Điền Học Khiêm cau mày nhìn sang, “Còn tưởng em lại trốn tiết nữa rồi đấy. Giới thiệu cho các em, đây chính là Tạ Lê đã mạnh mẽ giật hạng nhất từ dưới đếm lên của khối chúng ta, mọi người hãy cho một tràng vỗ tay chào mừng nào.”
Cả lớp cười ồ lên.
Nhưng Úc Duệ lại ngồi cứng người trên ghế.
Khoảng cách giữa hai bàn đúng thực có giới hạn, cho nên cậu nghe rõ được tiếng chậc khẽ mất kiên nhẫn của người ngồi đằng sau. Âm thanh ấy xộc thẳng vào màng tai, dư âm khiến cơ thể cậu rung động.
Ánh nhìn từ bốn phương tám hướng rất nhanh đều tụ hết samg đây.
“Cái đệt, thực sự là Tạ Lê?”
“Bảo sao tao chẳng thấy cậu ta vào, thì ra vẫn luôn nằm nhoài ở hàng cuối cùng, Úc Duệ còn ngồi ở trước cậu ta nữa chứ!”
“Hai thần đồng của khối đều có mặt ở đây, lớp ta ý là muốn lên trời đó hả.”
“Nói chứ Tạ Lê trâu bò thật, thi cuối kỳ cũng dám vắng mặt. Nếu tao mà xách trứng ngỗng về, ba tao không đánh tao chết mới là lạ…”
Cảm nhận được một phần sự chú ý được chia bớt sang mình, Úc Duệ với nụ cười dịu dàng quay ra bàn sau.
“Chào cậu, tôi là Úc…”
Dư âm biến mất.
Không biết từ lúc nào, cái con người trong bộ đồ dưa muối nhàu nhĩ kia đã nằm nhoài ra bàn lần nữa.
Ánh mắt Úc Duệ thoáng lay động, kế đến bình tĩnh xoay người lại.
Ai nấy đều chú ý đến động tĩnh ở góc đó, cả lớp bắt đầu châu đầu ghé tai xì xào bàn tán.
“Không hổ là Tạ Lê, cả Úc Duệ cũng chẳng nể mặt."
“Hahahha, Tạ Lê bình thường cũng đâu thèm quan tâm ai, cậu ta có thể ưng mắt được ai? E Úc Duệ là ai cũng không biết kia kìa.”
“Nghe bảo từng có đàn chị lớp 12 là hoa khôi của trường đến tỏ tình với Tạ Lê vào học kỳ trước, kêu thẳng tên cậu ta ngay trước mặt luôn nhưng Tạ Lê chẳng thèm liếc cho một cái, cứ thế xách cặp bước ngang.”
“Đúng mợ nó trâu bò mà. Học giỏi thấy mồ nên giáo viên cũng quản không được.”
“Chứ còn gì nữa.”
Sự xa lạ khi vừa chia lớp rất nhanh đã tiêu tan trong tiếng nghị luận của các học sinh.
Điền Học Khiêm cất danh sách lớp, “Hôm nay không có môn để học, dựa theo yêu cầu của chủ nhiệm khối, các em có hai lựa chọn. Một, tự mình giới thiệu một lượt rồi tự học tại lớp; hai, cả lớp xuống sân hoạt động.”
“2222222——”
Chẳng chờ Điền Học Khiêm nói hết, cả đám học sinh đã sốt ruột thét lên.
“Vậy tập trung lại rồi xuống sân trường thôi.”
“Thầy ơi, còn chưa bầu ban cán sự lớp nữa. Ai dẫn dắt lớp đây.”
“Ồ, quên mất chuyện này.” Điền Học Khiêm đã xoay người liền ngừng lại, “Lớp ta ai từng làm lớp trưởng ở lớp cũ?”
“……”
Nguyên phòng học yên tĩnh.
Kế đó không biết ai thốt một câu, “Anh Duệ á, học sinh tiêu biểu hồi lớp 10 lần nào cũng là cậu ta.”
Điền Học Khiêm trông có vẻ chẳng có gì bất ngờ, “Được, vậy thì Úc Duệ làm lớp trưởng, các ban cán sự khác quyết định sau. Úc Duệ, em làm được mà đúng không?”
Ánh mắt cả lớp theo câu nói của Điền Học Khiêm mà tụ về lại hết trên người Úc Duệ.
“Dạ."
Điền Học Khiêm hài lòng bước xuống bục giảng.
Giáo viên vừa đi, lớp học tức khắc sôi động hẳn, cả đám học sinh vừa cười vừa nói mà đứng dậy rời bàn, tụm năm tụm ba mà bước khỏi lớp.
Chờ khi tiếng ồn ào bên tai biến mất, Úc Duệ khép sách bài tập ở trước mặt lại, ngẩng đầu nhìn quanh. Cả phòng học trừ cậu và anh bạn chẳng thèm ngẩng đầu dậy ở sau lưng ra thì, chỉ còn sót lại mình Kiều Thịnh Vũ.
Kiều Thịnh Vũ dường như đang suy ngẫm chuyện gì.
Nên biết rằng, thường thì suy ngẫm sẽ không xuất hiện với người có đầu óc toàn cơ, có dây thần kinh thô tựa sinh vật đơn bào như Kiều Thịnh Vũ được.
Càng khỏi nói tới, biểu cảm của gã còn có thêm thứ cảm xúc hệt lo lắng sợ hãi.
Trong trường còn có học sinh có thể khiến tên ương bướng này phải sợ?
Men theo ánh nhìn của Kiều Thịnh Vũ, Úc Duệ quay đầu thì trông thấy Tạ Lê nằm ra bàn ở sau lưng.
Úc Duệ thoáng híp mắt.
Vài giây sau, cậu tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì mà đứng dậy rời khỏi lớp.
——
Kêu gọi lớp tập hợp cũng được xem là một trong những chuyện mà Úc Duệ am hiểu nhất.
Hắn với vẻ ngoài đẹp trai, thành tích xuất sắc, tính cách bên ngoài cũng rất được lòng người, ở lớp nào cũng được chào đón vô cùng. Lớp 11A10 trước mắt cũng không ngoại lệ. Chưa đến năm phút đồng hồ, Úc Duệ dẫn dắt lớp 11A10 đã tạm xếp thành hàng mà bước xuống sân vận động.
Giáo viên chủ nhiệm Điền Học Khiêm đứng ở cổng vào, trong ánh mắt nhìn Úc Duệ chất chứa sự khen ngợi không thể che giấu.
Úc Duệ tập mãi thành quen.
Đội hình tạm thời được dẫn đến trước mặt Điền Học Khiêm.
Điền Học Khiêm nhìn một chốc, chau mày hỏi, “Tạ Lê không xuống?”
“Dạ không.”
“Lớp 11 rồi mà vẫn không tổ chức không kỉ luật như thế. Úc Duệ, em là lớp trưởng, còn ngồi ở bàn trước em ấy, sau này để mắt đến em ấy nhiều chút.”
“Dạ, em sẽ cố gắng hết sức ạ.”
Hàng mày vốn đã xuất sắc của thiếu niên lúc này đây đặc biệt đẹp mắt trong ánh mặt trời, cho nên dù cho nghe ra được ý lấy lệ trong câu nói ấy thì Điền Học Khiêm cũng chẳng tranh luận thêm.
“Được rồi, em dẫn lớp qua kia đi. Hoạt động thể chất như nào các em tự mình quyết định, an toàn là quan trọng nhất, đừng để xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
“Dạ thầy.”
Sân vận động của trường cấp 3 Đức Tái đã trang bị hẳn một khu vực cho môn hoạt động thể chất, đủ dạng máy móc nên hoạt động vốn có thể chọn đã nhiều càng thêm nhiều.
Học sinh trong lớp thảo luận với khí thế ngất trời nhưng hồi lâu sau vẫn không có kết quả. Thế là Úc Duệ đứng ra. Chia 60 học sinh bao gồm cả cậu thành 6 nhóm nhỏ, năm phút sau mỗi nhóm phải nộp từ một đến hai lựa chọn.
Kế đến Úc Duệ rút khỏi cuộc thảo luận của nhóm mình, đứng ở một bên ngây người.
Trời trong xanh thật, sạch sẽ mà còn…
“Lớp, lớp trưởng.”
Úc Duệ đưa tầm nhìn trở lại.
Cô nữ sinh đứng ở trước mặt cậu cúi đầu, nói khẽ: “Mình muốn xin, xin đi vệ sinh.”
“Không sao, cứ đi đi.”
“Cảm ơn lớp trưởng.”
“Không có chi.”
Hai phút sau, cô nữ sinh kia lần nữa chạy đến trước mặt Úc Duệ: “Lớp, lớp trưởng ——”
Úc Duệ buồn cười cúi đầu, “Xin đi vệ sinh tiếp?”
“Hả? Á không phải,” Cô nữ sinh đỏ mặt, quay đầu chỉ con đường mà mình vừa đi, “Lúc mình về hình như nhìn thấy Tạ Lê bị giáo viên kỷ luật của trường bắt được, đang tra hỏi lớp và mã số học sinh với tên cậu ấy!”
“… Đang ở đâu?”
“Ở ngay cổng vào sân tập.”
“Ừm. Cậu về lại nhóm đi, tôi đi xem thử.”
“Được, được thôi.”
Úc Duệ đi đường tắt lối nhỏ trong bụi cây đến cổng vào sân tập, cách đó vài mét đã nghe thấy tiếng giáo viên kỷ luật đang dạy bảo người khác.
“Thầy nói em nghe Tạ Lê, thành tích có giỏi cũng không đồng nghĩa coi trời bằng vung! Đây là thời gian lên lớp, ai cho một mình em đi lung tung trong sân trường hả? Còn không mặc đồng phục!”
“……”
Không ai lên tiếng đáp lại.
Nhìn từ góc độ của Úc Duệ, bóng lưng của người đang bị khuyên răn trông rất lười nhác, e là chỉ còn thiếu đúng ngáp một tiếng nữa thôi.
Cũng khó trách giáo viên kỷ luật lại tức tối đến độ phùng mang trợn má.
Úc Duệ rảo bước khỏi lối nhỏ.
Giáo viên kỷ luật vừa định dạy bảo tiếp thì nghe thấy tiếng động, chau mày đưa mắt nhìn sang, “Em kia lại là học sinh lớp nào —— Úc Duệ?”
“Chào thầy ạ. Em học ở lớp 11A10, bạn cùng lớp với bạn Tạ Lê.”
“Ồ, thầy biết em,” Sắc mặt đối phương hoà hoãn hẳn nhưng vẫn có đôi phần không vui, “Lớp tụi em sao vậy hả, đứa nào đứa nấy đều đi lòng vòng bên ngoài?”
“Em xin lỗi ạ, thầy ơi, tiết này chúng em hoạt động thể chất ở sân tập.”
Úc Duệ bước lại gần, rồi đứng lại.
Người đang đứng cạnh cậu hình như cũng ngẩng đầu liếc nhìn sang đây, kế đến xoay đi. Có điều hai giây sau, Úc Duệ cảm nhận rõ người nọ bỗng dưng lại quay đầu lại lần nữa.
Lần này, ánh mắt người nọ ghim chặt vào người cậu.
Úc Duệ không để tâm nhìn lại, chỉ nở nụ cười dịu dàng đối mắt với giáo viên kỷ luật ở trước mặt.
Giáo viên kỷ luật hỏi: “Vậy tại sao Tạ Lê giờ mới tới?"
“Bạn Tạ Lê trước đó có xin đi vệ sinh cho nên đến muộn hai phút.”
“Là vậy à?” Giáo viên kỷ luật thoáng ủ rũ, “Thế lần này bỏ qua, không có lần sau, biết chưa hả?”
“Dạ biết rồi ạ, em cảm ơn thầy.”
“Ừm, hai em về lại lớp đi.”
“Dạ vâng.”
Chờ khi đưa mắt tiễn người thầy này đi, ý cười trên mặt Úc Duệ nhạt đi vài phần.
Cậu quay đầu nhìn Tạ Lê.
Úc Duệ vốn ngỡ Tạ Lê sẽ chẳng quan tâm gì mà rời đi như ở trong lớp, nhưng khi quay đầu lại thì chợt phát hiện, đối phương lúc này chẳng nhúc nhích gì mà giương mắt nhìn cậu chăm chăm.
Ánh mắt tối tăm sâu lắng, ánh sáng cũng không lọt vào nổi.
Mười giây sau khi bầu không khí dần trở nên kì lạ.
“Cậu chính là Úc Duệ?"
Dứt lời, Tạ Lê đột nhiên bật cười.
Vẻ lờ đờ và thờ ơ nháy mắt biến mất sạch.
“……”
Bỗng có một cơn lành lạnh không tên xộc đến sau lưng Úc Duệ.
Nụ cười này, còn có ánh mắt chẳng hề mang chút ý tốt nào kia, trái lại mang đến một loại cảm xúc không thể tự kìm chế.
Tựa như muốn nhai nát cắn nuốt máu thịt xương cốt cậu.
Nếu nhất định phải tìm một từ để miêu tả, chắc hẳn sẽ là…
Biến thái đi.