Đại đa số ấu tể vũ tộc đều rất dễ dỗ, cho dù trước đó có ủ rũ đến đâu, chỉ cần cho chút đồ ăn ngon là lập tức vui vẻ lại, nếu chưa đủ thì thêm một lần nữa.
Ăn được đồ ăn vặt, Bạch Nhạc liền quên sạch chuyện vừa rồi, hớn hở chạy quanh Bạch Sóc.
Hoa Đa vốn vì a mỗ và tỷ tỷ không để ý tới mình mà tức tối, giờ trong miệng có đồ ăn liền trở lại trạng thái thường ngày, chuyện a mỗ với tỷ tỷ… ừm, sớm vứt ra sau đầu.
Hai ấu tể dễ dỗ như thế, Bạch Sóc liền chia nốt chỗ đồ ăn vặt còn lại cho Bạch Túc và Ô Diễm. Trong sơn động lúc này chỉ có mấy người bọn họ, thế là cậu dứt khoát trải chiếu ra ngay trước bàn thường ngày để ngồi ăn.
Phía sau là sơn động, trước mặt là màn mưa rả rích kéo dài, nếu bỏ qua sự bất tiện mà mùa mưa mang đến, thì cuộc sống thật ra lại rất thoải mái.
Nhiệt độ mùa mưa thấp hơn một chút so với mùa khô, trừ mấy hôm đầu mưa nặng hạt thì bình thường chỉ cần khoác một tấm da thú là vừa đủ. Ngồi trong sơn động, nghe gió mưa bên ngoài, vừa mát mẻ vừa nhẹ nhõm.
Chỉ là sự thoải mái này chỉ ấu tể mới có thể hưởng thụ. Người lớn thì phải làm việc, mồ hôi ra nhiều, đặc biệt từ bên ngoài trở về, mưa thấm vào da thú, cộng thêm mồ hôi, toàn thân ướt sũng, tóc tai cũng nhỏ nước tong tong. Nếu trở về trong nguyên hình thì càng thảm hơn, lông vũ từ trên xuống dưới đều ướt nhẹp.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT