ ánh sáng chớp lên, có tiếng người la lớn: “Bọn họ ở bên kia!”
Một cặp nam nữ lập tức lao về phía trái, nhóm người rượt theo sát nút. Cả hội trường rơi vào hỗn loạn. Trên sân khấu, giọng hát nữ vẫn vang lên đầy mạnh mẽ và da diết:
And though you turn from me
Dù cho ngươi rời ta mà đi
To glance behind
Chỉ để lại một ánh nhìn thoáng qua~
Trong hành lang tối om, Vưu Cẩn Vi bị người kia kéo chạy xuyên qua đám đông hỗn loạn. Tay người kia lạnh như băng, nhưng dần truyền sang nhiệt độ ấm áp. Lực kéo nơi cổ tay mỗi lúc một chặt hơn.
“Anh…” Cô thở hổn hển, chưa kịp nói hết câu.
Phía sau, tiếng bước chân rầm rập vang lên, kèm theo tiếng gào to: “Bắt thằng gian phu đó cho tôi! Nó đang ở phía trước!”
Gian phu?!
Vưu Cẩn Vi trừng lớn mắt.
Trong lúc chạy, người đàn ông phía trước bỗng cười nhẹ, chất giọng trầm khàn quen thuộc như lướt qua tai cô. Tâm trí Vưu Cẩn Vi thoáng hiện lên một cái tên, động tác vùng vẫy cũng chậm lại.
Cả nhà hát chìm trong bóng tối hỗn loạn.
Âm nhạc tiếp tục vang lên trong không gian rộng lớn, hòa vào những tiếng bước chân vội vã, tiếng hô hoán, tiếng thở gấp.
Bọn họ men theo lối thang xoắn, rẽ qua nhiều ngã rẽ hẹp và tối tăm. Tiếng bước chân đuổi theo càng lúc càng gần.
Chiếc áo khoác đỏ của cô rơi lại giữa hành lang.
Đầu óc Vưu Cẩn Vi rối như tơ vò, nhịp tim đập thình thịch.
Cô kiệt sức. Không còn chạy nổi nữa.
Khi cô sắp không thở được, người kia dừng lại ở tầng 5. Cả sàn nhà phủ thảm mềm, không nghe thấy âm thanh gì. Cô bị lôi vào một căn phòng kín.
Ngay giây sau đó, bàn tay lạnh áp lên môi cô.
Ngăn tiếng hét sắp bật ra.
Vưu Cẩn Vi thở dồn dập, tay chân mềm nhũn, gần như sắp ngã. Một cánh tay khác vòng qua eo cô, siết chặt.
Tầm nhìn dần rõ, là Lục Gia Ngọc.
Ánh mắt anh đầy hứng thú quan sát cô.
Trong vòng tay là một thân hình run rẩy, chiếc vai trần trắng đến chói mắt như tuyết.
“Đừng sợ, là tôi.”
Giọng nói khẽ, cố tình hạ thấp, vừa nhẹ vừa mang theo chút trấn an và trêu chọc.
Vưu Cẩn Vi mở miệng, môi vừa chạm vào bàn tay lạnh, cảm giác khô ráo, đến cả vân da cũng rõ rệt. Cô lập tức ngậm miệng lại.
Trong yên lặng, Lục Gia Ngọc khẽ cúi đầu, yết hầu chuyển động.
Anh dùng giọng trầm thấp nói bên tai cô: “Tôi buông tay ra, em không được hét.”
Cô quay đầu, khẽ gật.
Lục Gia Ngọc buông tay, rồi cởi áo khoác khoác lên vai cô, che đi phần da thịt lạnh run. Anh nhẹ nhàng nói: “Ngoan lắm. Giờ tôi hỏi một câu, em trả lời một câu.”
Vưu Cẩn Vi siết chặt nắm tay, cố ép nhịp tim đang đập loạn trở lại bình thường.
Bóng tối khiến cô hơi choáng, nhưng trước mặt là hơi thở ấm nóng của anh, sự tồn tại quá rõ rệt khiến cô chẳng còn tâm trí nào lo sợ nữa.
“Vì sao?”
Cô lên tiếng trước, phá vỡ quy tắc của anh.
Lục Gia Ngọc hiếm khi không nổi nóng, phối hợp trả lời: “Phía dưới người ta đang bắt gian phu, tôi đây nổi lòng tốt, giúp họ một tay, vui vẻ biết bao. Em không thấy hứng thú sao? Tôi thì vui lắm.”
“…”
Vưu Cẩn Vi thấp giọng đáp: “Anh chẳng giống người lớn chút nào.”
Lục Gia Ngọc im lặng vài giây, rồi bất ngờ bật cười, tiếng cười ban đầu nhẹ, sau càng lúc càng không thể kìm chế. Anh cười đến mức phải cúi người, vai run liên hồi, cả người gần như ép sát cô vào cánh cửa phía sau lưng.
Anh cười nhẹ, nói: “Hũ nút[1] cũng có ngày nổi giận.”
[1] Hũ nút: dùng để chỉ người khép kín, không bộc lộ cảm xúc, có phần bảo thủ và cứng nhắc, giống như cái “hũ có nút đậy”.
Vưu Cẩn Vi mím môi, chỉ muốn hóa thành không khí mà lẩn vào cánh cửa sau lưng.
Lục Gia Ngọc nghiêng đầu, áp sát lại gần, giọng nói chậm rãi truyền tới: “Đến lượt tôi. Vưu tiểu thư, câu hỏi đầu tiên… em có bạn trai không?”
Hơi thở anh phả vào tai, mềm nhẹ như nhung, câu chữ mang theo một thứ dụ hoặc lạ kỳ.
Từng tiếng từng tiếng trườn qua vành tai cô, khiến cả người cô không khỏi rùng mình.
Vưu Cẩn Vi không trả lời.
Sự im lặng kéo dài khiến Lục Gia Ngọc dần mất kiên nhẫn.
Ngay lúc đó, ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân gấp gáp. Ánh đèn pin quét qua tấm kính mờ trên cánh cửa, ánh sáng chiếu lên gương mặt cô, tái nhợt đến mức gần như trong suốt.
Lục Gia Ngọc nhìn thấy sự sợ hãi thấp thoáng trong ánh mắt cô.
Anh hơi híp mắt, nghiêng người tiến gần hơn, đầu mũi gần như chạm vào cô. Trong cổ họng bật ra một tiếng cười nhẹ, anh hỏi: “Em sợ tôi sao?”
Cũng đúng thôi, ai mà không sợ anh.
Lục Gia Ngọc luôn thích người khác sợ mình, càng sợ càng khiến anh thấy thú vị.
Vưu Cẩn Vi hơi ngây ra.
Anh rõ ràng đang cười, nhưng lại như đang giận.
“…Không phải, tôi sợ bóng tối.” Cô khẽ đáp, không nói dối.
Lục Gia Ngọc lặng im nhìn cô vài giây. Ngoài hành lang, tiếng cười phá lên đầy phóng túng khiến nhóm người ngoài cửa sôi trào, hướng về phía căn phòng mà tới.
Ngoài cửa sổ, tiếng nhạc mơ hồ trôi trong gió, hòa cùng tiếng gõ trống, tiếng dây kéo réo rắt, giọng nữ cao ngân vang, giọng nam trầm lặng khẽ hát: Sing, my Angel, Sing for me~
“Ở đây rồi!”
“Xông vào!”
Tiếng la hét loạn xạ vang lên. Có vài tiếng động trầm trầm, ai đó bắt đầu phá cửa.
Lục Gia Ngọc lập tức vòng tay siết eo cô, đẩy nhẹ cô áp vào bức tường bên hông, giọng nói vẫn bình tĩnh không gợn sóng: “Không trả lời, xem như em ngầm thừa nhận là chưa có. Câu hỏi thứ hai——”
Vưu Cẩn Vi theo bản năng nín thở, nghe anh nói tiếp: “Hẹn hò….”
Cô trừng to mắt, ngẩng lên đối diện với ánh mắt sâu như mực của anh.
Ngay lúc đó — “Phanh!”
Một tiếng nổ lớn vang lên, cửa bị đạp tung. Người phía ngoài còn chưa kịp nhào vào, đã bị một cú đá bay ra sau, ngay sau đó một đám người xông vào.
Lục Gia Ngọc khẽ hừ một tiếng, tạm thời buông vòng tay ôm lấy “ôn hương nhuyễn ngọc”, đốt ngón tay siết chặt thành quyền, lao thẳng vào đám người. Tiếng đánh nhau vang rền trong căn phòng nhỏ.
Giữa hỗn loạn, bàn tay lạnh lẽo lại một lần nữa siết lấy cổ tay cô.
Lục Gia Ngọc thở gấp, cười nhẹ, ghé sát lại, bổ sung một câu: “Với tôi.”