[Bảo bối, cậu tuyệt đối không đoán được tớ vừa tìm thấy cái gì đâu!]
[3 giờ chiều, quán cà phê dưới tòa nhà công ty cậu, hẹn gặp nhé.]
Vưu Cẩn Vi vừa mới chọn xong màu nhuộm hoa thì nhìn thấy tin nhắn, được gửi từ một tiếng trước bởi Đào Ánh Nhiễm.
Cô và Đào Ánh Nhiễm là bạn học đại học bốn năm, tuy không quá thân nhưng mỗi lần Đào Ánh Nhiễm dùng kiểu nói chuyện phấn khích như vậy, chắc chắn là có chuyện gì đó rất thu hút.
Bây giờ đã là 2 giờ 50 phút.
Vưu Cẩn Vi cụp mắt, đầu ngón tay hơi đỏ chạm lên màn hình lạnh buốt, nhắn lại một chữ: [Được.]
Cách một chiếc bàn dài, hai đồng nghiệp đang nhỏ giọng trò chuyện: “Chị Trần, chị thực sự phải đi công tác ở Nghiệp Lăng à? Tết sắp đến rồi còn gì.”
“Haizz, sếp bảo đi thì biết làm sao được?”
“…Chị, thật ra cũng có cách đấy.”
Chị Trần dựng tai lên nghe, theo phản xạ nhìn sang người đối diện. Da trắng như tuyết, tóc đen mượt, khí chất sáng sủa. Đôi mắt hạnh trong trẻo, đẹp đến mức không hề có chút công kích nào.
Nghe đồng nghiệp nói vậy, chị Trần có chút khó xử: “Làm vậy… có ổn không?”
“Yên tâm đi, cô ấy thân thiết với cô Lâm lắm mà.”
“…Vậy để tôi tìm cơ hội hỏi thử.”
Phòng làm việc này tên là “Hoa Nhi”, chuyên làm các loại hoa giả thủ công như hoa lụa, hoa nhung, hoa nhựa,… thuộc kiểu ngành thủ công nhỏ. Cô Lâm trong lời họ là bà chủ phòng làm việc, đồng thời là giảng viên đại học trước kia của Vưu Cẩn Vi, quan hệ hai người rất thân thiết.
Vưu Cẩn Vi nghe mà có chút ngượng, dịu dàng nói: “Chị Trần, em ra ngoài một lát.”
Giọng cô nhẹ như nước, mềm đến mức tưởng chừng có thể bóp ra nước.
Ai nghe cũng khó mà từ chối được, huống chi ở đây môi trường làm việc khá thoải mái, chỉ cần hoàn thành sản phẩm đúng thời hạn thì không ai quản.
Nói xong, Vưu Cẩn Vi khoác áo khoác, cầm túi rời khỏi phòng làm việc.
Phòng làm việc nằm ở khu phía nam thành phố Lạc Kinh, nơi sầm uất náo nhiệt.
Quán cà phê đông người, từng nhóm nhỏ trò chuyện rôm rả.
Vưu Cẩn Vi đẩy cửa bước vào, hơi ấm dễ chịu lập tức xua tan cái lạnh đầu đông, mùi cà phê thơm ngát thoang thoảng. Cô tháo khăn quàng cổ, đi thẳng về góc quán.
Đào Ánh Nhiễm mắt tinh, vừa nhìn thấy đã giơ tay gọi: “Vưu Vưu, bên này!”
Vưu Cẩn Vi cong cong mắt cười, bước nhanh về phía bạn.
Tính cách cô trầm lặng, lại không phải người bản địa, mấy năm nay gần như chẳng có mấy người bạn. Đào Ánh Nhiễm là một trong số rất ít người cô thân thiết. Cô nàng này tính tình cởi mở, nói chuyện với ai cũng dễ gần, bạn bè đầy rẫy, chỉ mỗi tội... hơi bốc đồng, nghĩ gì làm nấy.
“Lại là tin tức chấn động gì nữa đây?”
Vưu Cẩn Vi mỉm cười, ánh mắt long lanh đầy hứng thú.
Đào Ánh Nhiễm tỏ vẻ thần bí, chậm rãi nhấp một ngụm cà phê rồi nói: “Tiểu thư đây đã ra tay thì không việc gì là không xong. Chuyện này mà làm được, đảm bảo cậu sẽ yêu tớ chết mất!”
Cô nàng cố tình dừng lại, giữ bí mật thêm chút nữa, ánh mắt liếc xéo Vưu Cẩn Vi, làm ra vẻ: “Cậu năn nỉ đi, tớ sẽ nói.”
Vưu Cẩn Vi ngoan ngoãn cong khóe mắt, đôi mắt long lanh ngước nhìn cô bạn, dịu giọng nũng nịu: “Làm ơn mà~”
Cô nói khẽ đến mức phải chú ý lắm mới nghe được, nhưng một mỹ nhân vừa xinh vừa dịu dàng như thế mà làm nũng, thì ai nỡ từ chối chứ?
Đào Ánh Nhiễm tỏ vẻ cực kỳ thỏa mãn, hưng phấn nói: “Cách đây hai năm không phải cậu từng tìm chiếc vòng tay đó à? Tớ đã nhờ người dò hỏi suốt mà không có tin gì. Nhưng đoán xem, hôm qua tớ lướt mấy video ngắn lại thấy! Tớ đảm bảo đó chính là chiếc vòng cậu tìm, chính là cái này!”
Cô ấy lấy video đã lưu sẵn, đưa cho Vưu Cẩn Vi xem.
“Anh chàng này mở tiệm xăm trong hẻm nhỏ, vì đẹp trai nên tiệm khá đông khách. Nhưng muốn lấy lại cái vòng thì không dễ đâu nha!”
Vưu Cẩn Vi cúi mắt nhìn video được gửi tới.
Trong video là một người đàn ông chỉ lộ cánh tay, đeo găng tay. Trên tay trái của anh ta đeo một chiếc vòng ngọc lục bảo.
Vòng ngọc sáng bóng mịn màng, xanh biếc óng ánh, một bên còn có hoa văn đặc biệt rất dễ nhận ra.
Đàn ông đeo vòng ngọc vốn đã hiếm, vậy mà chiếc này lại chính xác là chiếc cô tìm bấy lâu.
Vưu Cẩn Vi lặng lẽ hỏi: “Cái vòng đó anh ta lấy từ đâu ra vậy?”
Đào Ánh Nhiễm bĩu môi: “Tớ có hỏi thử, anh ta nói là vòng tay gia truyền, chỉ tặng bạn gái thôi. Vưu Vưu, cậu có bằng chứng nào chứng minh chiếc vòng đó là của nhà mình không?”
Vưu Cẩn Vi mím chặt môi, nhẹ lắc đầu.
Chuyện xảy ra từ mấy chục năm trước, cô hoàn toàn không có bất kỳ bằng chứng gì.
Đào Ánh Nhiễm thở dài não nề: “Vậy phải làm sao giờ, chẳng lẽ lại đi cướp à? Muốn lấy được vòng tay đó, chẳng lẽ phải làm bạn gái người ta? Cái đó thì thôi đi, gần đây tớ thấy đàn ông là ngán tận cổ, mẹ tớ còn bắt tớ về nhà xem mắt nữa chứ, mơ đi!”
Vưu Cẩn Vi hỏi: “Tiệm xăm đó ở đâu?”
Đào Ánh Nhiễm nhìn cô chằm chằm, đầy nghi ngờ: “Cậu định đi một mình à? Không dễ đâu. Cậu nghĩ tự tìm được đường chắc? Thôi đợi cuối tuần tớ đi cùng cậu, chỗ đó đông lắm, cuối tuần thì càng… Ôi má ơi!”
Cô ấy đột nhiên trợn tròn mắt, kinh hãi nhìn về phía cửa.
Vưu Cẩn Vi xoay người theo bản năng, chỉ thấy trong quán cà phê đang yên tĩnh, sáu người đàn ông lực lưỡng đeo kính râm đang vây về phía họ từ nhiều hướng khác nhau, rõ ràng là tới bắt người.
Đào Ánh Nhiễm nuốt nước miếng, hoảng loạn nói lắp: “Không, không thể nào… không phải mẹ tớ sai người tới bắt tớ về xem mắt chứ? Bà ấy sao mà nhẫn tâm vậy được? Không được, tớ phải chạy! A—!”
Chưa nói xong câu, một trong những vệ sĩ đã lao nhanh tới.
Đào Ánh Nhiễm lập tức bỏ chạy, đám vệ sĩ cũng liền xông lên vây bắt.
Chạy đông né tây, tình cảnh trong quán lập tức trở nên hỗn loạn. Bảo vệ và nhân viên phục vụ cũng cuống cuồng lao vào, tiếng la hét vang khắp nơi, như gà bay chó sủa.
Từ xa giữa đám đông, Đào Ánh Nhiễm cố hét lớn: “Ở Linh… hẻm…”
Nhưng dưới tình thế hỗn loạn, tiếng cô ấy bị chìm giữa tiếng ồn ào tứ phía.
Vừa kêu dứt, còn chưa kịp đẩy cửa ra, Đào Ánh Nhiễm đã bị mấy người vệ sĩ dễ dàng khống chế, nhét vào một chiếc xe đang đậu bên ngoài.
Vưu Cẩn Vi chạy đến nơi chỉ kịp thấy cửa kính xe hạ xuống, một người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng, ngoại hình được chăm chút, mỉm cười chớp mắt với cô như muốn nói: Yên tâm đi.
Là mẹ của Đào Ánh Nhiễm.
Vưu Cẩn Vi thở phào nhẹ nhõm.
Trong cái lạnh tê người đầu đông, đoàn xe lặng lẽ rẽ vào dòng xe cộ.
Chỉ còn lại một mình Vưu Cẩn Vi đứng trên vỉa hè, nhìn theo bóng xe khuất dần, khăn quàng cổ bị gió cuốn phất phơ, sớm đã không còn chút hơi ấm.
****
Sáng sớm cuối tuần, tuyết nhẹ bắt đầu rơi trên thành phố Lạc Kinh.
Vưu Cẩn Vi vẫn nằm trên gối mềm, mắt nhắm hờ, tay mò điện thoại gọi cho Đào Ánh Nhiễm. Kết quả vẫn như cũ, không bắt máy.
Cô khẽ thở dài, cuối cùng cũng hiểu tính cách của cô nàng đó giống ai.
Thì ra cả nhà đó làm việc đều theo cùng một kiểu “rất riêng” như vậy.
“A, tuyết rơi rồi…”
Nhìn ra ngoài cửa sổ thấy từng hạt tuyết trắng đang bay bay, cô lẩm bẩm một mình, rồi lập tức bật dậy, chạy ra sân cứu mấy chậu hoa quý của mình khỏi cái lạnh buốt giá.
Cô vốn là người phương Nam, rất hiếm khi thấy được tuyết dày như ở phương Bắc.
Dù đã sống ở Lạc Kinh gần 5 năm, mỗi lần gặp trận tuyết lớn cô vẫn không kiềm được niềm vui mà nhảy cẫng lên, thế nhưng hôm nay cô chẳng có tâm trạng nào để thảnh thơi chơi đùa trong tuyết. Sau khi thu dọn xong mấy chậu hoa ngoài sân, cô khoác chiếc áo lông vũ dày cộp rồi ra khỏi nhà.
Lạc Kinh là một thành phố đặc biệt, nằm ở vùng duyên hải nhưng lại bị núi non bao quanh. Sườn phía Bắc là dãy núi Côn Cao sừng sững, chắn gió mùa từ phía Tây mang theo hơi nước. Hơn nữa, phía Bắc có thảm thực vật thưa thớt, lâu dần hình thành một vùng sa mạc rộng lớn và hoang vu.
Vưu Cẩn Vi sống ở một con hẻm nhỏ phía Bắc thành phố.
Nơi này gần sa mạc, cách xa trung tâm nên giá thuê nhà rất rẻ. Cô thuê một căn nhà một tầng, hai phòng ngủ và một sân nhỏ, thuê theo năm.
Ra khỏi cửa, Vưu Cẩn Vi gọi điện thoại chào buổi sáng với người nhà, mua bữa sáng ở quán ven đường, ăn xong thì đi tàu điện ngầm tới khu phía Nam, nơi có một con hẻm nhỏ mà theo lời Đào Ánh Nhiễm, có tiệm xăm kia.
Lúc trong quán cà phê, Đào Ánh Nhiễm nói vài từ mơ hồ, đại khái là “Linh” và “hẻm”.
Sau khi về nhà, cô tra kỹ những hẻm nhỏ có chữ “Linh” ở đầu, ngoài “hẻm Linh Đường” ở Nam thành thì còn có “hẻm Linh Tê” ở Tây thành.
Cô quyết định sẽ đến Nam thành trước, rồi mới sang Tây thành sau.
Bên cạnh hẻm Linh Đường có hai con phố du lịch, sáng sớm đã nhộn nhịp khách qua lại.
Vưu Cẩn Vi hỏi thăm vài nhà dân trong hẻm, họ bảo nơi này không có tiệm xăm nào, chỉ có hai tiệm gần phố du lịch kia thôi.
Cô đi tìm nửa tiếng mới đến được tiệm thứ nhất.
Chủ tiệm là một người đàn ông trung niên to béo, hoàn toàn không giống người đàn ông trong video.
Tiệm còn lại thì đóng cửa, trên cửa treo bảng nhắn: Hôm nay nghỉ.
Khi cô đến Tây thành thì đã giữa trưa.
Tuyết vẫn rơi lác đác, càng lúc càng dày hơn.
Vưu Cẩn Vi phủi mấy bông tuyết trên mũ xuống, sải bước nhanh hơn đi vào hẻm nhỏ. Lần này cô không cần phải hỏi han, không cần tìm kiếm gì thêm, vừa tới nơi đã thấy tiệm xăm kia, đúng như Đào Ánh Nhiễm nói, cực kỳ náo nhiệt.
Nhìn khắp hẻm nhỏ phủ màu xám trắng, những cô gái trẻ đẹp không ngại rét mướt, chân trần xếp hàng trước cửa tiệm. Người tụm năm tụm ba đứng đợi, có vẻ đều đi cùng bạn bè. Cô chậm rãi bước tới gần, lặng lẽ quan sát tiệm xăm này từ xa.
Gần 12 giờ trưa, cửa tiệm vẫn đóng im ỉm.
Trên cánh cửa lớn treo một tấm bảng gỗ, viết hai chữ “Hoa Gian”.
Vưu Cẩn Vi đang chăm chú quan sát thì một cô gái bên cạnh cũng đang đánh giá cô.
Cô gái kia ngậm điếu thuốc, giọng hơi khàn khàn: “Cô cũng đến để xăm à?”
Vưu Cẩn Vi sững người một chút, lúc này mới nhận ra cô gái đang nói chuyện với mình. Cô khẽ gật đầu: “Ừ, nghe nói chỗ này nổi tiếng nên đến xem thử. Lần đầu tôi tới đây, còn cô?”
Cô gái liếc mắt nhìn khuôn mặt mộc của Vưu Cẩn Vi, rồi nhìn xuống chiếc áo lông vũ cô đang mặc, nhếch môi nói: “Chắc cũng là nghe phong thanh đâu đó rồi tới hóng hớt thôi. Nói thật với cô, chỗ này người ta đến vì ông chủ Lục cả đấy. Nhưng chờ cả mười ngày cũng chưa chắc gặp được, ai cũng tò mò nên kéo tới thử vận may. Tôi khuyên cô nên đổi chỗ khác thì hơn. Mà thật ra nhìn cô cũng không hợp để xăm.”
Vưu Cẩn Vi tò mò: “Tại sao?”
Cô gái bóp tắt điếu thuốc, cười cợt: “Cô định xăm ở đâu? Mặc như thế kia, không lộ ra ngoài thì xăm cũng chẳng ai thấy.”
Đang nói chuyện thì cánh cửa vốn đóng im ỉm chợt vang lên tiếng động.
Những cô gái trẻ đang đứng đợi lập tức kéo nhau dồn về phía cửa.
Bên trong vang lên tiếng lạch cạch, rồi một cái đầu rối bù thò ra từ khe cửa.
Một người đàn ông trông còn đang ngái ngủ ngáp một cái, uể oải nói: “Hôm nay ông chủ Lục không làm việc, mọi người giải tán đi.”
Anh ta phẩy tay xua đám đông rồi lập tức đóng cửa lại.
“Lại nghỉ nữa rồi, xui thật.”
“Một tháng mở được hai ngày là may rồi, về thôi.”
“Đi ăn gì đi, lạnh muốn chết.”
Tiếng than vãn vang lên, đám người dần tản đi.
Khung cảnh vốn náo nhiệt chỉ trong chớp mắt đã yên ắng trở lại, gió thổi qua là tan biến hết, cuối cùng chỉ còn mình Vưu Cẩn Vi đứng lại trước cửa tiệm.
Cô chụp vài bức ảnh làm kỷ niệm, rồi quay đầu đi vào quán mì đầu hẻm ăn một tô, sau đó quay lại.
Cô chắc chắn tiệm xăm này chính là nơi Đào Ánh Nhiễm nói đến. Trong miệng mọi người nhắc đến “ông chủ Lục”, có lẽ chính là người cô đang tìm.
Tuyết bắt đầu rơi từ sáng, mặt đất đã phủ một lớp mỏng.
Mỗi bước đi để lại dấu chân rõ rệt, cô bước qua bước lại trước cửa tiệm, chậm rãi suy nghĩ.
Cô được bà ngoại nuôi lớn. Mấy năm nay sức khỏe bà ngày càng yếu, thường xuyên nhắc đến chuyện cũ. Điều bà tiếc nuối nhất là năm xưa làm mất chiếc vòng ngọc ông ngoại tặng khi đính hôn.
Chiếc vòng ấy là tín vật tình yêu của họ.
Sau mấy chục năm, không ngờ nó thật sự vẫn còn tồn tại.
Trong lúc đang miên man suy nghĩ, cánh cửa lại vang lên tiếng “kẽo kẹt”.
Một lần nữa, cửa mở ra.
Từ bên trong vọng ra tiếng một người đàn ông càu nhàu đầy oán thán: “Ngày nào cũng đông người thế này. Anh, nếu anh không muốn làm nữa thì treo biển nghỉ luôn đi, bảo người ta đừng đến nữa. Dù sao anh cũng sắp đi Nghiệp Lăng rồi, không ở đây mấy tháng nữa, còn bắt em lo tiếp. Em thì…”
Lời còn chưa dứt đã ngưng bặt.
Người đàn ông trong cửa và Vưu Cẩn Vi ngoài cửa bốn mắt nhìn nhau trân trối.
Chốc lát sau, từ bên trong vang ra một giọng lười nhác, uể oải nhưng đầy cáu kỉnh: “Ai bảo cậu mở cửa?”
Người đàn ông lắp bắp không nói nên lời, vội vã đóng cửa lại.
Có lẽ vì hoảng hốt nên cánh cửa không đóng chặt, để lại một khe hở. Qua khe hở ấy, Vưu Cẩn Vi lờ mờ nhìn thấy một bóng người.
Một người đàn ông đang nằm dài trên ghế, cả thân thể thả lỏng tự nhiên, đôi chân dài bắt chéo tùy ý gác lên tay vịn ghế. Một chiếc chăn phủ từ đầu đến chân, chỉ để lộ mắt cá chân trắng lạnh và một mái tóc màu xám lạnh băng.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt lạ thường, người đàn ông bất chợt quay đầu lại.
Trái tim Vưu Cẩn Vi thót lên, cô theo phản xạ nghiêng người sang phải né tránh, tim đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
****
Sáng sớm hôm sau, Vưu Cẩn Vi đến văn phòng sớm hơn nửa tiếng.
Trời lạnh, trong phòng chưa có ai.
Cô chào hỏi đồng nghiệp ở quầy lễ tân rồi vào phòng trà. Đôi tay trắng ngần lộ ra khỏi ống tay áo lông dày, nâng tách trà nóng. Vừa nhấp một ngụm, phía cửa vang lên tiếng động. Cô quay lại... là chị Trần.
“Chào buổi sáng, chị Trần.” Vưu Cẩn Vi mỉm cười lễ phép chào.
Chị Trần vốn có chút ngại ngùng, nhưng thấy cô ngoan ngoãn lễ phép lại càng thêm áy náy. Song nghĩ đến cái lạnh cắt da ở phương Nam, và việc sắp hai tháng không được gặp cháu nội, chị ta khẽ cắn răng, dịu dàng nói: “Tiểu Vưu à, em còn trẻ, không chỉ tay nghề tốt, khách hàng lại đông. Cô Lâm lúc nào cũng khen em đấy…”
Chị ta vòng vo mấy câu, cuối cùng cũng nói ra mục đích.
Vưu Cẩn Vi nghe xong, ngẩn người một lúc lâu: “…Đi Nghiệp Lăng sao?”
Chị Trần thở dài: “Tết này, chưa biết con trai con dâu chị có về không. Nếu không phải lo cháu nhỏ không có ai chăm, chị thật sự không muốn mở lời. Tiểu Vưu, em xem có tiện không? Không tiện cũng không sao cả.”
Vưu Cẩn Vi nhẹ nhàng xoay tròn đầu ngón tay, khẽ đáp: “Để em suy nghĩ một chút.”
Thấy cô có vẻ suy xét nghiêm túc, chị Trần vui mừng ra mặt.
Làm đồng nghiệp nửa năm, ai cũng biết Vưu Cẩn Vi là người hiền lành, dễ nói chuyện. Chỉ cần cô đồng ý, những việc còn lại đều dễ giải quyết.
Sau khi chị Trần rời đi, trong phòng trà chỉ còn lại mình Vưu Cẩn Vi.
Tách trà trên tay dần nguội, hơi ấm nhắc nhở cô rằng đã gần bốn năm cô chưa trở lại Nghiệp Lăng.
Từ khi ba qua đời, bà ngoại được chuyển đến Lạc Kinh an dưỡng, cô cũng ở lại thành phố xa lạ này.
Từ đầu đến cuối, cô chưa từng quay về Nghiệp Lăng lần nào.
Chiều hôm đó, Vưu Cẩn Vi nhận được cuộc gọi.
Là viện điều dưỡng gọi tới. Y tá chăm bà ngoại nói dạo này tinh thần bà không tốt lắm, luôn nhắc đến cô, bảo cô nhớ giữ ấm.
Nói nhiều như vậy, thực chất chỉ có một ý: sức khỏe của bà ngoại ngày càng tệ.
Cô siết chặt điện thoại, trong đầu hiện lên hình ảnh chiếc vòng ngọc, lại nhớ đến lời người đàn ông ở tiệm xăm: “....Dù sao anh cũng định đi Nghiệp Lăng.”
Ông chủ Lục cũng sắp đến Nghiệp Lăng, còn muốn ở lại đó một thời gian.
Chiếc vòng ngọc kia…
*****
Sáng ngày 25, lúc 8 giờ, Vưu Cẩn Vi đã có mặt ở sân bay.
Có lẽ vì thấy áy náy, chị Trần còn đặt cho cô vé khoang hạng nhất.
Tiếp viên giúp cô sắp xếp hành lý, thấy cô chỉ mặc áo khoác liền đưa thêm một chiếc chăn nhỏ.
Vưu Cẩn Vi dịu dàng cảm ơn, rồi lấy quyển sổ phác họa ra. Ghế cô ngồi gần cửa sổ, ánh sáng chiếu nghiêng. Ngón tay mảnh mai cầm bút chì, bóng dáng in xuống giấy.
Nghề của họ, chính là phải giỏi quan sát.
Thầy cô từng dạy, phải tỉ mỉ, nhẫn nại nhìn ngắm thiên nhiên thì mới tạo ra được một bức vẽ hoàn chỉnh, khiến người ta không phân biệt nổi thật hay giả.
Chẳng mấy chốc, máy bay gần như đã kín chỗ.
Chỉ còn khoang hạng nhất trống hai ghế.
Gần đến giờ cất cánh, nhóm tiếp viên thì thầm với nhau vài câu, bỗng nhiên tất cả đều im bặt.
Vưu Cẩn Vi chú ý đến sắc mặt họ thay đổi, liền nhìn về phía lối đi.
Tiếng bước chân vang lên, nhẹ nhàng nhưng rất rõ ràng.
Tiếng giày va chạm với sàn kim loại, phát ra âm thanh leng keng đều đặn, không vội vàng cũng chẳng chậm rãi, mang theo sự tự do tùy ý.
Một góc áo khoác dạ màu xanh biển thấp thoáng lướt qua trong tầm mắt.
Chỉ giây sau, một người đàn ông cao ráo, thân hình lạnh lùng, mang theo khí chất băng giá bước vào.
Ngón tay trắng muốt hơi cong, cầm lấy chiếc điện thoại đen tuyền. Cổ tay gầy gò nổi bật với chiếc đồng hồ bạch kim.
Patek Philippe, phiên bản Nautilus.
Đẹp đến mức khiến người ta khó mà rời mắt, và tất nhiên, giá tiền cũng "đẹp" tương đương.
Ánh mắt hướng lên, trên cổ anh ta là một sợi dây chuyền Goros với mặt lông vũ.
Phối đồ có phần ngông cuồng, nhưng lại chẳng hề lạc quẻ.
Chiếc cằm góc cạnh sắc sảo, đôi môi mỏng ngậm một cây kẹo mút. Trên vành tai là một chiếc khuyên đá mã não đen. Kính râm che đi hơn nửa khuôn mặt.
Lờ mờ có thể thấy vết sẹo sắc lạnh ngay trên gò má.
Thứ khiến người ta không thể rời mắt chính là màu tóc xám lạnh, khó lòng kiểm soát nổi độ ngầu.
Vưu Cẩn Vi vừa thoáng thấy khuôn mặt quen thuộc ấy, theo phản xạ giơ bảng vẽ lên che mặt mình. Cô nghiêng tai nghe động tĩnh, đợi đến khi người đó ngồi xuống mới lặng lẽ liếc sang nhìn.
Bên cạnh anh là một cậu thiếu niên chừng 13, 14 tuổi, làn da tái nhợt.
Lẽ nào… trùng hợp đến thế sao?
Ý nghĩ đó vừa lóe lên trong đầu cô, điện thoại của người đàn ông kia bỗng đổ chuông.
Tiếng chuông mặc định của hệ thống vang lên, một hồi lâu không ai bắt máy.
Lần thứ hai gọi đến, lần này chỉ reo vài giây thì bị cắt đứt.
Giọng nói lạnh tanh vang lên, không kiên nhẫn mà ngạo mạn: “ZG567, 8493.”
“Mã bảo hành đấy, người được hưởng đâu phải tôi. Dẹp đi.”
Nói trắng ra chỉ có hai chữ: Đừng phiền.
“……”
Khoang hạng nhất bỗng chốc trở nên im lặng. Trước giờ cất cánh, tâm trạng hành khách luôn nhạy cảm, dễ cáu bẳn. Tiếp viên thấy không khí có vẻ căng thẳng, vội vàng bước tới nhẹ nhàng trấn an.
Trong khi đó, kẻ gây sự thì duỗi chân, đôi giày da bóng loáng phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, ngông cuồng và kiêu ngạo, y hệt chủ nhân của nó.
Vưu Cẩn Vi âm thầm gấp cuốn sổ phác họa lại, mắt dời ra ngoài cửa sổ.
Thì ra… đúng là trùng hợp thật.