Ánh mắt Úc Duệ lạnh lùng hẳn, nhưng vẫn giữ nụ cười thân thiện. “Cậu biết tôi?”
“Từng gặp vài lần.”
“Xin lỗi, hình như tôi không có ấn tượng cho lắm.”
Tạ Lê im lặng với vẻ sâu xa, “Không sao. Tôi có ấn tượng sâu sắc.”
Theo lý mà nói thì hẳn là khen ngợi nhưng Úc Duệ lại không nghe ra được thứ cảm xúc đáng để vui vẻ từ trong giọng điệu đó. Cậu thầm chau mày, ý cười nhạt đi đôi chút, “Hoạt động thể chất sắp bắt đầu rồi, tôi phải về quản lý mọi người, cậu có thể hoạt động tự do.”
“Cậu là lớp phó thể dục?”
“…” Úc Duệ liếc mắt nhìn hắn, “Lớp trưởng. Tiết trước thầy Điền đã chỉ định tôi làm.”
Tạ Lê như bị ánh mắt đó kích thích mà lần nữa nở nụ cười khiến cơn bực mình trong Úc Duệ nổi dậy.
“Lớp, trưởng?”
“Ừm, gặp chuyện có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào."
Úc Duệ nói vài lời lấy lệ xong liền chẳng chờ Tạ Lê đáp lại mà sải bước rời đi.
Vừa quay đầu đi thì biểu cảm của Úc Duệ tức thì lạnh lùng hẳn.
Cậu đã nghe tới danh tiếng của Tạ Lê từ lâu rồi, thần đồng Đức Tái hễ tham gia thi là có thể giật vị trí đứng đầu khối, càng là người cùng khóa duy nhất kể từ khi Úc Duệ đặt chân vào tiểu học gặp được có thể đẩy cậu xuống hạng hai.
Điều quan trọng nhất là, suốt cả năm lớp 10, chỉ cần người này có thi là không lần nào Úc Duệ trở mình thành công.
Bắt đầu từ tối nay mỗi ngày đều phải làm nhiều hơn một bộ đề tổng hợp các môn tự nhiên mới được.
Úc Duệ tự nhủ với bản mặt vô cảm.
——
Tạ Lê đi lẽo đẽo theo sau lưng Úc Duệ với vẻ biếng nhác.
Cả lớp đang thảo luận hạng mục hoạt động thể chất thì trông thấy Úc Duệ và Tạ Lê người trước người sau cách nhau vài mét bước lại đây, bầu không khí vốn sôi động bất giác hạ nhiệt.
Nhưng luôn có học sinh không kìm được tò mò.
“Sao Tạ Lê cũng tới? Chẳng lẽ anh Duệ kêu cậu ta xuống đây?”
“Chắc không đâu, bằng không gan của lớp trưởng cũng lớn phết đấy. Mấy thầy cô hồi năm ngoái có quản nổi Tạ Lê đâu. Tao nghe mấy đứa học chung từ hồi lớp 10 bảo, Tạ Lê chưa từng học một tiết thể dục nào hết trơn.”
“Hạng nhất khối đúng trâu bò.”
“Gia đình cậu ta e còn trâu bò hơn.”
“Hửm? Tao nghe nói điều kiện gia đình cậu ta kém lắm mà, đi học tan học cũng chỉ có mình. Học kỳ trước còn có người bảo cậu ta sống ở khu nhà tạm ở ngoại ô nữa cơ.”
“Khu nhà tạm? Thế thì đúng thê thảm thật.”
“……”
Úc Duệ bước lại trước nhất, khi nghe đến đấy liền khựng lại. Cậu quay đầu nhìn thoáng Tạ Lê, giữa đôi mày của người nọ vẫn còn vẻ uể oải chán chường, tựa như chẳng có nổi hứng thú với điều chi, nhìn không thấu là đã nghe thấy hay chưa nghe thấy.
Úc Duệ thu ánh mắt về, khẽ ho một tiếng.
Mấy cái đầu xúm lại thảo luận nghe thấy thế tức thì giật nẩy mình, quay đầu lại thì phát hiện hai người họ đã bước đến trước người từ thuở nào.
Lớp trưởng với nét mặt sáng sủa, nở nụ cười nhạt đối mắt với cả bọn.
“Nhóm mọi người đã thảo luận xong hết rồi phải không?”
“Hả, à chưa, còn chưa xong.” Trong nhóm có một người lắp bắp đáp lại.
“Thời gian không còn nhiều, phải nhanh lên.”
“Được thôi, được thôi."
Bình tĩnh lại từ trong nụ cười khiến người khác như được tắm trong gió xuân kia, mấy người bọn họ tụm đầu lại với vẻ chột dạ.
Úc Duệ ngừng khoảng vài giây, bước về lại cạnh Tạ Lê ở đằng sau.
“Nếu cậu muốn tham gia, tôi sẽ tổ chức nhóm lại cho cậu.”
“Tham gia cái gì?”
“Hoạt động thể chất.”
“Không muốn.”
… Thế cậu theo tới đây để làm gì?
Úc Duệ cực kì hối hận sự mềm lòng của bản thân sau khi nghe thấy cuộc đối thoại kia, cậu quay đầu muốn đi nhưng lại bị lời Tạ Lê thốt ra kéo lại:
“Cậu vẫn luôn thích lo chuyện bao đồng như thế?”
Bóng hình Úc Duệ thình lình khựng lại. Vài giây sau, cậu ngoái đầu lại với nụ cười mỉm, “Cậu nói gì cơ? Tôi nghe không rõ.”
Tạ Lê dường như bị ánh mắt sắc bén chất chứa sự lạnh lùng của Úc Duệ chọc cười. “Nếu không thì, cậu chỉ lo chuyện bao đồng của tôi?”
“Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì.”
“Ừm. Cậu không phải vì bọn họ nói tôi sống ở khu nhà tạm cho nên mới bước lên cắt ngang, cũng chẳng phải vì nghĩ tôi bị người ta cô lập mà kéo tôi tham gia hoạt động tập thể.”
“Tôi trông dư thừa lòng thương cảm lắm?”
“Không.”
Úc Duệ gật đầu, “Thế thì đúng rồi. Tạ Lê trong ấn tượng của tôi cũng không phải một người lắm lời.” Úc Duệ nói xong liền quay người muốn đi. Nhưng còn chẳng kịp sải bước đầu tiên thì cổ tay đã bị người ta giữ chặt. Sức lực người nọ tựa đai sắt. Úc Duệ đau đớn nhíu mày.
Cậu nghiêng người muốn quay lại thì chợt cảm nhận được người đằng sau đã sải bước về trước, hơi thở xa lạ dựa vào ưu thế chiều cao mà gần như đè đến chóp tai cậu.
Kế đó là tiếng cười mang ác ý vang lên: “Đó chẳng phải tùy người sao, lớp trưởng?”
“Buông ra.” Úc Duệ cất giọng lạnh lùng.
“Thực ra rất dễ nhìn thấu cậu đấy, lớp trưởng.” Tạ Lê đè thấp tiếng cười, tầm mắt lướt qua giữa những học sinh đã để ý đến động tĩnh của cả hai mà ngước ánh nhìn sửng sốt đến. Lời hắn thốt mang ý khiêu khích, nhưng giọng điệu lại tựa như vì đã độc chiếm được gì đó mà thở dài thỏa mãn, “Nhưng sao những người đó lại nhìn không ra?”
“Cậu ——”
Lời nói thốt ra chẳng còn chỗ đáp, vì người sau lưng đã lui lại vài bước, rồi trực tiếp xoay người bỏ đi.
Khi Úc Duệ xoay người lại nhìn với đôi con ngươi lạnh lùng, vẫn còn thấy người nọ đưa lưng về phía cậu mà vẫy tay một cách biếng nhác.
“Lớp trưởng, lần sau gặp lại.”
“……”
Úc Duệ tức tối cắn răng.
Ngày trước, cậu chỉ nghe nói cái người tên Tạ Lê luôn có thể đè đầu cậu kia thường ngày rất lạnh nhạt, thờ ơ, đi đâu làm gì cũng chỉ có một mình, chẳng có hứng thú với bất cứ điều chi.
Giờ xem ra lại nhầm đến mức vượt lẽ thường.
Người này mắc bệnh, còn là không nhẹ.
Tạ Lê đi một mạch đến bóng mát dưới cây bên sân tập. Vòng ra sau thân cây mà học sinh lớp 11A10 chẳng thấy được, hắn tựa vào lớp vỏ cây thô ráp, hơi ngửa đầu lên.
Yên lặng trong không gian tĩnh mịch hồi lâu sau, mới vang vọng tiếng thở dài đượm tiếng cười khản đặc.
“Úc, Duệ.”
Mỗi một con chữ được thốt ra tựa như đang hồi tưởng lại, âm thầm thỏa mãn trong cơn thèm muốn.
Đúng thực là hồi tưởng lại đấy.
Lần đầu tiên Tạ Lê bắt gặp Úc Duệ là ở ngoài trường, tại một cuộc thi giao lưu quốc tế gần sát ngày thi cuối kỳ vào học kỳ trước. Thiếu niên sạch sẽ với sơ mi trắng bị người ta cầm tay sờ mó mấy lần nhưng vẫn nở nụ cười thân thiện. Tuy rằng Úc Duệ có vẻ ngoài khiến cả người bằng tuổi phải kinh ngạc, nhưng Tạ Lê chỉ cho rằng bản thân trông thấy một bình hoa ngây thơ đơn thuần, nên chẳng thèm liếc mắt nhiều thêm.
Ai ngờ vừa quay đầu vào nhà vệ sinh thì hắn bắt gặp Úc Duệ đứng trước bồn nước, thiếu niên với khoé mắt đỏ bừng đang rửa chùi bàn tay bị sờ mó kia với bản mặt vô cảm.
Dưới dòng nước trong suốt, từng ngón tay với những khớp xương rõ rệt, thon dài trắng nõn.
Có lẽ do Tạ Lê nhìn quá lâu, dẫn đến thiếu niên phải chú ý. Người nọ ngước đôi con ngươi đen láy liếc nhìn hắn với vẻ lạnh lùng qua tấm gương, qua khóe mắt vừa nhợt nhạt mà lại nhuốm sắc đỏ.
Đêm hôm ấy Tạ Lê không sao vào giấc được.
Đến tận sáng mới mơ màng thiếp đi, mơ thấy thiếu niên với khoé mắt đỏ ửng bị hắn đè trước tấm gương, làm cái chuyện mà chắc hẳn hắn điên rồi mới đột nhiên muốn làm nhưng lại không làm vào ban sáng.
Kể từ ngày hôm ấy, Tạ Lê “điên” rồi.
Hắn không cố tình đi tìm thiếu niên kia, vì Tạ Lê cảm nhận được rõ “bệnh” của mình nghiêm trọng cỡ nào —— nguyên do khiến hắn phát bệnh nào đó, phải cách thật xa rồi sau này không gặp lại có lẽ còn có thể kiểm soát, nếu gần nhau qua, ngửi được mùi…
Tạ Lê nhắm chặt mắt, dễ dàng nhớ lại hương thơm thanh mát của dầu gội đầu mà hắn ngửi được từ Úc Duệ vào vài phút trước đó.
Hắn bật cười.
“Chạy nhanh đi, Úc Duệ.”
Nhân lúc cậu còn chạy thoát được.
Nhân lúc tôi còn chưa bệnh tới mức trở nên biến thái hoàn toàn.