Đến Nghiệp Lăng đã hai ngày, Vưu Cẩn Vi vẫn chỉ quanh quẩn trong khách sạn, tránh xa mọi xô bồ.

Cô chẳng rời phòng, ngoài vẽ tranh và ngủ ra thì không làm gì cả. Mãi đến khi bên đối tác liên hệ, bảo rằng sau Tết có một đơn hàng mới, hỏi cô có thể gặp mặt để bàn bạc hay không.

Dự án lần này là hợp tác kỹ thuật giữa phòng làm việc của cô và một đơn vị ở Nghiệp Lăng.

Vưu Cẩn Vi đến đây không chỉ để học hỏi kỹ thuật làm hoa nhung mà còn để bù đắp những đơn hàng hoa lụa mà bên cô còn nợ họ trước đó. Nói là “đơn hàng cần bàn bạc”, thật ra là cần cô hoàn thành nốt công việc còn thiếu.

Người liên hệ gửi địa chỉ nằm ở vùng ngoại ô Nghiệp Lăng.

Cô bắt taxi đến tận nơi. Vừa bước xuống xe, đã thấy khung cảnh hai bên đường mang một nét tiêu điều mơ hồ, mùa đông đến rồi, vạn vật phai màu.

Chỉ còn trơ lại những cành khô, sắc nhọn như dao, chia cắt cả bầu không gian.

Người phụ trách bên đối tác là một phụ nữ trung niên, khoảng ngoài bốn mươi.

Hai người chào hỏi sơ qua.

Giọng người phụ nữ nhanh nhẹn và dứt khoát: “Chào buổi sáng. Chúng ta gặp nhau mấy hôm trước rồi. Mong hai ngày qua cô nghỉ ngơi được tốt. Có gì cần cứ nói với tôi.”

Vưu Cẩn Vi còn chưa kịp lên tiếng, người phụ nữ đã nói tiếp: “Đây là khuôn viên tư nhân, mới xây chưa lâu. Chủ nơi này muốn trang trí thêm một số mô hình hoa trong các gian đình, lầu các. Ngài ấy đặc biệt yêu thích hoa lụa, nhưng mấy mẫu chúng tôi làm đều không vừa ý. Nghe giám đốc Lâm bên cô nói cô có những ý tưởng mới trong chế tác hoa lụa, đơn này chắc phải phiền cô bỏ công sức nhiều một chút.”

Nói một hồi dài, gom lại chỉ gọn hai chữ: Rắc rối.

Không phải rắc rối vì chế tác, mà rắc rối vì phải làm vừa ý người chủ.

Vưu Cẩn Vi khẽ thở dài trong lòng, rồi hỏi: “Thời hạn công trình là bao lâu? Yêu cầu cụ thể là gì? Mấy mẫu trước các chị còn giữ chứ?”

Người phụ trách nhẹ giọng đáp: “Thời hạn công trình là hai tháng. Yêu cầu chính là thuận mắt. Các mẫu cũ vẫn giữ, tôi đã mang tới hết rồi.”

Chỉ vỏn vẹn hai từ: Thuận mắt.

Ngay khoảnh khắc đó, Vưu Cẩn Vi đã hiểu, đơn hàng “đơn giản” này, thù lao chắc chắn không nhỏ, đến mức khó lòng từ chối.

Gương mặt cô bình thản, giọng dịu dàng: “Tôi hiểu rồi. Tôi có thể đi dạo một vòng trong khu vườn này trước không?”

Người phụ trách thấy cô gái trẻ tuổi nhưng điềm tĩnh, làm việc gọn gàng, cũng cảm thấy yên tâm.

Người phụ trách chậm rãi bước đi, nở nụ cười đầu tiên từ lúc gặp nhau đến giờ: “Tất nhiên rồi. Tôi sẽ đưa cô đi một vòng để nắm sơ tuyến đường chính.”

****

Giữa trưa, đúng 12 giờ.

Tiếng động cơ thể thao gầm rú vang dội, âm thanh sắc lạnh xuyên qua không gian tĩnh lặng của biệt thự, chấn động cả dãy phố. Sự yên tĩnh mùa đông phút chốc bị ánh sáng và âm thanh xé toạc.

Một chiếc Pagani màu đen, dáng vẻ ngạo nghễ, lao thẳng đến trước cổng biệt thự rồi dừng lại.

Người đàn ông trên xe đeo kính râm, tóc nhuộm màu xanh Klein nổi bật, gương mặt lạnh lùng, góc cạnh sắc nét. Chiếc áo khoác trắng tinh khiến làn da anh trông càng tái nhợt như bệnh nhân.

Lục Gia Ngọc nhai xong liền bọc bã kẹo cao su, tiện tay ném đi, cằm khẽ động đậy, giọng điệu lười nhác: “Đi thôi, xem thử ông bố già tốt bụng của tôi chuẩn bị quà gì cho tôi. Hôm nay cứ thoải mái quậy đi, thích gì thì làm nấy.”

Trên ghế phụ là một cậu nhóc khoảng mười ba, mười bốn tuổi.

Thân hình gầy gò, mặt mũi trắng bệch. Nghe vậy chỉ liếc nhìn anh một cái rồi mở cửa xuống xe.

Cửa xe vừa đóng lại, người đàn ông đang đứng trước cổng lập tức nở nụ cười niềm nở.

“Lục tổng, ngài đến rồi! Hai ngày nay ở Nghiệp Lăng vui chứ ạ? Nếu còn gì chưa hài lòng, tôi sẽ lập tức sắp xếp lại. Bữa trưa đã chuẩn bị xong xuôi, đảm bảo khiến ngài hài lòng tuyệt đối!”

Trình Vệ theo phản xạ đưa tay ra, định bắt tay xã giao như thường lệ.

Lục Gia Ngọc liếc anh ta một cái, vẫn là kiểu cười giả tạo quen thuộc ấy, anh nhìn một cái rồi ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ hừ nhẹ một tiếng mũi, rõ ràng là tỏ thái độ qua loa cho có.

Trình Vệ vẫn giữ nguyên nụ cười, nhưng trong lòng thì nghẹn tức một bụng.

Hẹn gặp từ 9 giờ sáng, vị tổ tông từ Lạc Kinh này cố tình kéo đến tận 12 giờ mới lết tới, vậy mà anh ta vẫn phải cười gượng ra đón tiếp.

“Hiếm khi Lục tổng nể mặt, mời ngài vào trong vườn thưởng cảnh một chút.”

Lúc nói đến “vườn”, giọng của Trình Vệ vô thức chậm lại, mang theo chút ý vị sâu xa.

Người ta vẫn nói phương Nam lạnh thấu xương, nhưng mùa đông ở Nghiệp Lăng lại không quá rét. Ít nhất, con suối giữa vườn vẫn chảy róc rách, không chút dấu hiệu kết băng. Cây cối bốn mùa xanh mát, tán lá đậm nhạt đan xen, phản chiếu lên mặt nước và những phiến đá phủ tuyết, dù không có hoa nở tô điểm, cảnh sắc vẫn không đến nỗi tiêu điều.

Lục Gia Ngọc dạo quanh một vòng, hoàn toàn không hứng thú.

Đang cảm thấy chán ngán, bỗng trên mái hành lang dài vang lên tiếng động lạ, mái ngói vang lên những âm thanh lạch cạch liên hồi, như thể có ai đó đang chạy rất nhanh phía trên.

Khóe môi anh cong lên, tay vẫn đút túi quần.

Tâm trạng… có vẻ tốt hơn một chút rồi.

Trình Vệ vốn đang hào hứng giới thiệu khu vườn của mình thì bất ngờ nghe thấy tiếng động lạ, sắc mặt lập tức biến đổi, cuống cuồng chạy tới sát hành lang, ngẩng đầu nhìn lên mái, một thiếu niên với thân hình nhanh nhẹn đang lao vun vút trên mái ngói, thân pháp linh hoạt như mèo, thỉnh thoảng nhảy xuống rồi lại phóng qua các tảng đá Thái Hồ, vòng qua hòn non bộ, chạy băng băng dọc hành lang.

Cậu ta đang... chơi parkour?[1]

[1] Parkour là bộ môn thể thao với những cú nhảy vượt chướng ngại vật. Điều đặc biệt, Parkour chỉ nhảy trong một không gian với điều kiện cực kỳ mạo hiểm.

Chết tiệt, đây chẳng phải là thằng bé vừa theo Lục Gia Ngọc xuống xe sao?

“Thằng nhóc kia! Xuống ngay cho tôi!”

Tim Trình Vệ đau như cắt, khu vườn này là tâm huyết anh ta đổ không biết bao nhiêu tiền của vào xây dựng cơ mà!

Tiếng quát vừa dứt, thiếu niên kia càng chạy dữ hơn, mái ngói dưới chân cậu phát ra tiếng “bùm bùm” như pháo nổ, ầm ĩ đến mức chim cũng phải bay tán loạn.

Trình Vệ tức đến mức suýt chửi thề, nhưng ngó thấy Lục Gia Ngọc vẫn đang ở đây, đành cứng họng nuốt xuống, gượng gạo nặn ra một nụ cười: “Lục tổng, cái này... ngài xem...”

“Suỵt.”

Lục Gia Ngọc giơ tay lên khẽ đặt bên môi, ra hiệu im lặng.

Anh vòng qua đầu hành lang, đứng ở chỗ khác nhìn sang phía bên kia.

Gần khung cửa sổ, có một người con gái đang đứng.

Bức tường trắng nâng đỡ mái ngói cổ xanh, cô gái trong chiếc váy dài thướt tha đứng đó, mái tóc đen buông xõa rơi trên cần cổ tinh tế, làn da trắng như tuyết, ngón tay thon dài khẽ vân vê cánh hoa lụa. 

Giống như quả mơ vừa tắm qua cơn mưa xuân.

Sạch sẽ, mang theo chút gì đó chua xót.

Rất hợp mắt anh.

Hiếm khi có người khiến anh chỉ nhìn một lần mà thấy vừa lòng đến vậy.

Lục Gia Ngọc hơi nheo mắt lại, môi cong lên một nụ cười lười biếng mà có phần nguy hiểm: Đây là bữa trưa anh chuẩn bị? Được đấy. Tôi muốn cô ấy.”

Trình Vệ nghe mà sững cả người, vội thò đầu nhìn theo ánh mắt anh.

Chỉ nhìn thoáng qua, anh ta đã nhận ra cô gái kia là ai, là nghệ nhân cắm hoa mà anh ta đặc biệt mời đến để phối cảnh cho khu vườn. So với một dự án bất động sản, khu vườn này mới là “con cưng” thật sự của anh ta.

Từ quy hoạch đến hoàn thiện, mỗi góc đều là tâm huyết.

Trình Vệ cười gượng: “Lục tổng, ngài hiểu lầm rồi. Cô ấy là nghệ nhân cắm hoa tôi mời đến để trang trí khu vườn. Không giấu gì ngài, tôi cũng mới gặp cô ấy lần đầu thôi.”

Lục Gia Ngọc nhìn theo bóng dáng ấy một lúc, nhưng người đã rời đi rất nhanh, không nán lại lâu.

Anh hơi ngẩng đầu, hầu kết trên cổ chuyển động rõ rệt.

Rồi bất ngờ huýt sáo một tiếng dài.

Tiếng huýt sáo vừa vang lên, âm thanh hỗn loạn trên mái hành lang lập tức ngưng bặt.

Chưa đến mấy giây sau, thiếu niên kia ló đầu từ trên mái ra, đôi mắt đen nhánh ngơ ngác nhìn Lục Gia Ngọc. Khi thấy anh chỉ tay về một hướng, cậu lập tức nhìn theo, rồi lại bắt đầu chạy băng băng, tiếng động vang khắp hành lang.

“Đi thôi, tiếp tục dạo nào.”

Giọng nói của Lục Gia Ngọc lười nhác, nhưng rõ ràng tâm trạng đã tốt hơn hẳn.

Trình Vệ lau trán, vừa xót xa khu vườn bị “giày xéo”, vừa cố cười theo, dẫn họ về phía nhà ăn dùng cơm. Anh ta chỉ mong tổ tông này ăn xong rồi sớm rời đi, đừng hành hạ anh ta thêm nữa.

****

Vưu Cẩn Vi ôm mấy đóa hoa lụa, thong thả bước đi dọc hành lang bên hồ nước.

Người phụ trách vừa mới rời đi, quay lại sắp xếp chỗ làm việc cho cô.

Cô thì ở lại, vừa đi vừa dừng lại, dùng máy ảnh chụp vài góc toàn cảnh khu vườn, ghi lại nét đặc trưng cho phần bài trí sắp tới.

Đang mải xem xét, bỗng trên mái truyền đến tiếng động lạ.

Lẹt xẹt, lách cách.

Âm thanh đó khiến cô bất giác nhớ đến những con mèo nhỏ hồi còn bé, bước chân nhẹ tênh bò lên mái nhà, có lần còn nhảy xuống giếng trời, ló đầu đánh giá khách khứa trong nhà bằng đôi mắt to tròn.

Cô ngẩng đầu theo bản năng.

Không ngờ lại thật sự đối diện với một đôi mắt tròn vo như thế.

Nhưng không phải mèo, là một thiếu niên.

Cậu ló đầu từ trên mái xuống, tò mò nhìn cô.

Vưu Cẩn Vi khựng lại, theo bản năng bước lên một bước vươn tay ra.

Cô không dám nói lớn, nhẹ giọng hỏi: “Em sao thế? Lỡ trèo lên rồi không xuống được à? Đừng sợ, chị sẽ gọi người tới giúp.”

Thiếu niên nhìn cô một lúc, trong mắt ánh lên vẻ mới lạ và thích thú.

Chỉ một giây sau, khi Vưu Cẩn Vi không kịp phản ứng, cậu đã nhảy phắt từ hành lang xuống, khéo léo lợi dụng địa hình non bộ làm điểm đệm, nhẹ nhàng băng qua hồ nhân tạo, vượt lan can rồi hạ cánh ngay trước mặt cô, tất cả liền mạch như nước chảy mây trôi.

Vưu Cẩn Vi trợn tròn mắt, tiếng kêu kinh ngạc nghẹn lại nơi cổ họng...

Tim cô đập thình thịch đến suýt nghẹn, đứng trước mặt cậu thiếu niên ngoan ngoãn kia mà vẫn chưa hoàn hồn lại.

Nhìn kỹ gương mặt cậu, cô có hơi sững người.

Cậu chính là người đi cạnh ông chủ Lục hôm đó.

Cậu ở đây... vậy ông chủ Lục đâu?

Cậu thiếu niên với gương mặt tái nhợt rút điện thoại ra, gõ chữ: [Em muốn thêm WeChat của chị.]

Cậu không mở miệng nói chuyện, chỉ giao tiếp bằng cách nhắn tin.

Không nói chuyện được sao?

Vưu Cẩn Vi mím môi, nghĩ ngợi rồi cũng gõ chữ lại hỏi: [Em thích người khác nói chuyện hay nhắn tin với mình hơn?]

Cậu đọc được dòng tin, bất chợt nở nụ cười.

Cậu cười lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ, gõ lại: [Em thích nghe chị nói chuyện.]

Vưu Cẩn Vi nghe xong, ôm mấy cành hoa lụa tiếp tục bước về phía trước, vừa đi vừa hỏi: “Em ở đây làm gì vậy?”

Cậu im lặng một lúc, rồi đưa điện thoại ra: [Em theo Lục Gia Ngọc tới đây quấy rối chơi thôi, sắp đi rồi. Bọn em còn chưa biết ăn gì. Hay là chị đi ăn chung với bọn em nhé, anh ấy giàu lắm.]

Vưu Cẩn Vi nhìn dòng chữ trên màn hình.

Thì ra tên người đàn ông kia là Lục Gia Ngọc.

Cô nhẹ giọng đáp: “Cảm ơn vì đã mời, nhưng mà chị không quen hai người, với lại chị còn việc phải làm.”

Cậu thiếu niên cúi đầu nghĩ ngợi gì đó, rồi lại gõ chữ: [Vậy em có thể thêm WeChat của chị không? Em tên là Mint, mọi người hay gọi em là Tiểu Mê.]

Mint, nghĩa là bạc hà.

Vưu Cẩn Vi thoáng nghĩ đến mối quan hệ giữa cậu và Lục Gia Ngọc, rồi khẽ gật đầu.

Cả hai trao đổi thông tin liên lạc.

Cô vừa định mở lời nói thêm, thì phía trước chợt vang lên một giọng nói trầm thấp, ngắt quãng: “Lại đây.”

Hai chữ đơn giản, mang theo sự áp đặt quen thuộc.

Chỉ là giọng anh rất dễ nghe, như một hòn đá ném xuống đáy giếng, vang vọng mà sâu thẳm.

Vưu Cẩn Vi siết chặt cành hoa trong tay, ngước mắt nhìn về phía trước.

Người đàn ông với vóc dáng cao gầy đứng cách đó không xa.

Chỉ hai ngày không gặp, mà anh đã đổi sang màu tóc mới – một màu xanh Klein trong trẻo lạnh lẽo.

Lần này anh không đeo kính râm. Làn da trắng nhợt, sống mũi cao, mắt dài hẹp, hai mí mỏng. Đôi mắt đen như bóng tối vùng cực băng, lạnh buốt và sâu thẳm.

Giữa trán là một vết sẹo nhạt màu đỏ, đậm nét, như cố tình tồn tại ở đó.

Anh đang nhìn cô.

Ánh mắt bình thản nhưng không thể xem nhẹ.

Vưu Cẩn Vi có phần hồi hộp, vội dời tầm mắt xuống, dừng lại nơi cổ tay anh.

Gầy và trắng, trên cổ tay không có đồng hồ, cũng không có vòng tay.

Tiểu Mê liếc nhìn cô một cái, rồi cụp mắt xuống, rảo bước về phía anh.

Lục Gia Ngọc lại đeo kính râm lên, sau lớp kính là ánh nhìn ngang ngược mà không hề che giấu, đánh giá cô một lượt.

Cô trang điểm nhẹ nhàng, sạch sẽ và thanh tú.

Mắt hạnh tròn tròn, đuôi mắt hơi cụp, khiến khuôn mặt trông vừa ngoan ngoãn vừa dễ gần. Đôi môi mím lại, vừa nhìn vào mắt anh liền lảng tránh, chỉ còn lại góc mặt trong trẻo.

Từ góc nhìn của anh, cô giống như một con hạc trắng kiêu kỳ.

Vóc dáng mảnh mai ẩn sau chiếc áo khoác, thấp thoáng để lộ đường cong mềm mại mê người.

Lục Gia Ngọc nheo mắt đánh giá một lúc, đầu lưỡi khẽ liếm môi trên, giọng biếng nhác cất lên: “Đi thôi.”

Anh quay người bước đi, vạt áo trắng phất qua làn gió lạnh nhè nhẹ.

Tiểu Mê đi phía sau anh, liên tục quay đầu nhìn cô, còn giơ điện thoại lên huơ huơ.

Vưu Cẩn Vi cong môi cười với cậu, cơ thể đang cứng ngắc cũng thả lỏng đôi chút.

Người đàn ông kia tỏa ra khí thế quá mạnh, ánh mắt có tính xâm lược cao, toàn thân như đang phát ra tín hiệu cảnh báo: nguy hiểm.

Cô từng nghe người ta nói, những thứ nguy hiểm thường đi kèm với vẻ đẹp mê hoặc.

Giống như Lục Gia Ngọc vậy.

Vưu Cẩn Vi cụp mắt, nhắn tin cho Đào Ánh Nhiễm: [Tớ hình như đã tìm được anh ta rồi.]

Vẫn chưa có hồi âm.

Cô nhớ lại hai lần từng gặp Lục Gia Ngọc.

Cả hai lần, anh đều không đeo chiếc vòng tay ngọc lục bảo đó. Vậy nó đang ở đâu?

….

Cùng lúc đó, tại Lạc Kinh.

Một tiệm xăm cũ kỹ trong con hẻm nhỏ mở cửa.

Một người đàn ông tướng mạo bình thường lật biển “Open”, trên cổ tay lấp lánh một chiếc vòng tay ngọc lục bảo bắt mắt.

Anh ta quay một đoạn video ngắn, đăng lên vòng bạn bè: [Du lịch kết thúc, Tết không làm việc nữa!]

****

Hai ngày sau, Vưu Cẩn Vi tập trung hoàn toàn vào công việc.

Tiểu Mê thì mỗi ngày đều gửi tin nhắn cho cô, phần lớn là kể chuyện đi đâu ăn gì, hoặc than phiền không vui vì bị người nào đó ép đi cùng.

Mãi cho đến đêm Giao thừa.

Vưu Cẩn Vi được nghỉ.

Chập tối hôm đó, cô nhận được tin nhắn của Tiểu Mê—— 

[Vưu Vưu, hình như em lạc đường rồi, không liên lạc được với Lục Gia Ngọc.]

[Chị đến đón em đi, em thật đáng thương...]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play