Đầu hẻm đỗ một chiếc Porsche màu xanh lam, kiểu dáng thể thao hiện đại có phần lạc lõng giữa khu phố cũ kỹ. Lục Gia Ngọc đứng phía trước xe, gần như hòa lẫn vào sắc xanh của chiếc xe, chẳng khác nào một phần của nó.

Vưu Cẩn Vi nhìn mái tóc màu lam của anh, rồi lại nhìn chiếc xe.

Hai sắc lam trùng điệp trong bóng tối khiến anh thoáng chốc trông như chỉ còn lại cơ thể, tựa như một người không đầu lặng lẽ đi giữa đêm khuya. Nghĩ tới đây, cô không nhịn được bật cười khẽ.

Tiểu Mê hỏi: [Vưu Vưu, chị cười gì vậy?]

Vưu Cẩn Vi nghiêng người sát lại, lấy tay che miệng thì thầm với cậu. Tiểu Mê liếc cô, nhe răng cười lộ cả răng nanh.

Lục Gia Ngọc vừa quay đầu, liền thấy nụ cười cong cong nơi khóe mắt cô, đường nét gương mặt dịu dàng, đôi môi đầy đặn như đang gọi mời, như thể có chiếc bàn chải nhỏ đang cào nhẹ trong lòng bàn tay anh.

Lần đầu gặp cô, anh chỉ thấy cô xinh đẹp thanh thuần, là kiểu mỹ nhân điển hình trên đất Nghiệp Lăng.

Nhưng hôm nay, lại gần thêm một chút, mới nhận ra cô còn có nét mềm mại ngọt ngào, đầy mê hoặc.

Anh liếm môi, giọng lười biếng: "Mint, về trông nhà đi."

Tiểu Mê thoáng lo lắng, kéo vạt áo Vưu Cẩn Vi, ánh mắt nhìn anh bỗng trở nên đầy cảnh giác.

Lục Gia Ngọc vẫn điềm nhiên nói: “Về đi, lát nữa mang bánh chưng ngọt[1] cho nhóc.”

[1] Bánh chưng Trung Quốc còn được gọi là bánh Tống Tử hoặc bánh ú, có nhân mặn và nhân ngọt.

Tiểu Mê bĩu môi, miễn cưỡng buông tay.

Ai mà thích bánh chưng ngọt chứ, chỉ có mỗi anh thích thôi.

Nhưng nếu Lục Gia Ngọc đã nói sẽ quay lại, nghĩa là Vưu Vưu sẽ không sao.

Cậu nhìn Vưu Cẩn Vi với ánh mắt chờ mong, rồi chỉ vào điện thoại. Vưu Cẩn Vi cúi người, xoa nhẹ đầu cậu.

So với bạn bè cùng lứa, Tiểu Mê gầy gò và thấp hơn cô một chút, nên cô luôn phải cúi xuống để ngang tầm nhìn với cậu. Lần này cũng vậy, cô lấy từ trong túi ra phong bao lì xì đã chuẩn bị sẵn, đưa cho cậu, giọng nhẹ nhàng: “Chúc mừng năm mới.”

Tiếng nói vừa dứt, trên trời lại nổ một đóa pháo hoa.

Ánh sáng rực rỡ chiếu vào đôi mắt cô, làm chúng sáng bừng lấp lánh.

Lục Gia Ngọc nhìn cô, không hiểu sao trong lòng dâng lên một cơn bực bội. Anh chẳng buồn để ý tới hai người kia, lập tức mở cửa xe, "rầm" một tiếng dứt khoát, phá tan sự dịu dàng vừa rồi.

Vưu Cẩn Vi khẽ sững người.

Anh làm sao vậy?

Hình như… không vui.

Tiểu Mê cất bao lì xì như cất bảo bối, rồi nhắn tin: [Anh ấy bị thần kinh, chị đừng để ý.]

….

Chiếc xe thể thao lao vút trên con phố vắng.

Vưu Cẩn Vi vội bám chặt tay nắm cửa, cảm giác không trọng lượng khiến cô bất giác nhắm mắt lại. Nhịn được nửa đường, cuối cùng cô cũng lên tiếng: "Anh lái thế này… dễ vi phạm luật giao thông lắm đó."

Rõ ràng là lời trách móc, mà nghe lại mềm như làm nũng. Mềm đến mức không dám lớn tiếng.

Lục Gia Ngọc hạ cửa kính, xe chậm lại, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô: "Cô luôn như vậy à?"

Vưu Cẩn Vi siết chặt tay, cố đè nén trái tim đang đập loạn. Đôi mắt hạnh long lanh ánh nước, có chút ngơ ngác.

Gió lạnh rít bên ngoài, ngón tay anh gõ nhẹ lên vô lăng, từng nhịp.

Lục Gia Ngọc nói từng chữ: “Ghét người ta hút thuốc mà không dám nói, không muốn về nhà với người ta mà cũng không từ chối, sợ hãi cũng không thốt ra nổi một câu.”

Tính cách thế này, rất dễ bị bắt nạt.

Mà anh lại thích nhất là bắt nạt kiểu người như vậy, đè nén lâu rồi, đến lúc bùng nổ mới thú vị. Khoảnh khắc đó, giống như lửa bùng cháy, thiêu sạch mọi thứ, cực kỳ kích thích.

Vưu Cẩn Vi nghiêng đầu, nhẹ nhàng đáp: “Tôi từ nhỏ đã thế rồi, khó sửa lắm.”

Lục Gia Ngọc khẽ cong môi cười, ánh mắt như đã sớm nhìn thấu: "Lấy lòng ai vậy? Cô là người Nghiệp Lăng, nhưng lại ở khách sạn. Quan hệ với gia đình không tốt sao?"

Vưu Cẩn Vi khựng lại, quay sang nhìn anh: "Sao anh biết?"

Lục Gia Ngọc nhún vai, đáp như chẳng có gì: "Đoán. Tối hôm đó cô nấu ăn, đều là khẩu vị Nghiệp Lăng."

Anh nói là đoán, nhưng thật ra hôm đó đã nhìn thấy sơ yếu lý lịch của cô rồi.

Vưu Cẩn Vi, 22 tuổi, người Nghiệp Lăng. Từ nhỏ lớn lên ở đây, sau khi tốt nghiệp cấp ba thì thi đậu vào Kinh Đại, học ngành Văn hóa dân tộc. Từng đi trao đổi nửa năm ở nước ngoài, năm nay vừa tốt nghiệp, hiện tại làm việc cho một phòng làm hoa thủ công.

Vưu Cẩn Vi giọng nhỏ lại: "Tôi ở Nghiệp Lăng không còn người thân. Trong nhà rối ren, tôi không muốn quay về."

Cô chỉ trả lời câu thứ hai, né tránh câu hỏi đầu tiên. Nghe thấy giọng cô hơi run, Lục Gia Ngọc liếc nhìn, thấy đầu mũi cô đỏ ửng, liền kéo kính xe lên.

"Hôm nay—"

Anh định mở lời, nhưng bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang.

Vưu Cẩn Vi nhìn tên hiện trên màn hình, một lúc lâu sau mới bắt máy. Giọng cô vẫn dịu và nhẹ như gió: "A Ngu, chúc mừng năm mới."

Đầu bên kia Vưu Cận Ngu đang đứng giữa lớp tuyết dày.

Cậu lùi lại vài bước, nhìn vào sân nhỏ tối om trước mặt rồi hỏi: "Chị không ở nhà à?"

Vưu Cẩn Vi đáp: "Chị đi công tác, sau Tết mới về. Ngoài trời lạnh, em về sớm một chút đi. Không phải chỉ có chị đón Tết một mình đâu."

Vưu Cận Ngu hỏi tiếp: "Chị đi đâu vậy?"

Cô im lặng.

"Đi Nghiệp Lăng? Ở khách sạn?"

Cậu đoán trúng hết.

Giọng cậu trở nên hơi cứng lại: "Mẹ bảo em chúc chị năm mới vui vẻ. Còn đưa em lì xì để gửi cho chị. Đợi chị về rồi em đưa."

Vưu Cẩn Vi biết rõ, mẹ sẽ không làm vậy.

Bà ta sẽ không chúc Tết cô, cũng sẽ chẳng chuẩn bị lì xì cho cô.

Cô chỉ dịu dàng nói: "Năm mới vui vẻ, A Ngu. Nhớ ăn bánh kem nhé."

....

Nửa tiếng sau, xe dừng trước khách sạn.

Lục Gia Ngọc đẩy cửa bước ra, dựa vào cạnh xe châm thuốc. Gió lạnh tạt vào người, khói thuốc cay nồng tan vào không khí băng giá.

Anh đứng yên trong gió, mắt lướt qua tấm biển khách sạn không nổi bật, đến tên còn chưa từng nghe qua.

Vưu Cẩn Vi đứng cách anh một khoảng. Từ lúc cô cúp máy, anh cũng không nói thêm lời nào. Vẻ mặt lạnh nhạt, rõ ràng lại không vui.

Cô quấn lại khăn choàng cổ, dịu dàng cảm ơn: “Cảm ơn anh đã đưa tôi về.”

Lục Gia Ngọc ngước mắt, ánh nhìn chăm chú vào gương mặt mong manh khiến người ta không nỡ rời mắt.

Một lúc lâu sau, anh chỉ khẽ cười, cắn điếu thuốc chưa châm, làm bộ định mở cửa xe rời đi.

Vưu Cẩn Vi nhìn nghiêng gương mặt có phần lạnh nhạt của anh, các ngón tay khẽ siết lại, rồi lấy hết can đảm gọi: “Lục Gia Ngọc.”

Anh khựng lại, quay đầu. Cô đứng giữa gió lạnh, sắc mặt tái nhợt được điểm nhẹ bởi sắc ửng hồng đầu xuân.

Anh không nói gì, nhưng rõ ràng là đang chờ, chờ cô mở lời.

Từ khoảng cách vài bước, đôi mắt hạnh của cô khẽ cong.

“Lục Gia Ngọc, chúc mừng năm mới.”

****

Từ đêm giao thừa đó, Vưu Cẩn Vi không gặp lại Lục Gia Ngọc nữa. Cô và Tiểu Mê vẫn thường nhắn WeChat qua lại. Thi thoảng cô bận, cậu cũng chỉ lầm bầm vài câu rồi tự chơi một mình, rất biết điều.

Đến mùng 7, trời mưa phùn kéo dài cả ngày.

Lúc 2 giờ chiều, Vưu Cẩn Vi gửi bản vẽ hoàn chỉnh để đối tác xác nhận. Bản thiết kế không cầu kỳ nhưng tinh tế, sáng tạo độc đáo, bảng màu được xử lý rất đẹp mắt.

Đối tác hỏi cô có tiện ghé lại khu vườn tư nhân mà lần trước họ định khảo sát không. Nói rằng hôm nay Trình tổng cũng sẽ có mặt, nếu anh ta đồng ý thì có thể cho khởi công luôn. Còn gửi thêm cô một bao lì xì, cảm ơn vì qua Tết vẫn chưa nghỉ ngơi.

Vưu Cẩn Vi không sợ mệt, cũng chẳng ngại khối lượng công việc lớn.

Thứ duy nhất khiến cô áp lực, là phải giao tiếp trực tiếp với người khác, cô không giỏi ứng xử, đặc biệt là với người lạ.

Cô khẽ thở dài, thành thật thay đồ rồi ra khỏi nhà. Vẫn là chiếc áo khoác dày màu nhung, cổ lông cao che gần kín cằm, hơn nửa gương mặt vùi trong khăn choàng cổ. Nếu lớp lông dê kia đừng cọ vào môi cô thì càng tốt.

Những ngày mưa phùn luôn khiến người ta bực bội.

Tuy tiếng mưa lách tách trên mái ngói nghe cũng dễ chịu, nhưng đường xá đầy vũng nước, băng qua từng đoạn tranh nước đọng chẳng khiến ai thấy vui nổi.

Vưu Cẩn Vi bước xuống xe, che ô cẩn thận, len qua những chỗ trũng ướt nước. Chỉ khi bước vào trong sân cô mới khẽ thở phào, gấp ô lại rồi rút bản vẽ đi vào.

Ngày đông như thế này, người có tiền quả thực rất biết hưởng thụ.

Hai người đang ngồi trong đình giữa trời mưa phùn, uống trà dưới làn gió lạnh.

Trình Vệ cau có, suốt mấy ngày gần đây bị Lục Gia Ngọc hành cho muốn điên. Không chịu nổi nữa, anh ta giận dữ nói: “Chẳng lẽ dự án này thiếu Lục Gia Ngọc thì tôi không làm được chắc? Cùng lắm thì tôi không kiếm đống tiền này nữa. Tôi không chịu nổi cái kiểu bị coi thường này!”

Người bạn đi cùng thở dài: “Ai biểu người ta họ Lục. Cậu có đi khắp Nghiệp Lăng cũng khó tìm được người nào có địa vị như Lục Gia Ngọc. Nghe nói anh ta cãi nhau lớn với gia đình, bị ‘đày’ đến đây giống như sung quân. Chỉ tạm thời ghé chơi thôi, vài tháng nữa là về lại rồi. Cậu ráng chịu đi.”

Trình Vệ rót một chén trà, bực bội nói: “‘Sung quân’ cái gì chứ? Ai nói Nghiệp Lăng mình thua kém chỗ nào?!”

Người bạn tiếp tục rót trà cho Trình Vệ, nói: “Ý tôi không phải vậy. Chuyện này thật ra cũng chẳng phải bí mật gì lớn. Lục Gia Ngọc có tình cảm với Nghiệp Lăng, mẹ quá cố anh ta vốn là người ở đây. Anh ta chắc chắn muốn làm tốt dự án này.”

Trình Vệ kinh ngạc: “Lục phu nhân không phải vẫn khỏe mạnh à? Ý cậu là mẹ kế sao?”

Người bạn gật đầu: “Đúng, là mẹ kế. Bà ta với Lục Chính Minh sinh thêm một cô con gái, hiện đang học cấp hai. Tính ra thì Lục Gia Ngọc là con trai một. Cậu nhất định phải để tâm chuyện này, đây không chỉ là chuyện một dự án, còn liên quan đến tương lai ở Nghiệp Lăng, thậm chí là cả Lạc Kinh.”

Trình Vệ vò đầu, thầm nghĩ, dỗ phụ nữ thì anh ta còn làm được, chứ đàn ông thì dỗ kiểu gì đây?

Ngay giây tiếp theo, anh ta trông thấy Vưu Cẩn Vi.

Cô gái trẻ với vẻ ngoài đơn thuần, sạch sẽ, giống như một đóa hoa đang nở trong ngày đông, trắng trong mà thanh thoát. Mỗi bước chân đi qua đều như để lại một dấu ấn nhẹ nhàng trong vườn.

Trình Vệ không nhịn được nghĩ: nếu vợ mình không giận, anh ta thật sự muốn thuê vài cô gái ăn mặc xinh đẹp đi tới đi lui trong vườn, chẳng cần làm gì cả, chỉ để ngắm cũng đủ khiến người ta thấy vui mắt.

Một lúc lâu sau, anh ta nói: “Tôi có một cách… có thể thử xem.”

****

Tối 7 giờ, tại hẻm Đậu Thạch, số 16.

Tiểu Mê vừa qua một màn chơi, đứng dậy đi ra cửa, nhìn thấy người đàn ông nằm trên ghế dài vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Cậu đi đến, lắc nhẹ ghế: “Dậy đi.”

Làn tóc xanh lộ ra khỏi tấm chăn, không có chút động tĩnh nào.

Cậu bèn lấy sức đẩy mạnh một cái: “Lục Gia Ngọc, dậy mau!”

“…”

Qua một hồi yên lặng, người đàn ông dưới tấm thảm bật cười khẽ, giọng buồn ngủ: “Không phải đang giả câm sao? Phục nhóc thật đấy, giả mà nhập tâm thế.”

Tiểu Mê là đứa trẻ mà Lục Gia Ngọc từng nhặt được từ nước ngoài.

Cậu nói tiếng phổ thông không chuẩn, lại có lòng tự trọng rất cao. Bị người ta chọc ghẹo vài lần liền quyết định giả làm người câm. Ban đầu là không muốn nói chuyện, sau thấy vui nên cứ giả mãi. Dần dần lại cảm thấy người xung quanh quá phiền, chẳng buồn nói nữa. Và thế là… giả câm suốt hai năm.

Thấy Lục Gia Ngọc tỉnh lại, cậu thấp giọng nói: “Em muốn gặp Vưu Vưu.”

Lục Gia Ngọc kéo chăn lên, đôi mắt dài hẹp nhìn về phía cậu, đồng tử lộ ra ánh lạnh thờ ơ, giọng điệu cũng lãnh đạm: “Cô ấy có bạn trai rồi.”

Tiểu Mê sững người: “Thật không?”

“Chắc vậy.”

Lục Gia Ngọc tùy tiện vò đầu, nhớ lại tối hôm đó trong xe, khi cô nghe cuộc gọi kia. Dù anh không nghe rõ nội dung, nhưng đối phương là một giọng nam, điều đó anh chắc chắn. Quan trọng hơn, là ngữ điệu khi cô nói chuyện lúc ấy, khác hoàn toàn khi nói chuyện với anh.

Anh đã từng có chút hứng thú.

Nhưng giờ, cũng tạm gác lại rồi.

Tiểu Mê khẽ “ồ” một tiếng: “Là anh không dám đến gần, sợ thua người ta. Vưu Vưu cũng đâu có thích anh, tính cách thì tệ, nhân phẩm thì xấu, chỉ có cái mặt là còn nhìn được.”

Lục Gia Ngọc: “…?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play