Người kia thoạt nhìn chừng hai mươi tuổi, hẳn là không phải phu nhân của Uy Viễn tướng quân. Huống hồ nàng còn vấn tóc theo kiểu phụ nhân, rõ ràng đã là người đã thành thân.

Hắn đoán rằng đây chính là thê tử của Bồ Vĩnh Kiệt – tương lai tẩu tẩu của hắn.

Quả nhiên, biểu ca hắn liền giới thiệu:

Vương Ngọc Tiêu nói: “Biểu đệ, đây là phu nhân của huynh Vĩnh Kiệt.”

Rồi lại quay sang tẩu tử nói: “Tẩu tử, đây là biểu đệ của ta!”

Diêm Thiên Trạch sau khi chào hỏi cùng vị phu nhân kia, nàng liền bật cười sang sảng.

“Một thiếu niên tuấn tú văn nhã như vậy, chẳng hay đã thành thân chưa?” Câu hỏi bất ngờ kia suýt chút nữa khiến Diêm Thiên Trạch ngơ ngác, không biết nên đáp thế nào.

May mắn biểu ca hắn lập tức ra mặt giải vây:

“Tẩu tử, biểu đệ của ta đã thành thân rồi, phu lang chính là cháu ngoại của Mã thái phó đấy!”

Nghe lời giải thích, vị phu nhân kia thoáng lộ vẻ ngượng ngùng.

Nàng hơi luống cuống nói: “Thiên Trạch biểu đệ, thật xin lỗi nhé! Tẩu thấy ngươi còn trẻ, mà biểu ca ngươi còn chưa thành thân, nên cứ tưởng ngươi cũng vậy. Tẩu còn định giới thiệu vài vị tỷ muội bên nhà mẹ đẻ…”

Diêm Thiên Trạch trong lòng đã rõ, không hề cảm thấy bị mạo phạm.

Dù sao chuyện hôn sự, cũng thường do trưởng bối sắp đặt. Hắn hoàn toàn có thể hiểu được, liền mỉm cười an ủi, chẳng hề để bụng.

Vị phu nhân thấy hắn không để tâm, mới thở phào nhẹ nhõm. Dù sao cũng bởi nàng miệng rộng lỡ lời, giờ thầm trách bản thân không giữ mồm giữ miệng.

Nhưng Diêm Thiên Trạch vẫn nhận ra nét lúng túng trên mặt nàng.

Hắn bất giác lắc đầu, vị phu nhân này thật là người thẳng tính, vui buồn đều viết rõ trên mặt.

Nếu người như vậy gả vào nhà quyền quý, nhiều lễ nghi quy củ, tất sẽ thấy khổ sở. May mà Bồ gia cũng không quá hà khắc, bằng không làm sao nàng vẫn giữ được tính cách như thế sau mấy năm thành thân?

Đủ thấy, Bồ gia đối với nàng hẳn là bảo hộ rất tốt.

Sau khi hàn huyên đôi câu cùng Bồ thiếu phu nhân, Bồ Vĩnh Kiệt liền bước nhanh vào, phu nhân vội bước đến bên chồng, kể lại chuyện vừa rồi như sợ hắn trách tội.

Nhưng Bồ Vĩnh Kiệt không hề nổi giận, trái lại còn trấn an nàng, rồi quay sang xin lỗi Diêm Thiên Trạch:

“Thật ngại quá, nội tử ăn nói không được khéo léo, mong đệ chớ để bụng!”
Diêm Thiên Trạch liền xua tay lia lịa, ý bảo không cần phải khách sáo. Chuyện nhỏ nhặt như vậy, hắn nào dám để trong lòng, huống chi đối phương cũng là vô tâm.

Bồ Vĩnh Kiệt bật cười, vỗ vỗ vai hắn, rồi dẫn cả hai người vào thư phòng.

Bồ thiếu phu nhân thì quay lại phòng bếp, phân phó hạ nhân chuẩn bị cơm nước.

Sau này, từ lời Bồ Vĩnh Kiệt và biểu ca Vương Ngọc Tiêu kể lại, Diêm Thiên Trạch mới biết vị thiếu phu nhân kia xuất thân từ gia đình võ tướng, không đóng quân ở kinh thành mà ở địa phương khác. Từ nhỏ đã được nuôi dạy như nam nhi, ăn nói bộc trực, chẳng câu nệ hình thức hay lời lẽ vòng vo.

Diêm Thiên Trạch nghe xong cũng thấy hợp tình hợp lý. Nếu là tiểu thư con nhà thế gia lớn lên ở kinh thành, tất sẽ chẳng nói năng vô tư như vậy.

Chuyện này cũng chẳng khiến họ bận tâm lâu.

Vào thư phòng, Bồ Vĩnh Kiệt liền lấy ra mấy quyển sách cổ.

Vương Ngọc Tiêu cùng Diêm Thiên Trạch lần lượt mở ra xem, phát hiện đều là những thư tịch khó gặp, chữ viết rõ ràng, nội dung sâu sắc.

“Sách này là phụ thân kết giao bằng hữu, khi hành quân bên ngoài tình cờ thu được. Gần đây biết ta sắp thành thân, nên đặc biệt đưa tới tặng.” – Bồ Vĩnh Kiệt nói, giọng đầy cảm kích.

Lời nói của hắn khiến hai người cảm nhận được sự kính trọng từ đáy lòng, nên khi đọc sách càng thêm cẩn thận, trân trọng.

“Diệu thay, diệu thay! Thật sự là sách quý!” – Vương Ngọc Tiêu tán thưởng.

Thậm chí, ba người còn cùng nhau thảo luận suốt một buổi trong thư phòng. Sau khi đọc xong, lại đàm đạo cảm nghĩ, mãi tới khi mặt trời lặn mới chịu dừng lại.

Trên bàn điểm tâm đã bị ba người họ ăn sạch, rõ ràng mải mê tranh luận đến mức không kịp dùng bữa trưa, chỉ tùy ý lót dạ qua loa.

Diêm Thiên Trạch cùng hai người nhìn nhau cười, không ngờ lại đắm chìm đến mức mất ăn mất ngủ như vậy.

Cũng nhờ lần này, Vương Ngọc Tiêu và Bồ Vĩnh Kiệt càng thêm nể phục học thức của Diêm Thiên Trạch.

Rốt cuộc hôm nay phần nhiều là Diêm Thiên Trạch phát biểu, không ít quan điểm độc đáo khiến hai người được mở mang kiến thức.

Còn Diêm Thiên Trạch, qua thảo luận cùng hai người, nhiều chỗ vướng mắc trong lòng bấy lâu cũng bỗng chốc sáng tỏ.

Quả thật: “Ba người được đi, tất có ta thầy!”
Khi bọn họ chuẩn bị rời khỏi Bồ phủ, Bồ Vĩnh Kiệt cố giữ lại dùng bữa tối, nhưng cả hai đều từ chối.

Bồ phủ không giữ được, đành để Bồ Vĩnh Kiệt tiễn ra tận cửa. Cả hai còn mỗi người ôm thêm hai quyển sách quý, là do Bồ Vĩnh Kiệt cho mang đi.

Vừa ra tới cổng phủ, họ gặp xe ngựa của tiểu thư Bồ gia đang về tới.

Diêm Thiên Trạch liền đẩy nhẹ biểu ca một cái, Vương Ngọc Tiêu mới chợt hiểu, bước lên chào hỏi Bồ tiểu thư.

Diêm Thiên Trạch thì lặng lẽ lên xe ngựa trước, ẩn mình khỏi sự ồn ào.

Vương Ngọc Tiêu trò chuyện một lát, rồi quyến luyến cáo biệt, cũng lên xe theo.

Diêm Thiên Trạch cảm thấy biểu ca vừa lên xe chưa được nửa chén trà đã ngồi xuống bên cạnh mình. Hắn vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi cũng phải mở mắt nhìn qua.

Nhíu mày nhìn hắn, hừ một tiếng: “Cho huynh cơ hội, mà lại không biết tận dụng.”

Vương Ngọc Tiêu giang hai tay làm bộ vô tội: “Biểu đệ, ta chỉ sợ để đệ đợi lâu thôi mà!”

Diêm Thiên Trạch chỉ lắc đầu, không nói thêm lời nào. Biểu ca hắn đôi khi thật là quá ngay thẳng!

Thấy hắn như vậy, Vương Ngọc Tiêu cầm quạt gõ nhẹ lên đầu hắn một cái, bật cười bất đắc dĩ. Người này thật chẳng có chút lương tâm nào!

Trong tiếng đùa giỡn giữa hai huynh đệ, xe ngựa rời khỏi Bồ phủ.

Đến phố xá đông đúc, Diêm Thiên Trạch vén rèm xe, nhìn ra ngoài.

Thấy bên ngoài dịch quán có không ít thư sinh tụ tập, phố chợ vừa tan, các hàng rong đang thu dọn sạp. Xe đẩy chen chúc khiến đường đi có phần chậm chạp.

Diêm Thiên Trạch chăm chú quan sát mấy tòa dịch quán bên ngoài.

Vương Ngọc Tiêu thấy hắn tò mò, liền giải thích:

“Đây là những dịch quán trong kinh thành, lúc này chính là thời điểm dành cho thí sinh khắp nơi tới ở trọ để dự thi.”

Nơi này được xem như phúc lợi triều đình cấp cho sĩ tử. Dù giá cả không rẻ, nhưng nằm trong nội thành, lại gần trường thi.

Nhiều sĩ tử từ nơi khác đến, nếu có chút điều kiện, đều sẽ thuê trọ tại đây.

Còn như Diêm Thiên Trạch bọn họ, có thể mua hoặc thuê hẳn một tòa nhà trong nội thành – đây là đặc quyền, bởi nhà trong thành không cho thuê ngắn ngày.

Diêm Thiên Trạch khẽ gật đầu, rồi dường như chợt thấy một người quen.

“Là hắn!”

Nhìn phương hướng bước đi, hình như đang định ra ngoài thành.

Vương Ngọc Tiêu hiếu kỳ hỏi: “Ngươi quen hắn?”
“Cũng coi như là quen biết.” – Diêm Thiên Trạch đáp.

Vương Ngọc Tiêu nhìn sang người kia, tuy quần áo sạch sẽ nhưng đã bạc màu, chất vải phổ thông, rõ ràng gia cảnh không khá giả. Thế nhưng dáng đi đứng hiên ngang như tùng bách, thần thái sáng sủa phi phàm.

Quả là người đọc sách có cốt cách, có khí tiết!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play