Nghe nói đến chuyện bắt cá, Trường Dũng vội vàng gật đầu: “Biết chứ, chúng ta đã từng bắt được rất nhiều cá rồi.”
Khi còn ở lãnh địa của bộ lạc, vì quanh đó có nhiều sông suối, gần như tất cả vũ tộc lớn nhỏ trong bộ lạc đều biết bắt cá. Sau khi rời khỏi lãnh địa, cũng nhờ vào việc bắt cá mà bọn họ mới cầm cự được đến tận bây giờ.
Chỉ là hiện nay mưa quá nhiều, nước chảy quá xiết, nếu không thì họ vẫn còn có thể dựa vào bắt cá mà sống thêm một khoảng thời gian nữa.
Biết bọn họ có thể bắt cá, trong lòng Ô Thương liền yên tâm hơn: “Các ngươi cứ nghỉ ngơi ở đây trước, nếu ngày mai bộ lạc còn dư thức ăn, sẽ chia cho các ngươi một ít.”
Nghe vậy, gương mặt nhóm vũ tộc hiện lên vẻ vui mừng. Vốn dĩ họ nghĩ chỉ cần được một bữa cơm đã là quá tốt rồi, không ngờ đối phương còn nói nếu có dư thừa thì sẽ cho thêm.
Tuy trông nhóm vũ tộc này không mấy nguy hiểm, nhưng Ô Thương vẫn để vài thanh niên trong bộ lạc gác đêm, phòng khi có động tĩnh thì lập tức báo ngay.
Người Trường Hà bộ lạc cũng hiểu rằng khi vào lãnh địa bộ lạc khác thì phải tuân theo quy tắc, nên không ai phản đối. Chỉ có điều, trước khi Bạch Duẫn rời đi, mấy người trong bọn họ có hỏi liệu có thể nhìn ấu tể một chút không.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play