Vưu Cẩn Vi sinh ra và lớn lên ở Nghiệp Lăng.

Mặc dù đã rời khỏi nơi này được 5 năm, nhưng với một người bản xứ như cô, việc tìm người trong thành phố này lẽ ra không phải chuyện khó. Ít nhất, trước khi nhắn tin, Tiểu Mê vẫn nghĩ vậy.

Nhưng vấn đề là… Vưu Cẩn Vi từ nhỏ đã không có cảm giác phương hướng tốt.

Và hậu quả mỗi lần cô đi tìm người thì thường là ——

Tiểu Mê ngồi chồm hỗm trên mái nhà, chống cằm nhìn Vưu Cẩn Vi lần thứ ba đi ngang đầu ngõ mà không rẽ vào, trông cứ như phiên bản hiện đại của Đại Vũ trị thủy[1], cứ vòng vèo mãi chẳng đến đích.

[1] Đại Vũ là vị vua nhà Hạ. Khoảng năm 3000 TCN, Trung Quốc cổ đại đã xuất hiện một trận Đại Hồng Thủy, sau đó Đại Vũ đã kiên trì làm việc không ngừng nghỉ trong suốt 13 năm và thành công khôi phục dòng chảy. Có giai thoại kể rằng, Đại Vũ kết hôn chỉ mới bốn ngày, nhưng vì để hoàn thành nghĩa vụ trị thủy, ông đã rời khỏi nhà, đi khắp nơi, tình cờ có ba lần đi ngang qua nhà, nhưng ông không dám về thăm gia đình vì sợ chậm trễ nhiệm vụ. Ý nói Vưu Cẩn Vi cũng ba lần đi lanh quanh mà không bước vào.

Cậu chìm vào trầm tư.

Cảnh này phải tiếp tục diễn thế nào đây?

Mint: [Cô ấy lạc đường rồi.]

Lục: [?]

Mint: [Cô ấy đi ngang qua em ba lần rồi.]

Lục: [.]

Ngoài ngõ nhỏ, Vưu Cẩn Vi nhìn định vị mà Tiểu Mê vừa gửi, vẻ mặt thoáng hoang mang. Khu này ngõ hẻm rối rắm, mấy khúc rẽ y hệt nhau khiến cô đi lòng vòng gần hai mươi phút.

Đúng lúc cô đang nôn nóng thì Tiểu Mê gửi tin.

Mint: [Vưu Vưu, em thấy chị rồi.]

Sau bao lần quay vòng, cuối cùng Vưu Cẩn Vi cũng tìm được Tiểu Mê trong con hẻm nhỏ.

Cậu đang ngồi trên nóc cổng nhà người ta, thấy cô liền nhe răng cười, rồi bật nhảy từ mái tường xuống, vịn thân cây mà đáp đất nhẹ nhàng.

Vưu Cẩn Vi giơ tay gỡ chiếc lá mắc trên tóc cậu, nhẹ giọng hỏi: “Gần Tết rồi, sao em lại một mình chạy ra đây? Em ở gần đây à?”

Tiểu Mê: [Ra ngoài tìm đồ ăn, đói quá."]

Vưu Cẩn Vi sững lại: “Anh em đâu?”

Tiểu Mê: [Anh ấy không phải anh của em, là Lục Gia Ngọc. Anh ấy chẳng biết nấu ăn, ngủ cả ngày, toàn mặc kệ em.]

Vưu Cẩn Vi cố gắng hiểu hàm ý trong câu nói của cậu, rồi không hỏi thêm nữa, chỉ nói: “Vậy chị đưa em đi tìm gì đó ăn, rồi đưa em về nhé.”

Tiểu Mê: “ …”

Chỉ sợ là cô còn chưa ra nổi khỏi cái hẻm này.

Dù nghĩ vậy, cậu vẫn không nói ra, chỉ ngoan ngoãn gật đầu, đi sát bên cô. Nhưng cậu không ngờ, việc ra khỏi hẻm lại khó khăn đến thế.

Đến lần thứ ba Vưu Cẩn Vi vẫn rẽ nhầm cùng một chỗ.

Tiểu Mê nhìn cô, vẻ mặt đầy phức tạp, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Vưu Cẩn Vi lại rẽ, nhìn thấy mảng tường rêu xanh quen thuộc, khẽ thở dài, nhỏ giọng nói: “Tiểu Mê, hình như chúng ta lạc đường rồi.”

Tiểu Mê thầm nghĩ: Cuối cùng chị cũng nhận ra rồi.

Cậu bấm điện thoại nhắn: [Chúng ta cứ đứng đây chờ, gọi Lục Gia Ngọc tới.]

Lúc ấy hoàng hôn buông xuống, ánh chiều vàng cam rải lên những viên gạch lát đường.

Trước cửa các nhà đều đã dán câu đối đỏ mới, đèn lồng cũng bắt đầu sáng lên.

Một góc hẻm nhỏ, hai người ngồi chồm hỗm bên nhau.

Trông vừa cô đơn, vừa tội nghiệp.

Tiểu Mê nhớ lại nhiệm vụ Lục Gia Ngọc giao, nên trò chuyện với cô: [Vưu Vưu, Tết này chị ăn Tết với ai?]

“Chị đi công tác ở Nghiệp Lăng, ăn Tết một mình.”

[Em cũng một mình. Vậy chúng ta ăn Tết chung nhé?]

Cô hơi ngập ngừng: “…Lục… Lục Gia Ngọc thì sao?”

Đây là lần đầu tiên cô gọi tên anh, phát âm hơi gượng gạo, ba chữ lăn trên đầu lưỡi mang theo cảm giác rất lạ. Cảm giác ấy khiến cô có chút mất tự nhiên.

Bất ngờ, một bóng đen đáp xuống từ mái tường, cắt ngang ánh sáng cam nhạt…

Một giọng nói trầm thấp vang lên từ góc tối, mang theo chút ngái ngủ: “Tìm tôi à?”

Vưu Cẩn Vi cứng người, theo bản năng ngẩng đầu nhìn.

Anh đứng ở góc ngoặt, ánh mắt cụp xuống, lặng lẽ. Tia hoàng hôn cuối cùng chiếu vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh, ánh lên như ngọn lửa âm ỉ cháy.

Lục Gia Ngọc lướt mắt nhìn hai người đang ngồi chồm hổm dưới đất, giọng nhàn nhạt: “Về thôi. Trời sắp tối rồi, ba người chúng ta ngồi đây nhìn khá kỳ quái.”

“…”

Vưu Cẩn Vi hơi đỏ mặt, có phần xấu hổ.

Rõ ràng là đến tìm người, vậy mà lại để bản thân lạc đường.

Tiểu Mê liếc Lục Gia Ngọc, rồi lại nhìn sang Vưu Cẩn Vi với vẻ mặt ngoan ngoãn: [Vưu Vưu, em muốn ăn Tết cùng chị. Ở với Lục Gia Ngọc chán lắm.]

Vưu Cẩn Vi lén nhìn gương mặt người đàn ông trước mặt, thì thầm: “Chị ở khách sạn một mình, cũng khá chán.”

Tiểu Mê ngẩng lên cười với cô: [Vậy tới chỗ em chơi đi. Em không có bạn nào ở Nghiệp Lăng, chỉ quen mỗi chị thôi.]

Vưu Cẩn Vi hơi do dự. Chuyện tiến triển đến đây thật ra khá thuận lợi, thậm chí còn nhanh và dễ dàng hơn cô tưởng. Cô như sắp chạm đến chiếc vòng ngọc đang tìm kiếm bấy lâu.

Nhưng người đàn ông kia…

Lục Gia Ngọc khiến cô thấy quá nguy hiểm.

Anh giống như một giếng sâu trong mùa đông, thoạt nhìn nước không đóng băng, tưởng như vô hại, nhưng nếu trượt chân ngã vào, thì sẽ hoặc là chết đuối, hoặc bị đóng băng đến chết. Dù thế nào, kết cục cũng là chìm nghỉm dưới đáy giếng.

Tiểu Mê nhìn ra sự chần chừ của cô.

Cậu im lặng suốt đoạn đường ra khỏi con ngõ.

Đêm 30 Tết, các cửa hàng gần đó đã đóng cửa.

Rõ ràng là đêm giao thừa nhộn nhịp, vậy mà ba người họ đứng đầu con hẻm lại mang theo một cảm giác cô quạnh kỳ lạ.

Vưu Cẩn Vi im lặng một lúc, rồi quay sang nhìn Lục Gia Ngọc đang tựa vào tường bên cạnh, siết chặt túi xách, giọng nhẹ như gió thoảng: “Lục tiên sinh, hai người về trước đi. Tôi gọi xe về sau.”

Cô gọi anh là “Lục tiên sinh”.

Giọng nói mềm mại, nhẹ như hơi thở một cô gái nhỏ cô độc giữa đêm xuân.

Ánh hoàng hôn cuối cùng rọi lên người Lục Gia Ngọc, mái tóc ánh xanh lam dưới nắng chẳng hề nhu hòa.

Anh cúi đầu, không nói gì, rút một điếu thuốc ra. Ngón tay gầy gò, khớp xương rõ nét, bật lửa bằng kim loại vang lên một tiếng khẽ, ngọn lửa lướt vào đầu thuốc, làn khói đặc quấn quanh môi anh.

Đôi mắt dài hẹp hơi nheo lại, rồi chậm rãi mở ra.

Anh nhìn cô, ánh mắt nhàn nhạt, giọng khàn khàn, như vẫn còn buồn ngủ: “Cô nghĩ ở đây gọi được xe sao?”

Khu này vắng, xe taxi hầu như không chạy qua, mà lại đúng đêm 30 Tết, khả năng bắt được xe gần như bằng không.

Vưu Cẩn Vi giơ điện thoại, cố làm ra vẻ tự nhiên: “Tôi dùng app gọi xe.”

Lục Gia Ngọc liếc qua Tiểu Mê, lười nhác đáp: “Tùy cô.”

Anh vẫn giữ nguyên tư thế cũ, môi mỏng ngậm thuốc, không nói thêm gì.

Tiểu Mê hiểu ánh mắt ám chỉ kia, kéo nhẹ vạt áo Vưu Cẩn Vi, ngước đôi mắt trong veo nhìn cô. 

[Vưu Vưu, em thấy cô đơn lắm.]

[Ở lại ăn Tết với em đi.]

[App gọi xe không an toàn đâu. Để em với Lục Gia Ngọc đưa chị về.]

Vưu Cẩn Vi chạm vào ánh mắt ướt như sắp khóc của cậu, lòng mềm hẳn, khẽ nói: “Chị ở lại xem chương trình đêm giao thừa với em nhé? Xem xong  chị về.”

Tiểu Mê lập tức nở nụ cười, tự nhiên nắm lấy tay cô.

Khuôn mặt vẫn giữ vẻ ngây thơ, nhưng thật ra cậu đang nín thở, nhẹ nhàng siết lấy bàn tay mềm mại và ấm áp của cô.

Lục Gia Ngọc cúi mắt, ánh nhìn lướt qua hai bàn tay đan vào nhau của họ, dừng lại trong thoáng chốc.

****

Bọn họ đang đứng trước một căn nhà hai tầng kiểu cũ, điển hình của kiến trúc Nghiệp Lăng.

Tường trắng, ngói đen, lớp sơn đã cũ kỹ, cây cối trong sân cũng mang nét già nua. Nơi này rõ ràng là một căn nhà cổ đã có tuổi.

Vưu Cẩn Vi bước nhẹ vào, vừa đi vừa quan sát khu sân nhỏ.

Ánh mắt cô cuối cùng dừng lại ở phòng khách, nơi đó có một chiếc ghế dài, Lục Gia Ngọc đang nằm ngủ.

Anh vừa bước vào nhà đã cởi áo khoác, tiện tay ném lên sofa, rồi quăng mình xuống ghế, đắp tạm cái chăn, chỉ để lộ mái tóc rối bù.

Cả hai lần cô gặp, anh đều ngủ trên ghế dài. Không ngủ giường, cũng không bật sưởi.

Tiểu Mê thấy cô nhìn anh, liền lên tiếng giải thích: [Anh ấy ngủ không ngon. Sáng nay 8 giờ mới về nhà, ngủ được chút lại bị gọi dậy, tức quá còn đập hỏng một cái điện thoại.]

Vưu Cẩn Vi cúi đầu, khẽ nói: “Tính khí cũng không dễ chịu lắm.”

Tiểu Mê chớp chớp mắt nhìn cô, không nói gì, chỉ cười nhẹ rồi đi vào bếp.

Khi mở tủ lạnh ra, Vưu Cẩn Vi sững lại.

Tủ lạnh đầy ắp, hoàn toàn không giống của người chẳng hay ăn cơm.

Tiểu Mê nhún vai, vẻ mặt vô tội: [Chúng em không biết nấu, toàn gọi cơm hộp hoặc ra ngoài ăn. Ăn mãi cũng ngán. Vưu Vưu, hay mình đặt cơm hộp đi?]

Vưu Cẩn Vi hạ giọng: “Không cần đâu, để chị nấu.”

Ít nhất đêm 30 này, họ không nên ăn cơm hộp.

Cô cởi áo khoác, tìm quanh nhưng không thấy tạp dề, may mắn là hôm nay không mặc áo lông màu trắng.

Tiểu Mê thì háo hức như vừa phát hiện điều gì mới mẻ, thấy cô định nấu ăn liền hăng hái muốn xắn tay vào phụ giúp.

Vưu Cẩn Vi hỏi: “Em thích ăn gì?”

Tiểu Mê cười híp mắt: [Em ăn gì cũng được, anh ấy thì không thích ăn cơm.]

“…”

Vưu Cẩn Vi đành dựa theo ký ức, chuẩn bị một mâm cơm tất niên.

Nồi lẩu thập cẩm đặt trên bếp lửa nhỏ sôi lục bục, rau trộn được bày ra trước, thịt kho tàu mềm ngọt óng ánh màu cánh gián, canh bí đao nấu sườn thanh nhẹ giải ngán, thêm đĩa rau xào xanh mướt. Cuối cùng, cô lưỡng lự dừng lại trước con cá sống trên thớt đang giãy đành đạch.

Nước bắn tung toé, đuôi cá đập mạnh lên mặt thớt.

Vưu Cẩn Vi cầm dao, không dám tiến đến. Ở Lạc Kinh, cá đều được làm sẵn, cô chưa bao giờ phải tự tay giết cá.

Khi Tiểu Mê vớt cá ra khỏi lu, cô đã sợ đến mức suýt hét lên. Giờ thì mặt trắng bệch.

Bất ngờ một bàn tay lạnh chạm lấy cổ tay cô.

Hơi lạnh phảng phất mùi khói thuốc nhàn nhạt kề sát sau lưng cô.

Cảm giác mát buốt như tuyết tan, những ngón tay lạnh chạm khẽ lên cổ tay thon mảnh, lòng bàn tay anh vô thức siết nhẹ, mang theo một dòng điện li ti luồn qua da thịt.

“Hôm nay đừng thấy máu thì hơn.”

Giọng nam trầm thấp vang lên, mang theo một ý cười lười nhác khẽ rung trong cổ họng.

Tay kia của anh nhẹ nhàng lấy con dao khỏi tay cô.

Vưu Cẩn Vi ngây người đứng yên, đến khi ý thức được thì mặt đã đỏ bừng đến tận cổ. Cô vội vàng lùi ra xa, lắp bắp: “Lục… Lục tiên sinh…”

Lục Gia Ngọc cúi nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô, khóe môi khẽ cong, tâm trạng rõ ràng tốt hơn hẳn.

Anh đặt dao xuống, tắt bếp, giọng điệu xem như bình thản: “Gọi tôi là Lục Gia Ngọc là được. Tôi biết tên cô.”

Vưu Cẩn Vi khẽ mím môi dưới, chỉ gật đầu nhẹ.

Cô không đáp lại như anh mong đợi, cũng không gọi thẳng tên anh.

Đêm giao thừa này trôi qua quá đơn giản, nhưng lại không hề lạnh lẽo.

Vưu Cẩn Vi thấy Tiểu Mê đang chuẩn bị ăn đến bát cơm thứ ba, định mở miệng ngăn lại rồi lại thôi, đành quay sang nhìn về phía Lục Gia Ngọc.

Lúc này anh đang gọi điện thoại, thấy ánh mắt cầu cứu của cô thì ngẩng đầu lên, hơi nhướn mày.

Có thể thấy được ánh nhìn mềm mại như vậy từ anh, đúng là hiếm có.

Trong đó còn mang theo chút dè dặt, như đang thăm dò.

“Được rồi.”

Anh duỗi chân dài ra, chắn ngang đường đi của Tiểu Mê.

Tiểu Mê ngơ ngác nhìn anh, không hiểu gì, liền đá nhẹ vào ống chân anh một cái.

Lục Gia Ngọc không né cũng không tránh, đôi mắt đen sâu thoáng lóe qua một tia lạnh nhạt.

“…”

Tiểu Mê cúi đầu, im lặng trở lại ghế ngồi.

Vưu Cẩn Vi không để ý đến ánh mắt giằng co giữa hai người, thấy cậu chịu về chỗ, liền nhẹ giọng khuyên: “Cơ thể em yếu, đừng ăn quá nhiều một lúc.”

Hai ngày nay, Vưu Cẩn Vi dần hiểu rõ sức khỏe cậu không tốt, đang trong quá trình hồi phục. Việc chơi parkour cũng là kiểu vận động đặc biệt mà chính cậu nghĩ ra để rèn luyện.

Tiểu Mê nghe cô nói liền đặt bát xuống.

[Vưu Vưu, hay mình xem Xuân Vãn đi, mặc kệ anh ấy.]

Bữa cơm này chỉ có hai người họ ăn một cách nghiêm túc.

Còn Lục Gia Ngọc, từ lúc lên bàn đã dính chặt lấy điện thoại, hết cuộc này đến cuộc khác, thỉnh thoảng còn nổi giận và gằn giọng.

Vưu Cẩn Vi ngồi trong phòng, mơ hồ nghe thấy tiếng cười nghẹn trong cổ họng của anh, xen lẫn ho khan, rồi lại đứt quãng nói chuyện tiếp.

Cô ôm chiếc gối tựa mềm trên sofa, hỏi Tiểu Mê: “Tết mấy năm nay hai ngườ đều ăn như vậy à?”

Tiểu Mê gật đầu: [Không khác mấy đâu. Em là do Lục Gia Ngọc nhặt về nuôi, không cha không mẹ. Anh ấy cũng giống vậy, có cũng như không. Trước kia đều ăn Tết trong tiệm.]

[Tết thì nghỉ, trong tiệm cũng không có khách, chỉ có bọn em.]

Vưu Cẩn Vi tò mò hỏi: “Là tiệm gì vậy?”

Tiểu Mê đáp: [Tiệm xăm, nhưng không phải để kiếm tiền.]

Không kiếm tiền?

Vưu Cẩn Vi nhớ lại lần đầu gặp anh ở con hẻm nhỏ, nghe người ta nói cả tháng chỉ mở cửa có hai lần, nghĩ bụng đúng là… không phải vì kế sinh nhai thật.

Tiểu Mê nói tiếp: [Thật ra cũng không tính là tiệm, chỉ là chỗ anh ấy ở thôi. Khi nào tâm trạng tốt thì mở cửa nhận khách, còn không thì thôi. Bình thường thì như ông chủ tư bản vậy, chán chết luôn.]

Nói ngắn gọn, Lục Gia Ngọc là một thương nhân.

Tiệm xăm chỉ là nghề tay trái.

Vưu Cẩn Vi định vòng vo hỏi chuyện vòng tay, nhưng mãi không tìm được cơ hội, đành tập trung xem Xuân Vãn. Tiểu Mê ngồi cạnh cô, đầu tựa lên vai, thỉnh thoảng còn cọ nhẹ vài cái.

Đến gần 10 giờ, tiếng pháo hoa nổ vang át từ tivi.

Vưu Cẩn Vi nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, Nghiệp Lăng đã bắt đầu bắn pháo hoa.

Mỗi năm vào dịp này, Nghiệp Lăng đều có màn pháo hoa như thế.

Cô lớn lên cùng những ánh sáng ấy, nhưng hôm nay, chúng lại như ở một nơi thật xa lạ.

Trong ánh sáng rực rỡ phản chiếu qua kính cửa sổ, điện thoại cô bất chợt rung lên. Vưu Cẩn Vi cúi đầu nhìn, còn chưa kịp thấy rõ thì cửa đã có động tĩnh.

Anh đứng ở đó, đôi mắt tối trầm lặng lẽ nhìn cô, giọng khàn khàn vang lên—— 

“Muộn rồi, tôi đưa cô về.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play