Lúc này, Diêm Thiên Trạch cũng thuận miệng hỏi thử xem hiện nay Ngọc Đô phủ là thế cục ra sao.
Bất quá, Tiền Đa cùng Chu Nhị cũng chẳng nói ra được nguyên do rõ ràng, dù sao trong mắt bọn họ, Ngọc Đô phủ vẫn hết thảy an ổn như cũ.
Bách tính an cư lạc nghiệp, quan phủ xử sự cẩn trọng.
Mãi cho đến khi đèn hoa rực rỡ bừng sáng, yến hội tại Yến Hoa tửu lâu ồn ào náo nhiệt, bọn họ mới tính kết thúc.
Khi hạ lầu, Tiền Đa cùng Chu Nhị gặp bằng hữu quen biết, bèn ước hẹn du hồ uống rượu, đối thơ ngâm vịnh.
Diêm Thiên Trạch thấy đêm đã khuya, liền tạm biệt hai người, cùng Hạ Phi tính toán hồi phủ trước.
Bởi Yến Hoa tửu lâu là tửu lâu lớn nhất trong nội thành kinh đô, lại thêm lúc này thí sinh tụ hội đông đúc, nên ban đêm nơi đây người đến như nước, chen chúc không thôi.
Vì thế, An Đại đã cho đánh xe ngựa chờ sẵn bên ngoài, còn cố ý để lại lời nhắn cho tiểu nhị trong lâu, bảo Diêm Thiên Trạch bọn họ men theo một con đường khác đi ra mới được.
Diêm Thiên Trạch biết được tin ấy từ tiểu nhị, bèn thưởng bạc cho đối phương, sau đó dẫn theo Hạ Phi rời đi.
Chỗ xe ngựa dừng lại cũng không xa là mấy, chính là khu vực thống nhất đỗ xe gần đó, ở một tửu quán bên đường.
Nếu đi theo quan đạo, đích xác phải mất một hồi lâu.
Nhưng nếu đi theo lối tắt qua các ngõ nhỏ, thì độ một chén trà nhỏ thời gian là đến nơi.
Diêm Thiên Trạch đối với chuyện này không lấy gì làm phiền, sau khi ăn xong còn vừa hay giúp tiêu thực.
Hạ Phi lại càng chẳng có lời gì để nói.
Con đường này đối với loại người từng lăn lộn giang hồ như hắn, quả thật chẳng đáng là gì.
Nếu không phải vì có Diêm Thiên Trạch đi cùng, đoạn lộ trình này hắn còn có thể đi nhanh hơn nữa.
Hai người sóng vai bước trong hẻm nhỏ, tuy là đêm tối, song nhà nhà hai bên đều đã treo đèn lồng.
Huống chi con đường này cũng có không ít người qua lại, cho nên cũng không đến mức quá u ám.
Thi thoảng còn có thể gặp người đi ngược chiều, nhìn y phục thì đều là phú quý chi nhân, tám phần là để xe ngựa bên ngoài rồi đi vào.
Giữa lúc ấy, còn có thể thấy không ít thư sinh phục sức thanh nhã.
Tuy nhìn bề ngoài thì đoan chính, nhưng hai bên đường thì lại lắm chuyện thị phi, đen trắng lẫn lộn.
Diêm Thiên Trạch cùng Hạ Phi vừa đi vừa hàn huyên trò chuyện.
Hắn nhớ lại lúc Hạ Phi nghe chuyện dị động thì phản ứng có phần mạnh mẽ, bèn thử dò: “Vừa rồi Tiền huynh với Chu huynh có nhắc đến đoạn từ Tây Lăng Quan đến Vĩnh Phúc quận xuất hiện dị tượng, không biết có phải do sơn phỉ gây nên?”
Hạ Phi nghe xong, bước chân chậm lại.
Diêm Thiên Trạch cũng dừng lại, nghi hoặc nhìn sang.
Hạ Phi biết mình thất thố, liền điều chỉnh tâm trạng, bước nhanh hai bước đuổi kịp Diêm Thiên Trạch.
Diêm Thiên Trạch thấy trên mặt đối phương mang theo u sầu, cũng không gặng hỏi thêm, mà chân thành nói: “Hạ đại ca, ta thấy trong mắt huynh ẩn mang ưu lo, chẳng hay dị động nơi đó có liên quan gì đến huynh?”
Hạ Phi nhìn thấy ánh mắt trong trẻo của Diêm Thiên Trạch, biết đối phương thật lòng quan tâm mình.
Song thật tiếc, hắn lại chẳng thể nói thẳng tất cả.
Hạ Phi gom lại tâm tình, không đáp lại câu hỏi của Diêm Thiên Trạch.
Diêm Thiên Trạch cũng không truy vấn.
Một lúc sau, theo từng bước chân, không khí có phần trầm mặc.
Trong màn đêm thăm thẳm, chỉ còn tiếng bước chân vang vọng.
Hạ Phi như chìm trong hồi ức, Diêm Thiên Trạch cũng không quấy rầy.
Chốc lát sau, Hạ Phi đột nhiên dừng lại.
Diêm Thiên Trạch nghi hoặc nhìn sang.
“Hảo huynh đệ Thiên Trạch, ta coi ngươi là huynh đệ, cũng hoàn toàn không muốn giấu ngươi điều gì. Nhưng chuyện này liên quan quá lớn, tạm thời ta không thể nói ra...”
Trên mặt Hạ Phi lộ vẻ áy náy.
Thật lòng hắn thấy hổ thẹn với huynh đệ này, rốt cuộc những ngày qua, cả Diêm Thiên Trạch lẫn phu lang y đều đối đãi với hắn cực kỳ tốt.
Không chỉ quan tâm hỏi han, mà còn đặc biệt cân nhắc đến tính tình độc lai độc vãng của hắn.
Thậm chí còn căn dặn hạ nhân trong phủ không được tùy tiện quấy rầy.
“Có phải... là liên quan đến huynh trưởng song sinh của huynh?” – Diêm Thiên Trạch mỉm cười hỏi.
Hạ Phi gật đầu.
Thấy bộ dáng Hạ Phi như vậy, Diêm Thiên Trạch thở dài nói: “Mỗi người đều có bí mật riêng, có những điều không thể nói ra vì lý do khó tỏ. Những chuyện ấy cũng chẳng có gì. Chờ đến khi thời cơ thích hợp, nếu huynh muốn nói, thì nói; không muốn nói, cũng không cần miễn cưỡng.”
Diêm Thiên Trạch chẳng qua thấy đối phương bất an, nên mới quan tâm mà hỏi han.
Ý tứ chỉ là muốn giúp Hạ Phi trút bớt gánh nặng, chứ tuyệt chẳng phải vì muốn xoi mói riêng tư.
Huống chi y cũng có một bí mật lớn nhất đời này sợ rằng sẽ chẳng thể hé lộ với bất kỳ ai.
Chỉ cần bí mật ấy không tổn hại người khác, không làm tổn thương người mà mình coi trọng, thì y thấy cũng chẳng ảnh hưởng gì đến đại cục.
“Cho nên, đừng cảm thấy áy náy. Dù có thế nào, ngươi vẫn luôn là huynh đệ của ta!” – giọng Diêm Thiên Trạch chân thành tha thiết.
Hạ Phi nghe vậy, trong lòng cảm động không thôi.
Hắn vỗ vai Diêm Thiên Trạch, bày tỏ tình cảm.
Chỉ là, suýt chút nữa không đẩy Diêm Thiên Trạch ngã xuống đất.
Không khí cảm động trong khoảnh khắc tan thành mây khói.
Diêm Thiên Trạch xoa vai, bất đắc dĩ nói: “Hạ đại ca, chúng ta thương lượng chút được không, sau này huynh đừng ra tay như vậy nữa, vai ta sắp thành cửa gỗ rồi!”
Hạ Phi thấy vậy, giả bộ giận: “Ngươi cái tên tiểu tử này...”
Miệng thì quát, tay thì không ngừng, bộ dáng như muốn vỗ thêm mấy phát nữa.
Diêm Thiên Trạch lập tức tháo chạy phía trước, Hạ Phi ở phía sau rượt theo.
Không ngờ đùa đùa vài bước lại lạc vào một con ngõ cụt.
Cuối cùng hai người nhìn nhau cười lớn.
Một hồi náo nhiệt ấy khiến tâm tình Hạ Phi nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Trên mặt cũng dần thả lỏng, tiếng cười vang vọng khắp hẻm nhỏ.
Diêm Thiên Trạch thấy mục đích đã đạt, trên mặt mang theo ý cười ôn hòa – như vậy mới tốt.
Sầu lo quá sâu, chẳng bằng nhẹ lòng như thế này.
Trong lòng Diêm Thiên Trạch âm thầm đắc ý, hoàn toàn không còn nhớ tới việc bản thân từng ưu sầu vì bị truy sát.
Dù sao thì, mặt y cũng không phải mỏng đâu!
Chờ Hạ Phi cười xong, hai người từ trong ngõ cụt đi ra, tính men theo ánh đèn tìm lại con đường chính lúc trước.
Dù sao trong hẻm cũng quá tối, vẫn phải nhờ ánh trăng mới có thể nhìn rõ đường.
Ra khỏi ngõ cụt, Diêm Thiên Trạch cùng Hạ Phi tiếp tục bước theo lộ tuyến cũ.
Chẳng mấy chốc, ở khúc quanh không xa, liền thấy bóng dáng một người quen thuộc.
Đó là một nhánh rẽ, đường người kia đi vừa khéo trùng với lối họ định ra ngoài.
Chỉ thấy người ấy dáng vẻ hoảng hốt, sắc mặt nặng nề, mày nhíu chặt.
Ngay cả phát quán trên đầu cũng chưa kịp chỉnh lại, y phục trên người hỗn độn tơi tả, chẳng khác gì chạy trốn.
Còn đâu bóng dáng công tử phong lưu hào hoa ngày thường?
So với dáng vẻ xốc nổi, ngạo nghễ thường thấy của đối phương những khi ra vào Đông Viện, quả thật cách biệt một trời.
Người nọ tựa hồ cũng nhìn thấy hai người bọn họ, ban đầu định chạy về phía này, nhưng rồi lại đổi hướng.
Diêm Thiên Trạch thậm chí còn thấy hắn ra hiệu im lặng, rồi xoay người chui vào hẻm nhỏ ngược lại với hướng họ đi.
Diêm Thiên Trạch nhíu mày, chưa kịp động thì Hạ Phi đã kéo y núp sau một góc tường.
Góc ấy vừa vặn có thể quan sát rõ tình hình phía trước, mà người từ bên ngoài lại không dễ phát hiện họ.
Diêm Thiên Trạch nhìn thấy bộ dáng khẩn trương của Hạ Phi, liền biết đã có chuyện xảy ra...