“Thời gian này, ngoại thành cũng chẳng còn mấy chỗ tốt để ở. Huống hồ bên ngoài ngư long hỗn tạp, nếu chọn nhầm nơi, ảnh hưởng đến việc khảo thí thì lúc ấy đúng là mất nhiều hơn được!”
Vương Ngọc Tiêu thở dài. Dù gì cũng chỉ còn chưa tới một tháng nữa là đến kỳ thi, nếu phải ở ngoại thành mà điều kiện trọ lại quá kém, ảnh hưởng đến tâm trạng và việc ôn tập thì thực chẳng đáng chút nào.

Diêm Thiên Trạch nghe vậy, trong lòng càng thêm cân nhắc, cuối cùng hạ quyết tâm:
“Biểu ca, ca ở đây chờ ta một chút, ta đi một chuyến rồi quay lại!”
Vương Ngọc Tiêu thấy biểu đệ sốt sắng như vậy, lập tức gật đầu đồng ý. Nhìn dáng vẻ ấy, hình như rất muốn giúp vị thí sinh kia.

Có điều không biết người kia có chịu tiếp nhận hay không. Dù sao trước đây hắn từng gặp không ít người đọc sách, vì chút khí tiết vớ vẩn mà cố chấp không biết biến thông, cuối cùng hại người hại mình, chuyện như vậy hắn đã thấy nhiều rồi.

“Triệu Ngọc Thanh ——!”
Diêm Thiên Trạch vừa chạy vừa gọi lớn. Nếu không phải thường ngày hắn có rèn luyện thân thể, e là thật sự đuổi không kịp Triệu Ngọc Thanh.

Không biết chân người này mọc gió hay sao mà thoắt cái đã đi hết một con phố.

Triệu Ngọc Thanh nghe có tiếng gọi mình, giọng nói nghe lạ, không giống các thí sinh cùng đi dự thi, nhưng người kia lại gọi đúng tên, chắc là quen biết.

Hắn quay đầu lại, thấy có một người đang chạy về phía mình, trông rất quen mắt nhưng nhất thời lại không nhớ đã gặp ở đâu.

Diêm Thiên Trạch thấy người kia dừng lại, vội bước tới, hơi khom eo, tay đặt lên vai đối phương, vừa thở vừa tức giận nói:
“Hảo tiểu tử, chân chạy nhanh thật đấy!”

Thấy Triệu Ngọc Thanh có vẻ nghi hoặc nhìn mình, Diêm Thiên Trạch hiểu ngay là đối phương không nhận ra. Cũng phải thôi, hắn thì từng xem qua nguyên tác, nên mới đặc biệt để tâm đến cái tên “Triệu Ngọc Thanh” và con người này. Nhưng đối phương thì khác, hai người họ cũng chỉ coi như từng gặp nhau ở buổi tiệc mở yến của Thư Viện Sơ Hoa Lê mà thôi, nhớ không rõ cũng là lẽ thường.

“Xem ra ngươi không nhận ra ta rồi,” Diêm Thiên Trạch nói.
Triệu Ngọc Thanh đáp thẳng: “Huynh đài trông quen lắm, nhưng nhất thời không nhớ ra, xin thứ lỗi!”

Diêm Thiên Trạch không hề phật ý, bật cười rồi giới thiệu:
“Ta là Diêm Thiên Trạch ở phủ thành Ngọc Đô, còn nhớ chăng?”

Vừa nghe xong, trong đầu Triệu Ngọc Thanh liền hiện ra hình bóng người, cái tên này hắn đã nghe qua – chính là người từng đỗ Giải nguyên tại Ngọc Đô phủ.

Hơn nữa lần mở tiệc yến trước đây của thư viện, người này từng để lại một bài thơ tài tình xuất chúng, thật sự khiến người khác khó mà quên được.

Triệu Ngọc Thanh mặt mày bừng tỉnh:
“Thì ra là Diêm huynh, cửu ngưỡng, cửu ngưỡng!”

Diêm Thiên Trạch thấy người ta đã nhớ ra mình, lại thở được rồi, liền đứng thẳng người, hỏi thẳng:
“Triệu huynh định rời khỏi nội thành phải không?”
Triệu Ngọc Thanh không che giấu, gật đầu xác nhận.

“Triệu huynh cũng biết đấy, ngoại thành giờ chẳng còn chỗ nào tử tế nữa đâu.”
Triệu Ngọc Thanh tất nhiên biết điều đó. Hai ngày trước họ ngồi thuyền quan đến kinh thành, vừa vào thành, vì trong túi không dư dả, nên hắn tạm trọ ngoài thành.

Có điều những chỗ tốt ngoài đó đã bị người khác chiếm hết, phần còn lại thì tồi tàn cực điểm. Ban đầu hắn nghĩ cố gắng chịu đựng vài ngày, mỗi ngày tằn tiện một ít, cũng đủ yên ổn ôn tập.

Ai ngờ chỗ hắn thuê lại là nhà của một nữ tử làm ám kỹ. Ban ngày còn đỡ, ngoài tiếng động và phòng ốc cũ kỹ thì vẫn còn tạm. Nhưng đến đêm thì đúng là náo nhiệt không sao chịu nổi. Người ra kẻ vào không ngớt, tiếng động làm hắn không thể yên lòng đọc sách.

Hôm nay ban ngày, hắn đã trả phòng, định tìm nơi khác. Cả buổi sáng dạo khắp ngoại thành cũng không tìm được chỗ vừa ý, cuối cùng định vào nội thành tìm thử. Nhưng nội thành dù yên tĩnh, lại quá đắt đỏ, tiền trong tay không đủ để trụ lại lâu dài.

Hắn từng nghĩ tới việc vào trọ tại dịch quán, nơi nhiều thí sinh đồng hành cũng đang ở đó. Nhưng khi hỏi giá, lại phát hiện dịch quán cũng không rẻ. Nếu thuê ở đó, toàn bộ lộ phí của hắn sẽ tiêu sạch, sau còn phải nghĩ cách chép sách kiếm tiền mới đủ ăn, mà như thế sẽ ảnh hưởng đến việc ôn tập.

Đang lúc do dự, hắn lại phát hiện túi tiền bị móc mất. Quả là họa vô đơn chí! Những người đồng hành kia cũng chẳng ai khá giả gì để cho mượn. Vốn bọn họ chỉ vì cần chung người bảo đảm mới tạm tụ lại, trên thực tế không thân thiết.

Hắn đang định rời thành, quay lại ngoại thành xoay sở thêm, thì bị Diêm Thiên Trạch gọi lại.
Tất nhiên những chuyện đó, Triệu Ngọc Thanh không kể với người trước mặt. Dù kính trọng tài học của đối phương, nhưng dù sao cũng chưa thân thiết gì.

“Diêm huynh, ta biết chứ. Nhưng nội thành giá cao quá, tại hạ lực bất tòng tâm!”
Triệu Ngọc Thanh thẳng thắn thừa nhận sự túng thiếu của mình, cũng không thấy có gì đáng xấu hổ.

Diêm Thiên Trạch hỏi thẳng:
“Nếu ta bằng lòng cho ngươi mượn tiền, ngươi có chịu nhận không?”

“Gần đến kỳ thi, không thể qua loa. Một chỗ ở yên tĩnh, ổn định là vô cùng quan trọng.”
Hắn chỉ nói vậy, còn nhận hay không, thì để Triệu Ngọc Thanh tự quyết.

Triệu Ngọc Thanh thấy đối phương nghiêm túc, cũng không vòng vo:
“Diêm huynh, ta chỉ muốn biết — vì sao?”

Dù có lòng cảm kích, hắn vẫn muốn biết nguyên nhân. Dù sao họ cũng không thân, bản thân hắn cũng chẳng có gì đáng để người khác mưu cầu.

Diêm Thiên Trạch bật cười nhẹ, rồi nghiêm túc nói:
“Tự nhiên là vì ngưỡng mộ học vấn của ngươi, không muốn thấy một nhân tài như ngươi bị mai một. Lại càng quý trọng sự thẳng thắn, khiêm nhường của ngươi. Một người như ngươi, vừa có học, vừa có lòng vì dân, chính là điều Đại Lịch triều cần.”

Triệu Ngọc Thanh nhìn thấy sự thành khẩn trong mắt đối phương, không hề có ý bố thí, chỉ toàn là chân tình và thưởng thức. Không hề liên quan đến xuất thân.

“Được, ta nguyện ý. Ta nhận hảo ý của huynh, cũng đa tạ huynh đã ra tay tương trợ!”
Triệu Ngọc Thanh ôm quyền, khom người thi lễ, thái độ thành khẩn, nhưng không hèn kém, cũng không nịnh nọt.

Diêm Thiên Trạch thấy thế thì rất vừa lòng. Quả nhiên không hổ là người sau này đỗ Thám hoa, thực khiến người ta tán thưởng.

Không thấp hèn, không cầu cạnh, xuất thân hàn môn mà không tự ti, đáng quý vô cùng.

Hắn vỗ vai Triệu Ngọc Thanh, mang người quay lại dịch quán, dáng vẻ như huynh đệ thân thiết. Một người không tỏ vẻ bề trên, một người cũng không nhún mình quá mức.

Cả hai bình đẳng, chỉ là giữa họ có thêm một tầng quan hệ – một người chi tiền ,một người nhận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play