Sáng sớm hôm đó, Vưu Cẩn Vi giật mình tỉnh dậy vì một cơn ác mộng, chuyện hiếm khi xảy ra với cô.
Trong giấc mơ cô bị một con mãnh thú thở phì phò đè xuống, không thể cử động. Móng vuốt sắc nhọn kẹp chặt cổ cô, hít ngửi từ bên này sang bên kia như đang phân vân không biết nên cắn ở đâu.
"Anh ta phát điên cái gì chứ..."
Cô lẩm bẩm, trong đầu vẫn còn lởn vởn chuyện xảy ra tối qua.
Sau khi màn kịch tối qua kết thúc, nhà hát mới khôi phục lại nguồn điện. Đèn vừa sáng lên, Vưu Cẩn Vi còn chưa kịp định thần đã lắp bắp: “Tôi không nghe thấy gì hết” Rồi vội vã bỏ chạy.
Thậm chí chiếc áo khoác cũng không kịp nhặt lại. Giữa đường gặp Tiểu Mê, cô chỉ kịp cầm theo túi rồi chạy thẳng về nhà. Cả đêm trằn trọc không yên, đến khi thức dậy đầu óc vẫn còn mơ hồ.
Cô khẽ ôm mặt, thở dài.
Cô còn chưa nghĩ ra cách tiếp cận anh, vậy mà mọi thứ đã như bị bấm nút tua nhanh, đến mức không thể kiểm soát nổi.
Giờ thì phải làm sao đây?
Ngẩn người thêm một lúc, cô đành chấp nhận số phận, rồi dậy đi làm.
Sáng sớm hôm nay, Vưu Cẩn Vi đến chợ cây cảnh mua mấy chậu hoa mới để chuẩn bị trang trí. Sau khi chọn lựa kỹ lưỡng, cô thay đất, đổi chậu, nâng niu từng cái như bảo bối. Xong việc cũng đã gần trưa. Rời khỏi hẻm nhỏ, đi ngang qua vài gốc ngô đồng, rồi băng qua cây cầu nhỏ bắt qua con sông, cô ghé ngang một quầy bán hoa ngọc lan gần đó. Bên cạnh là một khu chợ thực phẩm quy mô nhỏ.
Trưa gần tới, khu chợ bắt đầu vắng vẻ.
Nghe giọng nói đặc trưng vùng Nghiệp Lăng thân quen vang lên, cô thong thả đi dạo một vòng, tiện tay mua ít đồ ăn quen miệng. Khi đến đầu cầu, cô bắt gặp một ông cụ đang kéo xe hàng nhỏ, tay cầm cái chày gõ vào nồi gang phát ra tiếng leng keng vui tai. Mùi đồ ngọt thơm lừng lan ra xung quanh.
Vưu Cẩn Vi dừng chân, nhìn về phía xe hàng của ông cụ.
Trên đó là các túi kẹo và đồ ăn vặt đựng trong túi chống ẩm: có kẹo hoa hồng, kẹo dưa hấu, bánh nếp ngào đường nhân bạc hà, bánh trôi nhân hạt thông,...
Ông cụ thấy cô, cất tiếng chào hàng bằng giọng địa phương.
Cô dịu giọng đáp lại, rồi ông cụ lấy từ dưới gầm xe mấy túi đồ khác trao cho cô.
Khi Vưu Cẩn Vi về đến nhà, cậu thiếu niên ở nhà số 16 sát vách đang đói meo, chán nản ném bộ tay cầm chơi game sang một bên xoa bụng.
Lại phải ăn đồ hộp nữa rồi... Chán thật.
Ít nhất khi còn ở Lạc Kinh, vẫn có người nấu cơm.... dù cũng không ngon.
Tiểu Mê và Lục Gia Ngọc có điểm giống nhau là không thích có người lạ trong nhà, vì thế cả hai đều âm thầm đồng ý không thuê người giúp việc. Và cứ thế sống lay lắt với cơm hộp qua ngày.
Tiểu Mê đang cáu kỉnh thì bỗng ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức lan sang từ nhà bên cạnh.
Hàng xóm mới dọn đến đã ba ngày rồi, mà vẫn chưa gặp mặt.
Tiểu Mê khẽ nhíu mày, rồi như có phản xạ, cậu nhanh chóng leo qua bức tường ngăn giữa hai nhà. Cậu di chuyển men theo mép tường hẹp, rồi leo lên mái nhà đầy ngói, cẩn thận đến mức không phát ra một tiếng động nào.
Những ngôi nhà cũ ở Nghiệp Lăng có một đặc điểm: gần như mỗi nhà đều có một giếng trời nhỏ trong phòng khách để lấy sáng tự nhiên, làm không gian bên trong bớt tối tăm.
Tiểu Mê nhón người lên giếng trời nhà bên, ghé mắt nhìn xuống.
Nhìn qua thì giống nhà của một cô gái, thảm màu ấm, bộ trà cụ tinh xảo, và một chiếc áo khoác màu nâu vẫn còn treo trên ghế.
Cậu nằm đó chờ một lúc, vẫn không thấy động tĩnh gì thêm...
Tiểu Mê kiên nhẫn nằm rạp người rình từ giếng trời. Cuối cùng cậu cũng thấy một bóng người bước ra từ nhà bếp, cô gái bưng hai đĩa đồ ăn trong tay, đôi tay trắng muốt như ngọc, ngón tay thon dài và tinh tế. Trông rất quen mắt.
Tiểu Mê mở to mắt kinh ngạc.
Là Vưu Vưu!
Cậu cố kiềm chế sự phấn khích, lén trèo vào sân nhà Vưu Cẩn Vi. Nhưng vì đang giả bộ “không biết nói chuyện”, nên chỉ có thể ngồi chờ cô phát hiện ra mình.
Cậu thiếu niên chống cằm ngồi trong sân, làm ra vẻ ngây thơ vô tội.
Vưu Cẩn Vi vừa mang chén canh cuối cùng ra bàn, chuẩn bị ngồi xuống thì khóe mắt chợt thoáng thấy bóng người trong sân. Cô cứng đờ cả người, một tiếng hét nghẹn trong cổ họng. Đến khi nhìn rõ là Tiểu Mê, cô mới thở phào.
“…Sao em lại ở đây?” Giọng cô còn hơi run, rõ ràng vẫn còn chưa hoàn hồn.
Tiểu Mê cong môi cười, chạy chậm đến cạnh cô.
[Vưu Vưu, sao chị lại dọn đến đây vậy? Em với Lục Gia Ngọc ở ngay sát vách nè.]
Vưu Cẩn Vi ngẩn người. Cô theo phản xạ quay đầu nhìn ra phía tường rào, dường như đang muốn nhìn xuyên qua để thấy ai đó. Hóa ra là như vậy. Bảo sao khi vào hẻm nhỏ cô lại thấy quen quen. Hôm đó trời tối quá, cô cũng không để ý biển số nhà hay tên hẻm. Thì ra là sát vách thật. Lại nói, thời gian này mà Tiểu Mê bò tường sang đây…
“Đói rồi à?” Cô hỏi.
Tiểu Mê gật đầu: [Thơm quá, em không nhịn được nên leo qua. Không ngờ lại gặp chị ở đây. Vưu Vưu, chuyện này chắc chắn là duyên trời định rồi!]
Vưu Cẩn Vi bật cười bất lực: “Vào ngồi đi, chị lấy cơm cho em.”
Chưa kịp để cô đi lấy, Tiểu Mê đã nhanh nhảu chui ngay vào bếp, tự múc cơm ăn tỉnh bơ. Ăn uống no nẻ rồi cậu mới nhớ ra trong nhà mình còn có người đang mê sảng.
Nghĩ một lúc, cậu buông đũa hỏi: [Tối qua anh ấy có bắt nạt chị không?]
Câu này vừa cất lên, mặt Vưu Cẩn Vi đỏ bừng.
Chuyện đêm qua mà bị nhắc lại thì đúng là xấu hổ chết mất.
Cô lắp bắp: “Không, không có. Chỉ là… chỉ là tự dưng lên cơn xúc động, định nhập vai làm gian phu gì đó thôi…”
Tiểu Mê: “……???”
Gì cơ? Lục Gia Ngọc lại có sở thích kỳ quặc gì vậy?
Vưu Cẩn Vi vội ho nhẹ, lái sang chuyện khác: “Chỗ này là nơi chị làm việc và ở tạm. Chị còn ở đây khoảng hai tháng nữa. Nếu đói thì cứ qua ăn cơm, trong nhà còn một chiếc chìa khóa dự phòng. Lần sau đừng có leo tường nữa.”
Tiểu Mê chớp mắt mấy cái. Có chìa khóa rồi thì còn quan tâm gì Lục Gia Ngọc nữa?
Chiều hôm đó, cậu gần như không rời khỏi sân nhà Vưu Cẩn Vi. Lúc thì xem cô chọn nguyên liệu, lúc thì xem cô pha chế gia vị, cuối cùng còn ngồi xổm trên ghế trong bếp nhìn cô làm bánh Tống Tử.
Cậu thiếu niên xinh xắn nghiêng đầu suy nghĩ, lòng đầy thắc mắc: Tại sao người Nghiệp Lăng ai cũng thích ăn bánh Tống Tử vậy nhỉ?
Lúc Tiểu Mê rời đi sau bữa tối, vẫn còn tỏ ra lưu luyến, tay còn xách theo túi kẹo đường. Trước khi bước vào nhà, cậu quay đầu lại nhìn người phụ nữ vẫn đang đứng trong bóng tối dõi theo mình.
Vào đến sân, Lục Gia Ngọc vừa tắm xong, bước ra ngoài.
Anh khoác hờ chiếc áo lông trắng đơn giản lên người, cổ còn lấm tấm nước, từng giọt nhỏ lăn theo đường xương quai xanh lạnh lẽo, mang theo vài phần quyến rũ khó tả.
Anh lấy khăn lau tóc qua loa, cố ý giữ lại chút mùi thơm dịu nhẹ của dầu gội.
Nghe thấy tiếng động, Lục Gia Ngọc ngước mắt lên, nhìn thấy Tiểu Mê cả người tràn ngập vẻ đắc ý như gió xuân, bèn lười nhác nói một câu: "Nhóc con, chưa đủ tuổi, biết rõ chưa?"
"Lục Gia Ngọc!" Tiểu Mê tức tối hét lên, “Em ghét anh!”
Vừa hét xong, cậu mới nhận ra giọng mình quá to, lập tức đưa tay bịt miệng, rồi vội vàng chạy vào phòng khách.
"Đi đâu đấy?"
Lục Gia Ngọc liếc nhìn bàn ăn và thùng rác sạch bong, không một dấu vết của hộp cơm nào. Nhóc con này chắc chắn không tự nấu, vậy thì cơm tối ăn ở đâu?
Đột nhiên, như nghĩ ra điều gì đó, anh nheo mắt lại: “Vừa nãy nhóc đi đâu?”
Tiểu Mê hất cằm, làm ra vẻ thản nhiên: “Đi dạo xung quanh thôi. Này, còn mua kẹo cho anh nữa đấy. Em không giống anh, chỉ biết mua thứ mình thích.”
Lục Gia Ngọc không buồn tranh cãi, tiện tay nhận lấy túi giấy. Bên trong là kẹo đường hoa hồng, vẫn còn âm ấm. Anh lấy một viên bỏ vào miệng, vị ngọt quen thuộc lan ra đầu lưỡi. Anh ngả người xuống ghế, cầm điện thoại, vừa mở màn hình thì chợt dừng lại.
"Nhóc mua ở đâu đấy?" Giọng anh khàn khàn, mắt vẫn nhìn viên kẹo trong tay.
Tiểu Mê đã chuẩn bị sẵn câu trả lời, thản nhiên nói: “Ngay gần đây thôi, gặp một xe đẩy nhỏ ven đường, đi ngang qua thấy hay hay nên mua.”
Lục Gia Ngọc siết chặt túi giấy, khớp tay trắng bệch.
Một lúc sau, anh buông tay ra, tiện tay ném túi kẹo sang một bên, đứng dậy khoác lấy áo khoác trên ghế: “Dẫn anh đi tìm chỗ đó.”
Tiểu Mê ngẩn người: “Hả?”
Rõ ràng cậu không chuẩn bị tinh thần cho chuyện này.
Nhưng Lục Gia Ngọc không có vẻ đang đùa. Khuôn mặt điềm tĩnh dưới ánh đèn lại mang theo một vẻ u tối khó lường. Ánh mắt anh lãnh đạm, khác hẳn với sự tùy tiện thường ngày.
Tiểu Mê đành phải căng đầu dẫn đường, nhưng thật ra căn bản không nhớ nổi chỗ bán kẹo.
Đêm xuống con hẻm nhỏ chỉ còn ánh đèn đường leo lét. Hai bóng người, một trước một sau lặng lẽ bước đi.
Đi được một đoạn, Tiểu Mê không nhịn được hỏi: “Tối qua anh làm gì Vưu Vưu phải không?”
Lục Gia Ngọc đáp ngắn gọn: "Không."
Tiểu Mê vẫn cố chấp: “Lục Gia Ngọc, anh nên buông tha cho cô ấy đi. Anh vốn không hề thích Vưu Vưu. Nếu anh chỉ muốn có một người phụ nữ, ngoài kia còn rất nhiều, cần gì cứ phải là cô ấy.”
Trong mắt Tiểu Mê, Lục Gia Ngọc luôn là một kẻ kỳ quái.
Sống tùy hứng, chưa từng thực sự quý trọng ai hay cái gì. Thứ gì tới tay anh cũng nhanh chóng trở nên vô nghĩa, rồi bị anh vứt bỏ, kể cả chính Tiểu Mê.
Rõ ràng, Vưu Cẩn Vi cũng không phải ngoại lệ.
Lục Gia Ngọc cười khẩy: "Nhóc con, người thì nhỏ mà chuyện quản không ít. Thế nhóc thích cô ấy ở điểm nào?"
Tiểu Mê vẫn cố chấp: “Đổi người khác đi.”
Lục Gia Ngọc lạnh nhạt đáp: “Chuyện này, nhóc không quản được.”
Tiểu Mê cúi đầu, đưa anh đến khu chợ gần đó. Cậu nói lần trước vừa gặp ở đây, nhưng giờ không thấy đâu. Hai người lại tìm một vòng quanh khu xa hơn, cuối cùng đành bất lực quay về.
Về đến nơi Lục Gia Ngọc đưa tiền cho Tiểu Mê, dặn dò: “Nếu gặp lại anh ta, bảo mỗi tuần mang hàng tới một lần. Đống tiền này, đều đưa cho anh ta.”
Tiểu Mê có chút ngơ ngác, không hiểu mấy viên kẹo này thì có gì đặc biệt.
Cậu nếm thử, thấy hương vị cũng chẳng khác mấy so với trước kia.
Lục Gia Ngọc xách túi kẹo vào phòng, thả người xuống ghế sofa, rút điện thoại ra, tìm lại số lần trước rồi nhắn: [Áo khoác đang ở chỗ tôi. Tự đến lấy.]
****
Số nhà bên cạnh, căn số 14.
Vưu Cẩn Vi nhìn số lạ gửi tin nhắn tới, chỉ có một dòng chữ ngắn gọn, không ghi tên.
Nhưng kiểu nhắn tự cao tự đại thế này, ngoài Lục Gia Ngọc ra thì còn ai vào đây nữa?
Cô nhắn lại: [Tiểu Mê nói sẽ mang sang cho tôi.]
Số lạ: [Không. Tự tới mà lấy.]
Vưu Cẩn Vi mím môi, ngước nhìn ánh đèn từ sân nhà bên cạnh.
Một lúc sau, cô vào phòng đeo lên một chiếc vòng ngọc, rồi xuống bếp làm bát hoành thánh đơn giản. Cầm theo lễ vật nhỏ sang nhà hàng xóm gõ cửa.
Khi tiếng gõ cửa vang lên, Tiểu Mê hơi sững người.
Lục Gia Ngọc thì không phản ứng gì. Từ lúc anh nhắn tin cho Vưu Cẩn Vi đến giờ chưa đến mười phút, anh chẳng nghĩ đó là cô, vẫn lười biếng nghịch điện thoại.
“Sao đờ người ra thế?”
Lục Gia Ngọc hỏi cậu thiếu niên đang đứng thừ ra.
Ba tiếng gõ cửa vang lên rồi dừng lại.
Tiểu Mê hoàn hồn, bực dọc liếc Lục Gia Ngọc một cái, nói: “Anh không lo vào trong chơi điện thoại đi, ra đây làm gì?”
Lục Gia Ngọc: “?”
Tiểu Mê cúi đầu, chạy ra mở cửa. Vừa thấy người đứng ngoài, cậu liền cười tươi rói, kéo cô vào sân, rồi chạy lại chọc chọc anh chàng đang nằm dài trên ghế với điện thoại.
“Gì đấy?”
Lục Gia Ngọc cau mày ngẩng đầu.
Người con gái cả ngày không gặp giờ đang đứng dưới ánh đèn ngoài sân, nét mặt dịu dàng mà bình thản. Cô nhìn anh, hàng mi dài hơi rung, khẽ nói: “Chào buổi tối, Lục tiên sinh.”