Bất quá, khi Triệu Ngọc Thanh mở miệng nói muốn viết giấy nợ, Diêm Thiên Trạch lại cự tuyệt.

Hắn nguyện ý tin tưởng nhân phẩm của Triệu Ngọc Thanh, đồng thời cũng muốn mượn chuyện này để đánh cược vào nhân cách của y.

Dù sao hắn cũng không tin Triệu Ngọc Thanh là người thủ đoạn hiểm ác như trong thân phận được gán kia.

Từ hai lần tiếp xúc trước tới nay, hắn thấy đối phương không phải loại bụng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, càng không phải hạng người bất chấp thủ đoạn để đạt được mục đích.

Hắn nguyện ý tin tưởng Triệu Ngọc Thanh!

Cho nên tờ giấy nợ kia có hay không cũng không còn quan trọng.

Sau khi giao tiền trọ cho Triệu Ngọc Thanh, Diêm Thiên Trạch lại móc ra năm mươi lượng bạc đưa cho y.

"Hy vọng ngươi có thể dụng tâm học hành trong tháng tới, hy vọng chúng ta có thể gặp nhau ở trường thi, thậm chí ở thi đình!"

Diêm Thiên Trạch không hề che giấu dã tâm của mình.

Triệu Ngọc Thanh nghe xong, mỉm cười gật đầu.

"Thi đình gặp lại!"

Trong mắt y là kiên định nhất định phải đỗ, Diêm Thiên Trạch cũng như thế.

Khi Diêm Thiên Trạch sắp rời đi, Triệu Ngọc Thanh mở lời: "Hôm nay thật là may mắn, lộ phí rơi mất lại có thể gặp được ngươi, ta nghĩ đây là duyên phận ông trời sắp đặt. Hy vọng duyên phận này có thể tiếp tục, tiếp tục đến một tháng sau, thậm chí là lâu hơn!"

Diêm Thiên Trạch quay lưng về phía Triệu Ngọc Thanh, khẽ vẫy tay, rồi bước lên xe ngựa.

Đợi hắn lên xe ngựa, xe đi khuất khỏi tầm mắt, Triệu Ngọc Thanh mới xoay người đi vào dịch quán.

Bước chân y vững vàng, sống lưng vẫn thẳng tắp như vừa rồi, chỉ là không còn cảm giác căng thẳng, như thể vừa trút được gánh nặng.

"Thế nào?" Vương Ngọc Tiêu hiếu kỳ hỏi.

"Thế nào gì chứ, chẳng qua là gặp bằng hữu, trò chuyện vài câu thôi."

Diêm Thiên Trạch giả vờ hồ đồ, Vương Ngọc Tiêu đương nhiên hiểu rõ, hơn nữa hắn cũng biết biểu đệ mình và vị thí sinh kia đã có chuyện xảy ra.

Bất quá biểu đệ hắn không muốn nói, hắn cũng không tiện gặng hỏi.

Chỉ là vị thí sinh kia quả thực là người đáng để giao hảo. Từ xa nhìn lại, đối phương không hề ngượng ngùng, lại chẳng giống những học sinh hàn môn rụt rè thường thấy.

Trước đây hắn không phải chưa từng tiếp xúc với học sinh hàn môn.

Hắn từng không ít lần thiện ý kết giao với họ.
Nhưng về sau bị đâm sau lưng quá nhiều, hắn dần không còn chủ động bắt chuyện.

Dù sao chủ động bắt chuyện, không ít học sinh hàn môn sẽ cho rằng một quý công tử như hắn tiếp cận họ là để khoe khoang, để thỏa mãn lòng ưu việt, để ban phát ân huệ.

Thậm chí tấm lòng thiện ý của hắn cũng bị cho là bố thí, thật khiến người ta nản lòng thất vọng.

Bất quá Vương Ngọc Tiêu biết, đây là vấn đề giai cấp, không chỉ là vấn đề giữa người với người!

Dù sao cũng có không ít quý công tử đúng như những gì học sinh hàn môn tưởng tượng, vì thế mới khiến họ mang tâm lý như vậy.

Đây là một vấn đề điều hòa giữa hai giai tầng, cũng là vấn đề tồn tại từ xưa tới nay vẫn chưa có lời giải.

Bất quá hôm nay bằng hữu mà biểu đệ hắn kết giao, quả thật khiến Vương Ngọc Tiêu phải nhìn lại một lần nữa.

Có lẽ trước đây hắn quá phiến diện.

Thì ra trong đám học sinh hàn môn, cũng có người chí tình chí nghĩa như vậy, cũng có người không tự ti, không tự hạ thấp mình như vậy!

Nhìn biểu đệ mình, Vương Ngọc Tiêu khẽ thở dài: "Nếu có cơ hội, thật muốn kết giao với người kia một phen."

Diêm Thiên Trạch vừa nghe liền gật đầu đáp: "Tự nhiên là sẽ có cơ hội!"

Chỉ cần đối phương có thể vào triều làm quan, tất nhiên sẽ có cơ hội gặp gỡ.

Hắn tin tưởng Triệu Ngọc Thanh, đồng thời cũng tin tưởng biểu ca của mình.

Dù sao biểu ca hắn là người có thực học, thực tài, năng lực cũng có!

Tuyệt đối không kém người khác chút nào!

Vương Ngọc Tiêu thấy ánh mắt biểu đệ bỗng sáng rực lên, không biết hắn đang nghĩ gì.

Bất quá hắn cũng hiểu, mình tốt nhất không nên hỏi.

Khi xe ngựa đến Diêm phủ, Diêm Thiên Trạch bước xuống thì trời đã tối hẳn.

"Biểu ca, thật sự không vào phủ dùng bữa tối rồi hẵng về sao?"

Vương Ngọc Tiêu khoát tay, ý bảo không cần.

Hắn đâu muốn quấy rầy thế giới riêng của biểu đệ và phu lang hắn.

Khi hắn khoát tay, xe ngựa lăn bánh trong màn đêm, đèn lồng phía trước soi sáng con đường.

Diêm Thiên Trạch đưa mắt nhìn theo xe ngựa rời đi, rồi mới xoay người bước vào phủ.

Trong phủ đã thắp đèn lồng và nến, tuy không sáng như ban ngày như kiếp trước, nhưng cũng đủ chiếu sáng đường về nhà.

Vừa bước vào sân, Diêm Thiên Trạch liền bị người chặn lại.

Nhìn người đứng trước mặt, Diêm Thiên Trạch âm thầm kêu không ổn.
Hắn cười hề hề: "Hạ đại ca à, ngươi làm ta giật cả mình, sao lại đứng đây chờ?"

Hạ Phi chỉ nhìn hắn, không nói lời nào, nét mặt lạnh tanh, không đoán được đối phương đang nghĩ gì.

Diêm Thiên Trạch có chút chột dạ: "Ha ha ha... Hôm nay biểu ca hẹn ta ra ngoài nhận cấp, chưa kịp nói với ngươi một tiếng, bất quá sau này sẽ không như vậy nữa."

Nghe hắn nói vậy, Hạ Phi mới hừ một tiếng.

Diêm Thiên Trạch thấy đối phương chịu lên tiếng, vội vàng giải thích thêm một hồi, khẳng định là vì đi nhận cấp, chứ không hề quên lời hẹn giữa hai người.

Hạ Phi nói: "Nếu trước đó đã nói, ta là thị vệ bên người ngươi, ngươi ra ngoài sao lại không dẫn theo ta? Diêm huynh, ngươi thất tín rồi."

Thấy Hạ Phi nghiêm túc như vậy, Diêm Thiên Trạch cũng biết y là người cực kỳ coi trọng chữ tín.

Không dám tiếp tục lấp liếm, lại nhìn đối phương ra dáng hưng sư vấn tội, hắn chỉ đành nghiêm túc nhận sai: "Là ta sai rồi!"

Thấy hắn nhận sai thành khẩn, Hạ Phi mới tha cho hắn.

Y đập mạnh lên vai Diêm Thiên Trạch, sau đó mới buông lỏng nét mặt: "Lần này tha cho ngươi, về sau không được tái phạm."

Nói xong liền nhường đường.

"Về đi, đệ phu lang đang chờ ngươi ăn cơm đó!"

Diêm Thiên Trạch vốn đã nhấc chân, lại dừng bước.

"Kia Hạ đại ca, ngươi ăn rồi chưa?"

Thấy Hạ Phi không đáp, hắn tò mò hỏi thêm.

"Không cần lo cho ta, ta ăn từ lâu rồi. Người đang chờ ngươi đó, đồ ăn cũng nguội cả rồi, chỉ còn phu lang ngươi là kiên nhẫn đợi ngươi thôi, tiểu tử ngươi, phải biết quý trọng!"

Hạ Phi cười nói.

Trên mặt Diêm Thiên Trạch hiện lên nụ cười ngốc nghếch.

Hạ Phi lắc đầu, hai vợ chồng này, thật đúng là tâm đầu ý hợp.

Y phất tay, quay về viện của mình.

Diêm Thiên Trạch bước chân nhẹ nhàng, vào đến nội viện, thấy trong phòng đèn còn sáng, An Ngọc đang ngồi phát ngốc.

"Sao lại ngồi đây phát ngốc thế?"

Diêm Thiên Trạch cất tiếng bất ngờ, An Ngọc giật mình, trừng mắt nhìn hắn.

Diêm Thiên Trạch lập tức giơ tay đầu hàng nhận lỗi!

An Ngọc cũng không làm quá, đại nhân không chấp tiểu nhân, tha cho hắn một lần.

"Ta chỉ là đang suy nghĩ chút chuyện thôi!"

An Ngọc thở dài, trên mặt chẳng thấy có vẻ gì là vui vẻ.

Diêm Thiên Trạch có chút lo lắng, sáng nay lúc ra cửa còn thấy y vui vẻ, giờ trở về lại thấy sắc mặt không tốt.

Chẳng lẽ trong yến tiệc ngắm hoa xảy ra chuyện?
Phải biết những yến hội kiểu này, ít nhiều gì cũng sẽ sinh ra mâu thuẫn.

Toàn là ca nhi và tiểu thư nội trạch, cả ngày thấy nhau chừng đó người, ít nhiều cũng sẽ có chuyện xích mích.

Thường thường trong mấy quyển tiểu thuyết trạch đấu, loại yến tiệc này chính là nơi sự cố bất ngờ xảy ra!

"Chuyện gì vậy? Có thể nói cho tướng công ngươi nghe không?"

Diêm Thiên Trạch hỏi.

Đúng lúc này, thức ăn được bưng lên. Hôm nay hắn về trễ, liền ăn ở phòng ngoài.

Dù sao cũng chỉ có hai người hắn và An Ngọc, không cần phải ra chính sảnh dùng cơm.

Khi nãy hắn gặp Thư Mặc ở trong sân, Thư Mặc thấy hắn về liền sai nhà bếp chuẩn bị. Có lẽ vẫn luôn hâm nóng nên mới mang lên nhanh như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play