Hạ Phi nhìn thấy mấy kẻ che mặt mặc hắc y đang đuổi theo vị bạch y công tử vừa rồi chạy vào ngõ nhỏ kia.

Hắn thấp giọng nói: “Là sát thủ, sát khí rất mạnh!”

Diêm Thiên Trạch nghe vậy, trong lòng chấn động.

Vừa rồi người chạy tới trước mặt, đúng là Bạch Trọng Nam. Hiện giờ Hạ Phi lại nói, kẻ đuổi theo phía sau chính là sát thủ.

Là ai muốn giết Bạch Trọng Nam?

Chẳng lẽ vì trong nguyên tác không hề xuất hiện nhân vật Bạch Trọng Nam là bởi vì y đã bị sát hại trước kỳ thi, cho nên mới không có một chút tung tích?

Dẫu sao thì trước đó phần viết về Ngọc Đô phủ cũng không quá tỉ mỉ, khả năng bỏ sót nhân vật này cũng là có thể.

Nhưng mà tại kinh thành, nếu Bạch Trọng Nam thực sự tham gia thi hội, hắn tin rằng, thứ tự của đối phương cũng sẽ không kém, cho dù không vào được thi đình thì cũng có thể lọt một giáp, như vậy hẳn có tư cách lưu lại kinh thành.

Huống chi còn có thân phận Bạch gia!

Diêm Thiên Trạch trong lòng nghi hoặc.

Hắn tựa hồ đã mơ hồ cảm thấy có sự tình khó lường.

“Hạ đại ca, những người kia, với thân thủ của huynh... có thể ứng phó được không?”

Diêm Thiên Trạch hỏi một câu rất cẩn thận.

Hắn vốn muốn cứu Bạch Trọng Nam, nhưng nếu Hạ Phi không đủ năng lực, thì hắn cũng không đến mức liều lĩnh nhảy vào lửa.

Dù sao mạng nhỏ của bản thân vẫn là quan trọng nhất.

Bất quá, vừa rồi Bạch Trọng Nam thấy hắn, cũng không kéo người đến gần, quả thực cũng xem như một hảo hán.

“Bất quá chỉ là vài tên binh tôm tướng cua, vừa rồi vị công tử kia ngươi nhận thức sao?”

Hạ Phi hỏi.

Diêm Thiên Trạch gật đầu, Bạch Trọng Nam hắn xác thực nhận biết, cũng xem như từng giúp qua hắn một lần, hơn nữa còn từng cứu biểu đệ hắn hai lượt.

Như thế nào cũng xem như là ân tình nên báo đáp.

“Yên tâm, hết thảy giao cho ta. Tiểu tử kia cũng đủ nghĩa khí, nhìn thấy ngươi mà không dẫn sát thủ lại gần, quả là có đảm lược.”

Dứt lời, Hạ Phi liền nhanh chóng đuổi theo người chạy vào ngõ nhỏ kia.

Tốc độ cực nhanh, khiến Diêm Thiên Trạch không khỏi thán phục.

Hắn đuổi theo phía sau, miễn cưỡng mới có thể thấy bóng lưng Hạ Phi.

Chờ đến khi hắn thở hồng hộc đuổi kịp, thì đã thấy trên mặt đất nằm năm sáu tên hắc y nhân.

Thoạt nhìn đều đã không còn hơi thở.

Một kẻ còn lại bị Hạ Phi dùng kiếm chỉ vào yết hầu, mũi kiếm vẫn đang nhỏ máu.

Bạch Trọng Nam nửa quỳ trên đất, tay phải ôm lấy cánh tay, cánh tay trái dường như bị chém trúng, đang rỉ máu.

Hạ Phi đang tra hỏi tên kia là ai phái tới.

Diêm Thiên Trạch nhìn cảnh tượng này, chỉ cảm thấy có chút quen thuộc, chẳng khác nào lần trước hắn bị ám sát ở kinh thành.

“Hạ đại ca, cẩn thận, đối phương có thể đã uống thuốc độc...”

Lời còn chưa dứt, khóe miệng tên kia đã rỉ ra máu đen.

Tựa như biết mình không thể thoát thân, nên liền tự sát.

Bạch Trọng Nam nghe được tiếng người, lúc quay đầu lại mới phát hiện là Diêm Thiên Trạch.

Vẻ mặt hắn đau đớn, giọng nói có chút run rẩy:

“Diêm huynh, không ngờ lại là ngươi?”

Diêm Thiên Trạch thấy y như vậy, đành nhận mệnh đỡ đối phương dậy.

“Là ta. Hạ đại ca đã giải quyết bọn chúng, chỉ tiếc không thể lưu lại người sống.”

Diêm Thiên Trạch có chút tiếc nuối nói, giống hệt lần trước.

“Hừ, bọn chúng đều là tử sĩ, hỏi cũng không ra gì đâu.”

Vẻ mặt Bạch Trọng Nam lúc này mang theo vài phần ý vị sâu xa.

Mà đối phương vừa rồi cũng thực quyết đoán.

Diêm Thiên Trạch nghĩ lại, vừa rồi đối phương nhìn thấy hắn, không hề kéo hắn liên lụy, ngược lại còn nhắc hắn đừng phát ra tiếng.

Đủ để thấy Bạch Trọng Nam tuyệt đối không đơn giản như vẻ ngoài.

Tâm tư kín đáo, gặp nguy không sợ.

Đổi lại người khác tâm cảnh yếu hơn, dù không định liên lụy người quen cũng khó tránh bản năng chạy về hướng có người, nhưng Bạch Trọng Nam lại không hề như vậy.

Cho nên có thể khẳng định, trước đó tại Ngọc Đô phủ, người tên Bạch Trọng Nam kia tuyệt đối không phải là người thật!

Bạch Trọng Nam nhìn thấy vị hiệp khách vừa cứu mạng mình đang dùng y phục tử sĩ lau sạch máu trên kiếm.

Hắn nhịn đau, ôm quyền nói: “Tại hạ Giang Nam Bạch Trọng Nam, đa tạ ân công!”

Hạ Phi thấy y như vậy, càng thêm thưởng thức, liền xua tay ra hiệu không cần khách khí.

Dù sao người này lúc bỏ chạy, quả thật có phong thái quân tử.

Huống chi khi ấy chỉ là tình cờ gặp Diêm Thiên Trạch, biết kéo thêm một người thì chỉ tổ chết thêm một mạng.

Cho nên dứt khoát làm ra lựa chọn đúng đắn.

Hạ Phi thực lòng thưởng thức người như vậy, càng nguyện ý kết giao!

“Không cần đa lễ, chỉ là việc nhỏ chẳng tốn sức gì.”

Đợi Bạch Trọng Nam được băng bó ở y quán xong xuôi, liền ngồi lên xe ngựa của Diêm Thiên Trạch.

Khi ấy, y mới chậm rãi kể rõ nguyên do vì sao bị truy sát tối nay.

Kỳ thực bản thân y cũng có phần hồ đồ.

Trước đó y vẫn đang ở trong trạch viện của Bạch gia tại kinh thành ôn tập, có hạ nhân mang đến một tấm thiệp mời.

Vốn dĩ Bạch Trọng Nam không định để ý, nhưng thấy là người Đường gia đưa đến, y không thể không tiếp.

Bạch gia tại kinh thành cơ sở không vững chắc, gặp thế gia như Đường gia cũng phải giữ vài phần thể diện.

Huống chi trước đó y đã nhiều lần từ chối, lần này thật khó xử mà tiếp nhận.

Vì thế buổi tối liền tới dự tiệc.

Không ngờ lại trùng hợp, địa điểm chính là hoa lâu kia.

Bạch Trọng Nam vốn có thành kiến với đám thế gia công tử, phần lớn là hư danh phong lưu, không có thực tài.

Nhưng cũng chỉ đành cắn răng vào, định xã giao một chút rồi tìm cớ rút lui.

Mới đầu vẫn ổn, y chỉ ngồi đó nói vài câu khách sáo, không uống mấy ly rượu.

Thấy đám công tử thế gia trêu đùa nữ tử hoa lâu và cả tiểu quan, càng lúc càng phóng túng, thậm chí còn cởi cả y phục.

Chưa dừng lại ở đó, họ còn đồng loạt dùng dược gì đó, Bạch Trọng Nam cũng chẳng rõ là thứ gì, chỉ biết bản thân tuyệt đối không dính vào.

Cảnh tượng dâm loạn đến cực điểm khiến y không thể nhẫn nại, liền lén ra ngoài, tính tìm đường lẩn đi.

Nào ngờ vừa ra cửa, liền bị một tên công tử cản lại.

Sắc mặt đối phương chẳng tốt lành gì, thái độ lại cực kỳ ngạo mạn, Bạch Trọng Nam đương nhiên càng kiêu ngạo hơn.

Nhưng ngay lúc tranh cãi, có vài kẻ mặt mũi hung ác tiến lại gần, thậm chí còn túm lấy vai y.

Lực tay mạnh mẽ khiến Bạch Trọng Nam giờ nhớ lại vẫn còn đau.

Ý tứ bọn chúng rất rõ ràng — không cho y rời khỏi gian phòng ấy.

Khi đang giằng co, vừa hay thấy Độc Cô Dật và Lý Tuấn Bằng đi ngang, y lập tức lớn tiếng gọi, nói là quen biết.

Muốn nhân cơ hội đó thoát thân, quả nhiên khiến bọn kia dè chừng, không dám manh động.

Tưởng đâu đã có thể rời đi.

Nào ngờ đúng lúc ấy, một tên thế gia công tử nửa để lộ ngực mở cửa phòng ra, thấy có người quen liền mời đám Độc Cô Dật vào.

Không ngờ họ thật sự bước vào.

Tự nhiên Độc Cô Dật và Lý Tuấn Bằng cũng theo chân.

Bạch Trọng Nam lại bị lôi trở vào.

Y chỉ còn cách đứng một góc, không động thủ cũng chẳng mở miệng.

Vốn tưởng Độc Cô Dật và Lý Tuấn Bằng cũng là như thế, nhưng đám công tử kia không ngừng khuyên nhủ.

Bạch Trọng Nam nể tình thư viện từng học chung, liền khuyên một câu:

“Mấy trò hoan lạc này chẳng phải thứ tốt lành gì, ngàn vạn lần đừng để dục vọng mê hoặc bản tâm!”

Nào ngờ Độc Cô Dật bọn họ chẳng những không cảm kích, lại cảm thấy xấu hổ.

Thấy bao công tử thế gia đều đã cùng hoa lâu nữ tử, tiểu quan ôm ấp, lại bị dược vật và lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ, hai người kia rốt cuộc cũng động tâm.

May mắn là họ chưa dùng dược.

Bạch Trọng Nam thấy tình cảnh hỗn loạn như vậy, làm gì còn dám ở lại thêm?

Thấy đại môn bị chắn kín, y liền thừa dịp không ai chú ý mà trèo cửa sổ chạy trốn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play