Kỳ thực chuyện này rất đơn giản.

Hôm nay Bồ Vĩnh Kiệt mời Vương Ngọc Tiêu đến phủ, nói có sách muốn cùng hắn chia sẻ.

Vì phải đến Bồ phủ nên Vương Ngọc Tiêu ngại đi một mình. Thường thì hắn đều đi cùng Nam Ca Nhi, nhưng hôm nay Nam Ca Nhi đã hẹn trước đi ngắm hoa, nên Ngọc Tiêu chỉ còn cách tìm người khác.

Vốn dĩ hai đường đệ cũng nằm trong phạm vi suy xét, nhưng khéo thay hôm nay cả hai nhân lúc được nghỉ đã theo nhị thẩm về nhà mẹ đẻ.

Không còn cách nào khác, Vương Ngọc Tiêu liền nghĩ tới Diêm Thiên Trạch.

Dù sao cũng mấy ngày rồi chưa gặp vị biểu đệ này, kể từ khi vào kinh tới nay đã ba tháng, biểu đệ hắn ngày nào cũng vùi đầu trong thư phòng, cũng đến lúc nên ra ngoài thư giãn một chút.

“Thì ra là thế... Có điều, biểu ca, hôm nay huynh ăn vận cũng long trọng thật.” — Diêm Thiên Trạch nửa đùa nửa thật nói.

Biểu ca hắn hôm nay chải chuốt quá mức, chỉ sợ người trong lòng không có trong phủ cũng không chừng...

Nghĩ vậy, Diêm Thiên Trạch không nhịn được trêu chọc một câu.

Hắn lại hỏi: “Biểu ca, huynh biết hôm nay phủ Anh Bá Hầu tổ chức tiệc ngắm hoa chứ?”

Vương Ngọc Tiêu hơi ngạc nhiên vì câu hỏi, nhưng vẫn thành thật đáp: “Biết chứ!”

Diêm Thiên Trạch gật đầu: “Đã vậy, Nam Ca Nhi cũng đi... Huynh nghĩ xem, Bồ tiểu thư có đến hay không?”

Nghe vậy, Vương Ngọc Tiêu sững người.

Diêm Thiên Trạch chỉ nhắc tới đó rồi dừng, nhưng cũng đủ khiến biểu ca hắn tự hiểu.

Vương Ngọc Tiêu hơi ỉu xìu, nhưng nghĩ lại, dù Bồ tiểu thư không có nhà, mình ăn vận chỉnh tề thế này cũng đâu có gì không ổn?

Ít nhất cũng thể hiện mình coi trọng Bồ gia, coi trọng tiểu thư nhà họ.

Huống hồ hôm nay đến đây là để bàn chuyện học vấn, cần gì phải ngại?

Diêm Thiên Trạch thấy biểu ca nghĩ vậy thì âm thầm cảm thán…

 

Bồ phủ cách phủ đệ của bọn họ khá xa, nhưng đều nằm trong nội thành. Chẳng qua muốn đến đó thì nhất định phải xuyên qua các phố xá phồn hoa náo nhiệt.

Lần này, khi xe ngựa của bọn họ chậm rãi lăn bánh qua những con phố đông đúc, Diêm Thiên Trạch không khỏi vén màn xe, từ cửa sổ nhìn ra ngoài.

Bên ngoài náo nhiệt dị thường, so với lúc trước còn đông đúc gấp bội.
Hắn không biết là do đã lâu không ra khỏi phủ, hay do thật sự lâu rồi chưa đặt chân đến nơi phồn hoa như vậy, nên mới sinh ra cảm giác xúc động ấy.
Hay là bởi vì thời gian khoa cử đã cận kề, khiến người từ các nơi đổ về kinh thành ngày một nhiều.

“Biểu đệ, ngươi xem kìa, không ít học sinh từ ngoài kinh thành cũng đã đến rồi!”
Vương Ngọc Tiêu chỉ về phía một nhóm người ăn mặc chỉnh tề, y phục phần lớn là cử nhân phục, thoạt nhìn chính là những kẻ sĩ dốc lòng đèn sách.
Kinh thành quả nhiên giờ đây tụ hội rất nhiều kẻ đọc sách.

“Xem ra khoa cử đã gần kề, không ít người đều đã đến cả rồi.”
Diêm Thiên Trạch thở dài.

Khoa cử thời cổ đại thực sự gian nan hơn rất nhiều so với khảo thí hiện đại.
Hàng vạn người chen chúc trên một cây cầu độc mộc, có thể trúng tuyển thật sự là chuyện muôn một.

Không những vậy, dù có đỗ tiến sĩ thì sau đó còn phải tham gia thi Đình.
Thi Đình kết thúc, triều đình sẽ tuyển chọn ra ba người đứng đầu làm Trạng Nguyên, Bảng Nhãn và Thám Hoa.
Những người còn lại, xếp hạng cao thì được phong làm Cống sĩ.

Sau khi trở thành Cống sĩ, mới có tư cách vào triều làm quan.
Nhưng đến được bước đó, có mấy người có thể lưu lại kinh thành?

Diêm Thiên Trạch nhìn những người đọc sách khí phách bừng bừng ấy, trong lòng bỗng dâng chút u sầu, nhưng rồi lại nhanh chóng áp xuống.

Xe ngựa xuyên qua phố phường phồn hoa, lại đi thêm một đoạn nữa, liền đến trước Bồ phủ.

Uy Viễn Tướng quân phủ quả nhiên khí thế bất phàm.
So với phủ Vương gia hay Mã gia thì hoàn toàn khác biệt.
Bồ phủ không mang phong thái thanh u hàm súc hay nhã nhặn lễ độ như hai phủ kia, mà đậm nét võ tướng — mạnh mẽ, hào sảng, đại khí hiên ngang.

Toàn bộ cách bài trí trong phủ đều toát ra một vẻ dũng mãnh khó che giấu.

Khi bọn họ vừa bước vào phủ, thì trùng hợp Bồ Vĩnh Kiệt đang luyện võ.

Bọn hạ nhân trong phủ cũng không quá câu nệ lễ tiết với Vương Ngọc Tiêu.
Có lẽ bởi vì vị chuẩn cô gia này đã nhiều lần ra vào phủ, nên bọn hạ nhân đều coi như nửa người nhà, không cần rườm rà hình thức.
Thẳng thắn dẫn người đến luyện võ trường của Bồ Vĩnh Kiệt.

Chỉ thấy Bồ Vĩnh Kiệt cởi trần nửa thân trên, thắt đai lưng chặt chẽ, đang hùng dũng luyện quyền.
Trong võ trường, hắn đánh bao cát, đập cọc gỗ, từng đòn từng chiêu dứt khoát mạnh mẽ, quyền cước mang theo tiếng gió rít, cơ bắp cánh tay nổi rõ, hạ bàn vững như bàn thạch.

Hắn một đường ra quyền xuất cước, uy lực vô cùng mạnh mẽ.

Diêm Thiên Trạch thầm nghĩ, nếu hắn là mấy cái bao cát kia, chỉ sợ đầu đã sớm bị đá bay.

Cuối cùng một chưởng giáng xuống, liền thấy cọc gỗ cũng bị đánh ngã.
Bồ Vĩnh Kiệt chậm rãi thu thế, điều tức hô hấp, kết thúc buổi luyện tập.

Diêm Thiên Trạch ở bên ngoài nhìn thấy, không khỏi tán thưởng, vỗ tay khen ngợi.
Thân thủ của đối phương quả thực xuất sắc, vượt xa không ít tử sĩ mà hắn từng gặp.

Tuy chưa thể sánh với Hạ đại ca, nhưng cũng xem như nhất lưu.
Chính hắn dù có mười người cũng chưa chắc là đối thủ của Bồ Vĩnh Kiệt.

Trong lòng Diêm Thiên Trạch không khỏi khâm phục.
Dẫu sao bản thân chỉ là cọng bún chiến lực bằng năm, giờ muốn luyện cũng khó, huống chi võ công kiểu này, phần nhiều đều nhờ vào luyện từ bé, gọi là “Đồng tử công”.

“Bồ huynh quả nhiên võ nghệ phi phàm, khiến ta cùng biểu đệ ngưỡng mộ không thôi!”
Vương Ngọc Tiêu thành thật tán thưởng.

Lời này không phải lời khen sáo rỗng, mà xuất phát từ lòng khâm phục.

Vương Ngọc Tiêu tuy xuất thân thư hương thế gia, nhưng không hề xem nhẹ võ học, ngược lại còn đặc biệt tôn kính võ nhân.
Đáng tiếc là hiện tại triều đình không mấy trọng dụng võ tướng.
Nếu thật sự coi trọng, thì tương lai đại cữu tử của hắn, e rằng có thể thi đậu Võ Trạng Nguyên cũng không chừng.

“Chỉ là chút công phu mèo ba chân thôi, không dám nhận lời khen.”
Bồ Vĩnh Kiệt cười sảng khoái.

Hắn biết mình tuy luyện võ mười mấy năm, nhưng so với nhiều võ quan trong kinh hay những cao thủ giang hồ, vẫn còn chưa đủ.

Thế nhưng nhìn thấy vị muội phu tương lai này không phải hạng thư sinh cổ hủ, lại không mang định kiến với võ nhân, thì trong lòng cũng thấy vui mừng.

Lại thấy vị biểu đệ đi theo Vương Ngọc Tiêu kia, trên mặt cũng hiện vẻ thưởng thức chân thành, không có nửa phần chướng mắt, thì càng thêm hài lòng.

Bồ Vĩnh Kiệt nghĩ thầm: “Xem ra lão nhân gia nhà mình lần này thật sự chọn đúng mối hôn sự rồi.”

Trước kia muội muội hắn cũng không thiếu người đến cầu hôn, nhưng người nào người nấy đều ngạo mạn, tự cao tự đại.
Kết thân với hạng người như thế, Bồ gia bọn họ không cần phải hạ mình.

Đặc biệt là cái Lê gia kia, mỗi khi nghĩ đến là Bồ Vĩnh Kiệt lại bực bội — đúng là như thuốc cao dán chó, dính vào là gỡ không ra.
Chướng mắt Bồ gia, vậy mà còn mặt dày đến cầu thân, thái độ lại ngạo mạn vô lễ.
Giờ tiểu muội đã định hôn, mà chúng còn chưa chịu buông tha, thật khiến người phiền chán đến cực điểm.

Bồ Vĩnh Kiệt nghĩ đến đây, liền bỏ qua phiền muộn, vui vẻ mời hai người vào tiền viện ngồi nghỉ.

Hắn trở về viện, tùy ý dùng khăn lau qua rồi đi thay xiêm y.
Dù trời đang vào độ ba tháng, không quá nóng, nhưng mới luyện võ xong, toàn thân đầy mồ hôi và bùn đất, cũng không tiện tiếp khách.
Huống chi lát nữa còn phải vào thư phòng, đương nhiên càng cần rửa mặt chải đầu chỉnh tề.

Vương Ngọc Tiêu thoải mái đồng ý, Diêm Thiên Trạch tất nhiên không có dị nghị — hôm nay vốn là đi cùng biểu ca.

Dưới sự dẫn dắt của hạ nhân, hai người đến chính sảnh nội viện, ngồi xuống dùng trà.

Diêm Thiên Trạch quan sát cách bài trí trong Bồ phủ, ngay cả nội viện cũng mang đậm khí khái võ tướng.
Từ giá treo binh khí cho đến bút tích lưu niệm treo trong phòng, tất cả đều toát ra chính khí hiên ngang!

Hai người mới ngồi chưa lâu, liền có một vị phu nhân búi tóc bước vào, thần sắc có chút áy náy, nói lời tiếp đón không chu toàn.

Diêm Thiên Trạch không quen biết người này, nhưng nhìn biểu ca đột nhiên trở nên khẩn trương, liền đoán được — người này hẳn cũng là chủ nhân trong Bồ gia.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play